Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 53



Nghe bác sĩ nói thế Vu Dương đứng bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ quét mắt qua nhìn anh nói: “Còn anh nữa đội trưởng Vu, vết thương khá là nghiêm trọng cộng thêm không nghỉ ngơi đầy đủ. Anh nên ở lại bệnh viện trong vòng 1 tuần đến 2 tuần để quan sát.”

Anh vừa mới nhẹ nhõm về bệnh tình của Uyển Ngưng không có gì nghiêm trọng không nghĩ tới bác sĩ lại nhắm đến anh mà nói tới. Cô nằm trên giường lúc này mới nhà ra khi ở trong căn nhà bị cháy đó, anh đã bảo vệ cô thoát khỏi cây sắt đánh tới. Lúc đó cô sờ vào lưng anh cảm nhận được máu thấm ướt áo anh, cô ngất đi một phần như bác sĩ nói còn một phần nữa chính là sợ máu. Khi đóng phim cô chỉ tiếp xúc với máu giả là nhiều cho đến ngày hôm đó cô thấy máu của anh trên tay mình, cô vô cùng sợ hãi và lo lắng nên đã không chịu được mà ngất đi.

Cô nhìn bác sĩ đang đứng đó giáo huấn anh về sức khỏe của bản thân thì cô lên tiếng nói: “Bác sĩ yên tâm, có tôi ở đây tôi nhất định sẽ trông chừng anh ấy thật tốt.”

Bác sĩ đó nghe cô nói vậy thì gật đầu: “Thôi được, phiền cô rồi.”

Nhìn bác sĩ đó rời khỏi, Vu Dương ngồi xuống ghế đưa tay nắm lấy tay cô hỏi: “Em có đói chưa? Để anh đi lấy chút cháo cho em ăn.”

“Anh cũng là bệnh nhân sao có thể để anh làm những việc này. Một lát em tự lấy là được.”

Anh lắc đầu đứng dậy đi tới mở bình giữ nhiệt ra: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, vẫn chăm sóc em được.”

Cô ngồi dậy lấy gối dựng lên để dựa vào nhìn anh đang đổ cháo ra chén cho cô thì mỉm cười. Anh bưng chén cháo sang cho cô: “Cháo có rồi, vẫn còn nóng em mau ăn đi.”

Cô nhận lấy cầm muỗng lên múc ăn, hỏi anh: “Cháo này là anh nấu sao?”

Cửa phòng lúc này mở ra, Mộng Uyển cầm túi đồ chạy nhanh vào: “Là do em nấu đó chị Uyển Ngưng.”

Cô nhìn thấy cô ấy thì vui mừng hỏi: “Mộng Uyển, em ngày hôm đó không sao chứ?”

Biết cô đang hỏi đến chuyện gì nên Mộng Uyển mỉm cười đặt túi đồ lên bàn, nói: “Em không sao chỉ bị đánh sau ót rồi bị ngất đi. Lúc tỉnh dậy thì vội vàng báo lại với đội trưởng Vu. Nhưng mà chị làm em lo lắng chết được.”

“Chị không sao, cũng may bọn chúng không làm gì bọn chị. Mà Vân Hi sao rồi?”

Vu Dương cầm lấy trái táo lên, nói: “Vân Hi cô ấy không sao, đã sớm tỉnh lại đang được Tư Nhuệ chăm sóc. Lúc em vẫn còn chưa tỉnh thì cô ấy có tới thăm em một lát rồi trở về phòng bệnh.”

Cô nghe vậy thì lo lắng trong lòng cũng được vơi đi: “Không sao thì tốt rồi.”

Mộng Uyển đứng bên cạnh cô nói: “Chị Uyển Ngưng mau ăn cháo đi, không là nguội mất.”

“Được.”

Bên trong phòng bệnh Uyển Ngưng đang ngồi trên giường tay cầm cuốn sách mở ra đọc, bây giờ ở trong phòng cũng chỉ có một mình cô. Còn anh thì lúc dùng bữa xong cô đã kêu anh về phòng nghỉ ngơi. Tiếng gõ cửa vang lên, cô ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”

Cửa được mở ra Nhạn Di và Duệ Khải bước vào trên tay họ đều cầm giỏ quà. Nhạn Di đặt giỏ quà lên bàn hỏi cô: “Em đã khỏe hơn chút nào chưa?”

Cô khép sách lại nhìn hai người họ nói: “Em đã đỡ nhiều rồi chị. Chuyện lần này em thành thật xin lỗi chị đã làm bên công việc chậm trễ tiến độ.”

Nhạn Di lấy ghế đưa sang cho Duệ Khải rồi cái còn lại thì ngồi xuống: “Không sao, chị đến đây thăm em cũng thông báo với em một tin tức tốt.”

“Là tin gì vậy chị?”

“Nhà thiết kế Châu Giác nói với chị muốn để em làm người mẫu chụp ảnh cho trang phục thiết kế của cô ấy. Chị thấy ý kiến này rất được, Châu Giác là một nhà thiết kế nổi tiếng. Em mà hợp tác với cô ấy chắc chắn độ nổi tiếng sẽ tăng lên. Ý của em thì sao?”

Về việc này lúc trước Châu Giác cũng đã từng đề cập với cô, cô cũng từng suy nghĩ đến. Cô gật đầu: “Cứ theo ý của chị đi.”

Tiếng chuông điện thoại của Nhạn Di reo lên, cô ấy cầm điện thoại đứng dậy nói: “Chị có điện thoại, chị ra ngoài nghe máy trước.”

Cô ấy nói rồi cầm điện thoại rời khỏi, phòng bệnh bây giờ cũng chỉ còn hai người. Duệ Khải từ lúc vào tới giờ im lặng không nói câu nào, anh đứng dậy đi lấy trái táo đang đặt trên bàn: “Cô ăn táo không? Tôi gọt cho cô.”

“Như vậy thì phiền anh quá rồi.”

“Không có gì.” Anh lầm cấy con dao bên cạnh rồi ngồi chậm rãi gọt táo, cả hai người không ai nói với nhau câu nào.

Một lát sau anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, hỏi cô: “Sắp tới sau khi bộ phim của đạo diễn Mã kết thúc cô có dự định gì chưa?”

Cô nghe anh hỏi vậy thì trả lời: “Em đã có dự định rồi, sẽ nhận thêm phim để đóng.”

Anh đưa miếng táo sang cho cô, nói: “Như vậy thì tốt rồi.”

Cô nhận lấy táo rồi ăn, cả hai cũng không ai nói với nhau câu nào.

Một lát sau trên đường rời khỏi bệnh viện, Nhạn Di đi bên cạnh nhìn anh nói: “Sao lúc nãy ở trong phòng bệnh cậu lại vô cùng im lặng vậy? Rõ ràng là rất lo lắng đến cô ấy nhưng lại tỏ ra hờ hững không để tâm tới.”

Duệ Khải đút tay vào túi, do đeo kính râm và khẩu trang nên Nhạn Di cũng không rõ biểu cảm của anh bây giờ là như thế nào. Anh nói: “Không cần thiết đâu, khi tới thăm tôi thấy cô ấy vẫn ổn là vui rồi. Sự lo lắng quan tâm của tôi đối với cô ấy, nếu cô ấy biết được sẽ cảm thấy áp lực hơn.”

Anh nói rồi đi nhanh về phía trước, Nhạn Di nhìn bóng lưng anh thì lắc đầu đi theo sau.

Ngày hôm sau ở phòng bệnh, Vu Dương đang ngồi bên cạnh gọt lê cho cô. Uyển Ngưng nhìn anh thuần thục gọt trái cây như vậy thì nói: “Mấy việc này anh không cần làm đâu, một lát Mộng Uyển tới em kêu cô ấy gọt là được. Anh cũng là bệnh nhân nên nghỉ ngơi, em đã đỡ nhiều rồi đừng chăm sóc em không.”

Anh đưa miếng lê đến trước miệng cô, nói: “Anh nói rồi vết thương của anh không sao chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Việc gọt trái cây cho em anh vẫn làm được.”

Cô há miệng cắn lấy miếng lê trên tay anh: “Nhưng mà bác sĩ đã nói…”

Cô chưa nói hết câu thì cửa phòng bệnh được mở ra sau đó là truyền tới giọng nói của Châu Giác: “Ngưng bảo bối, mình tới thăm cậu rồi đây.”

Cả hai người họ đều quay sang nhìn Châu Giác chạy tới còn Chu Kỳ Hiên thì chậm rãi đi theo phía sau. Anh đứng dậy nhường chỗ cho Châu Giác rồi đi tới chỗ Chu Kỳ Hiên đang đứng. Anh ấy hỏi: “Vết thương sao rồi?”

Anh nhún vai cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

“Cậu thì lúc nào cũng tỏ ra mình không sao dù cho vết thương đó nặng đến đâu, cậu cũng chỉ nói nó là một vết thương nhỏ.”

Anh chỉ cười cười chứ cũng không nói gì, đối với anh nó chưa lấy đi mạng của anh thì đều là những vết thương nhỏ rồi sẽ có ngày khỏi.

Bên chỗ cô, Châu Giác chạy tới ôm chầm lấy cô khóc nức nở: “Ngưng bảo bối cậu làm mình lo chết đi được. Mình rất sợ cậu xảy ra chuyện gì không đấy đến nói ăn không ngon ngủ cũng không yên. May là cậu không sao.”

Cô vỗ lưng cô ấy an ủi: “Mình không sao, bây giờ đã đỡ nhiều rồi ngày mai có thể xuất viện. Đã làm cậu lo lắng rồi.”

Châu Giác buông cô ra, đặt món quà trên bàn nói: “Nếu cậu mà có sao chắc mình khóc chết mất.”

Nói rồi cô ấy cầm lấy trái táo tiếp tục gọt vỏ, Vu Dương đứng bên này hỏi: “Cậu hôm đó làm rất tốt, Kỳ Hiên.”

Chu Kỳ Hiên lắc đầu, vỗ vai anh thở dài: “Các cậu bây giờ đang có nhắm người đến nên cẩn thận một chút.”

“Tôi biết rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.