– bảo các người đi theo bảo vệ bà chủ, mà các người cũng không biết đuổi đám người nhiều chuyện đó đi à ? Ngây ra đó làm gì ? Làm việc đi !
Kỉ Vi Vi lớn tiếng quát mắng mấy tên vệ sĩ đi phía sau.
Mọi người nhìn Nhược Giai bàn tán bọn họ không thể ngăn cản được vì đó là miệng của mọi người.
Nhưng ít ra thân làm vệ sĩ bảo vệ chủ nhân thì phải biết giải quyết những tình huống như vậy.
Đám vệ sĩ ngay lập tức giải tán hết đám bà tám xung quanh, trả lại không gian yên bình.
– cậu đừng để ý lời bọn họ nói. Cậu chỉ cần biết, cậu mới là nữ chủ nhân duy nhất của Sở gia, ai cũng không thể thay thế được cậu.
Kỉ Vi Vi đặt tay mình lên bàn tay cô động viên.
Bọn họ đi dạo cả khu mua sắm. Mua được không ít quần áo, trang sức và cả đồ gia dụng cũng không quên mua.
Nhưng người chịu khổ phải cầm những thứ đó là mấy người vệ sĩ đi theo.
– có vệ sĩ đi theo thật tốt. Sau này mình cũng phải thuê vài người mới được.
Kỉ Vi Vi đến hiện tại mới biết được lợi ích của vệ sĩ.
Trước kia đều là đi mua đồ tự xách, cho dù nhiều hay ít cũng tự cầm nhưng có vệ sĩ đi theo thì không cầm phải xách nữa.
– dừng xe !
Xe đang trên đường trở về Sở gia thì Kỉ Vi Vi nhìn thấy ven đường có một người rất giống với Nhược Giai.
– có chuyện gì vậy ?
Nhược Giai không hiểu chuyện gì.
– cậu có chị em song sinh không vậy ?
Câu hỏi kì lạ của Kỉ Vi Vi khiến cho Nhược Giai vô cùng khó hiểu.
– sao lại hỏi như vậy ? Cậu cũng đâu phải không biết mình là con gái duy nhất của mẹ mình.
– lúc nãy mình nhìn thấy ngay đèn đỏ có một cô gái hệt như cậu. Tuyệt đối không thể nào nhầm được đâu.
Nhược Giai hoang mang nhìn Kỉ Vi Vi.
Sau đó liền lấy một lý do thuyết phục Kỉ Vi Vi.
– mình và Thẩm Nhược Lệ cũng có gương mặt giống nhau đến 70% đó thôi. Chắc là người giống người mà thôi.
Kỉ Vi Vi bị lời nói của Nhược Giai thuyết phục hoàn toàn.
Trên đời thật sự là có người giống người, tuy chỉ là một người xa lạ không quen biết.
Cả hai về đến Sở gia.
Có một chiếc xe hơi trắng đậu ngay trong sân.
– nhà cậu có khách đến hay gì đó. Vào xem sau !
Kỉ Vi Vi nhìn thấy có một chiếc xe lạ xuất hiện trong sân Sở gia nên vội vã kéo Nhược Giai vào xem.
Xem rốt cuộc là nhân vật nào đến thăm hỏi.
– bà ta là ai vậy ? Nhìn thật hách dịch.
Kỉ Vi Vi vừa đi vào trước cửa đã nhìn thấy Trần Mỹ Lệ ngồi ngay trên ghế sofa của đại sảnh.
Ánh mắt cũng đang hướng nhìn về phía bọn họ.
– còn nghĩ cô theo trai không biết đường về luôn rồi chứ ?
Trần Mỹ Lệ đứng dậy bước từng bước về phía của Nhược Giai.
Ánh mắt cũng không quên đảo nhìn về phía Kỉ Vi Vi.
– đây là Sở gia, không phải ngôi nhà cũ nát của cô. Không phải nơi mà loại người rác rưởi hay chó mèo đều có thể đến.
Trần Mỹ Lệ liếc nhìn sang Kỉ Vi Vi.
Lời nói và thái độ của bà ta cũng đủ để Kỉ Vi Vi nhìn ra được bà ta rất không thuận mắt với Nhược Giai.
” mình chưa từng nghe cậu nhắc đến bà ta là ai. ” Kỉ Vi Vi kề sát lỗ tai nói chuyện với Nhược Giai.
” bà ấy là mẹ của Sở Dịch. Cậu vẫn là…”
Không đợi để Nhược Giai nói hết Kỉ Vi Vi đã biết được thân phận của Trần Mỹ Lệ.
Kỉ Vi Vi cũng đã từng điều tra qua Sở gia. Biết được quan hệ hai mẹ con của Sở Dịch không được tốt nên mới không sống cùng nhau.
Nhưng không nghĩ đến bà ta tính tình lại xấu xa như vậy.
Sống một mình là đáng đời !
– cô bị điếc sao ?
Trần Mỹ Lệ không thấy Nhược Giai trả lời lại liền lên tiếng mắng.
– bác chính là mẹ của ông chủ Sở à ? Không giống như lời đồn chút nào.
Kỉ Vi Vi lên tiếng.
– cô là ai ? Ai cho cô bước vào Sở gia ?
Trần Mỹ Lệ tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt.
– bác sáng nay ra đường quên đánh răng súc miệng sao ? Thật là thối !
Kỉ Vi Vi đưa tay huơ huơ trước mặt mình rồi bịt lấy mũi tỏ vẻ khó chịu.
– người không có tố chất đều luôn chơi chung với nhau, quả nhiên không sao ?
Trần Mỹ Lệ không để mình bị lép vế liền mắng lại.
– mẹ thật…
Nhược Giai định lên tiếng nói thì bị Kỉ Vi Vi kéo tay ra hiệu không được nói.
Kỉ Vi Vi muốn đích thân xử lý người mẹ chồng ngu muội này giúp cho Nhược Giai.
– bác nói không hề sai. Người không có tố chất luôn đi cùng với nhau, giống như Thẩm Nhược Lệ và Trần Mỹ Lệ bác rất hợp nhau, còn cùng nhau tính kế con trai mình. Ngu ngốc !
Kỉ Vi Vi chửi Trần Mỹ Lệ đến thậm tệ.
Trần Mỹ Lệ nuốt không trôi cục tức, liền nhịn lâu quá phát nổ.
Giơ tay đánh Kỉ Vi Vi.
– bác gái, đánh người là biểu hiện đầu tiên của việc không có tố chất đó.
Cánh tay của Trần Mỹ Lệ mới giơ lên không trung đã bị Kỉ Vi Vi giữ lấy.
– đúng là đứa vô giáo dục, có cha sinh mà không có mẹ dạy.
Kỉ Vi Vi nhếch mép cười nhạt.
– bác gái, bác bị Thẩm Nhược Lệ lây bệnh khùng à ? Cha của con là đàn ông thì làm sao sinh được con, còn nữa mẹ của con so với bác thì thân phận cao quý hơn nhiều. Bác có dùng cả đời cũng không sánh được đâu. Nhất là nhân phẩm của bác !
Kỉ Vi Vi hất mạnh tay của Trần Mỹ Lệ.
Khiến bà ta chao đảo suýt nữa ngã.
Nhược Giai thấy vậy liền chạy lại đỡ lấy bà ta.
– cô tránh ra ! Giả nhân giả nghĩa cho ai xem ?
Nhược Giai có lòng tốt đỡ bà ta nhưng bà ta không biết ơn mà còn đẩy mạnh Nhược Giai ra.
Khiến cho Nhược Giai té xuống sàn.
– Giai Giai cậu không sao chứ ?
Kỉ Vi Vi vội vã chạy lại đỡ lấy Nhược Giai đứng dậy.
Cái bụng của cô to đùng ra, té ngã rồi rất khó để đứng dậy.
Kỉ Vi Vi phải dùng cách tốt nhất để dìu cô đứng dậy an toàn.
– bác gái, nếu không phải vì bác là người lớn thì tôi sớm đã đánh bác ngay tại chỗ rồi. Bác có biết phụ nữ mang thai bị ngã sẽ như thế nào không mà bác lại đối xử với Giai Giai như thế ?
Trần Mỹ Lệ không hề cảm thấy bản thân mình đã sai.
Còn ngông cuồng đáp lại.
– thứ nghiệt chủng trong bụng cô ta mà cũng nói là con cháu Sở gia sao ? Không biết là đã lên giường với ai, bây giờ mang bụng to về còn mặt dày nói con cháu Sở gia.
Kỉ Vi Vi không nhịn được nữa, xông đến định đánh người.
– hôm nay tôi phải thay trời hành đạo. Trừng trị bà mẹ chồng ác ôn như bà.