Cảnh Minh đứng bên cạnh nhìn thấy anh hơi lạ thì hỏi: “Đội trưởng, anh bị làm sao vậy?”
Vu Dương lắc đầu, đưa tay xoa huyệt thái tâm: “Không sao, chắc là dạo này hơi căng thẳng nên mệt thôi.”
Cảnh Minh nghe vậy thì lo lắng nói: “Vậy có cần đi tới chỗ của Vân Hi khám bệnh không?”
“Không cần đâu. Cứ xem mọi người tập luyện đi, sức khỏe tôi tôi biết không có gì nghiêm trọng đâu.”
Hôm nay được quay phim về sớm nên lúc Uyển Ngưng về tới nhà thì vẫn chưa thấy Vu Dương đâu, cô đoán chắc là ở quân khu có việc nên anh chưa về. Cô đi về phòng tắm rửa, một lát sau bước ra với bộ đồ ngủ trên tay còn cầm kịch bản mà lúc chiều Nghiên Hinh đã đưa. Cô ngồi xuống sofa mở nó ra đọc, cô đọc khá là tập trung nên lúc anh về tới nhà thì cô lại không hề hay biết.
Anh ngồi xuống cạnh cô, khàn giọng hỏi: “Đang đọc gì chăm chú vậy?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh về rồi à. Em đang đọc kịch bản mới của chị Nghiên Hinh đưa cho em.”
Anh gật đầu, rót ly nước cầm lên uống: “Em tính nhận bộ phim mới sao?”
“Đúng vậy, dù gì bộ phim này cũng sắp đóng máy rồi.” Nói rồi cô quay sang nhìn sắc mặt anh hơi tái nhợt, cô hỏi: “Anh không khỏe sao? Sao em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm.”
Anh lắc đầu, nhìn cô cười nói: “Anh không sao chỉ là hơi mệt một chút thôi. Chắc là do dạo này trong quân khu nhiều việc quá nên mới thế.”
“Vậy anh ngồi nghỉ một lát đi, em đi xả nước nóng cho anh tắm.”
Anh nói: “Không cần đâu, anh ngồi nghỉ chút rồi vào tự xả được. Em cứ ngồi đọc kịch bản tiếp đi.”
Cô cau mày nói: “Anh đã mệt như thế này rồi để em làm giúp cho. Anh cứ ngồi yên đây, em vào trong xả nước nóng cho anh.”
Nói rồi cũng không đợi anh nói gì đứng dậy đi vào bên trong phòng tắm xả nước nóng cho anh. Lúc cô bước ra phòng khách nhìn thấy anh đang dựa vào sofa nhắm mắt, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh lay anh: “Nước ấm em đã pha xong rồi, anh mau vào tắm đi rồi đi nghỉ ngơi. Em thấy anh sắc mặt kém quá.”
Anh mở mắt ra nhìn, hôn nhẹ lên trán cô: “Làm phiền em rồi, anh đi tắm đây.”
Anh đứng dậy đi vào bên trong phòng, cô nhìn bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa thì cầm kịch bản lên tiếp tục ngồi đọc.
Buổi tối nửa đêm, bên trong phòng cô đang ngủ say ôm anh chợt cảm nhận được cô đang ôm gì đó khá nóng khiến cô nhíu mày khó chịu mở mắt ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy chân mày anh cau lại, sắc mặt cực kì khó chịu. Cô đưa tay lên sờ trán anh, chợt giật mình anh nóng quá. Cô vội vàng ngồi dậy đi vào phòng tắm bưng thau nước và khăn ra rồi ngồi xuống cạnh anh, cô thấm ướt khăn vắt khô rồi đắp lên trán anh sau đó cô kiếm nhiệt kế để đo nhiệt độ của anh.
Làm mọi chuyện xong xuôi cô mở tủ tìm hộp thuốc hạ sốt nhưng không thấy đâu. Cô cầm lấy áo khoác và túi xách rồi mở cửa bước ra ngoài đi mua thuốc hạ sốt cho anh. Một lát sau cô trở về trên tay còn cầm túi thuốc, cô mở cửa bước vào phòng khách nhìn thấy anh đang mặc áo khoác định bước ra ngoài.
Cô vội chạy lại hỏi: “Anh đang sốt cao như thế này định đi đâu?”
Anh thở phào nhẹ nhõm nhìn thấy cô, nói: “Anh thức dậy không thấy em đâu nên lo lắng định ra ngoài tìm.”
“Em chỉ đi mua thuốc cho anh thôi. Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, đang sốt cao như vậy đừng có đi lung tung.” Cô dìu anh trở về phòng, cởi lấy áo khoác của ra rồi để anh nằm xuống trùm chăn cho anh định đứng dậy rời đi nhưng cánh tay bị anh nắm lại.
Cô không nghĩ tới lúc anh bệnh sẽ có thể trẻ con dính người như vậy, cô nói: “Em đi pha thuốc hạ sốt cho anh. Anh nằm nghỉ một chút đi.”
Anh gật đầu, lúc này mới buông tay cô ra: “Được rồi, em đi đi.”
Cô chỉnh góc chăn lại cho anh sau đó mở cửa ra ngoài cầm lấy hộp thuốc đi pha cho anh. Lát sau bước vào trong phòng, trên tay cầm ly thuốc ngồi xuống cạnh anh thấy chân mày anh vẫn còn chau chắc là khó chịu lắm. Cô đưa tay xoa lên chân mày của anh ý định là để nó giãn ra, không cau lại nữa. Cánh tay cô bị anh nắm lấy, anh mở mắt ra nhìn cô hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Cô ngượng ngùng rút tay lại, đưa ly thuốc sang: “Anh tỉnh rồi, mau ngồi dậy uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Anh ngồi dậy dựa lưng vào giường, nhận lấy ly thuốc của cô uống hết trong một hơi rồi đưa sang cho cô. Anh nhìn cô nói: “Khiến em vất vả rồi.”
Uyển Ngưng lắc đầu: “Không vất vả. Anh mau nghỉ ngơi đi cho khỏe.”
Cô để anh nằm xuống sau đó cầm cái khăn bên cạnh nhúng nước rồi vắt cho khô sau đó đắp lên trán anh. Vu Dương nhìn cô trong lòng cảm thấy rất ấm áp, trước giờ anh bị bệnh toàn tự lo nhẹ thì tự đi mua thuốc uống còn nặng hơn thì anh tự lái xe tới bệnh viện truyền nước. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một người thức đêm chăm sóc mình, nửa đêm còn chạy ra ngoài mua thuốc cho anh.
Cô thấy anh cứ mở mắt nhìn chằm chằm mình, không nhịn được nói: “Anh mau nhắm mắt nghỉ ngơi đi vậy mới mau khỏe. Nghe lời, nhắm mắt ngủ đi.”
“Được.” Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau cô nghe được tiếng hít thở đều đều từ anh truyền tới có lẽ anh đã ngủ say, chân mày của anh cũng không còn cau lại nữa.
Cô đem ly đi cất sau đó cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Mộng Uyển: [ Em ngày mai xin đạo diễn cho chị nghỉ một buổi sáng.]
Nhắn rồi cô đi về phòng đi tới phần trống của chiếc giường còn lại nằm xuống cạnh anh rồi nhắm mắt ngủ. Ngủ một lát cô thức dậy rồi đi đổi khăn đắp trán cho anh sau đó lại trở về ngủ, hành động cứ lặp đi lặp lại như thế cho tới sáng ngày hôm sau.
Lúc Vu Dương tỉnh lại, mở mắt ra đưa tay sờ vị trí bên cạnh thì đã thấy hơi lạnh có lẽ cô đã rời giường từ sớm. Anh quay sang nhìn đồng hồ vậy mà cũng đã 7 giờ sáng, anh ngồi dậy lấy chiếc khăn đang đắp trên trán xuống rồi bước xuống giường mở cửa phòng bước ra ngoài.
Anh nghe thấy tiếng động từ trong phòng bếp truyền tới, chẳng lẽ sáng nay cô không đi quay phim mà ở nhà. Anh đi tới phòng bếp nhìn thấy cô đang tập trung nhìn điện thoại xem công thức một bên thì nấu đồ ăn. Anh còn nhớ lúc trước cô từng nói cô không có giỏi trong việc nấu ăn, món cô làm mà xem được nhất chính là món bít tết.
Uyển Ngưng nghe tiếng động ở sau lưng thì quay sang nhìn, thấy anh đứng ở đó bao lâu cô cũng không hề hay biết. Cô đi tới, hỏi: “Anh tỉnh rồi. Có còn không khỏe ở đâu không?”
Anh lắc đầu nhìn cô: “Không có. Em đang nấu gì vậy?”
Cô nghe anh hỏi thì sực nhớ ra vội chạy lại bếp: “Em đang nấu cháo cho anh ăn. Một lát nữa Vân Hi sẽ tới khám bệnh cho anh, anh hôm nay nên nghỉ ngơi một ngày đừng đến quân khu làm việc.”
“Anh biết rồi.”
“Vậy anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, cháo em nấu sắp xong rồi.”
“Được.” Anh trở về phòng cũng không vội đi đánh răng rửa mặt ngay mà cầm điện thoại gọi điện nói chuyện sau đó mới đi vào phòng tắm.
Lúc anh bước ra thì trên bàn đã có một tô cháo nóng hổi đã được cô bưng ra, cô thấy anh thì nói: “Anh mau qua đây ăn cháo đi, cháo vừa nấu xong vẫn còn nóng.”
Anh đi tới kéo ghế ngồi xuống nhìn tô cháo trước mắt, cầm lấy muỗng lên múc rồi ăn. Cô ngồi đối diện cầm bánh bao lên ăn hỏi anh: “Mùi vị thế nào?”
Anh gật đầu: “Rất ngon, lần đầu nấu được như vậy là rất tốt rồi.”
Thật ra món cháo này của cô để hơi nhiều muối nhưng đối với anh thì không sao, chung quy vẫn rất ngon. Cô cũng không hoài nghi gì gật đầu: “Vậy anh ăn nhiều thêm chút.”