Sau khi quay xong cảnh cuối, Uyển Ngưng đi tới đón nhận ly nước từ Mộng Uyển thì đạo diễn Mã ôm bó hoa đi đến chỗ cô: “Chúc mừng cô đã hoàn thành vai diễn của mình nếu có cơ hội tôi mong lần sau vẫn có thể tiếp tục hợp tác với cô. Đây là hoa tôi tặng cho cô.”
Uyển Ngưng nhận lấy bó hoa, cười nói: “Cảm ơn đạo diễn Mã. Bộ phim này cũng xem như là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của tôi, cũng cảm ơn ông thời gian qua đã chiếu cố tôi. Nếu có cơ hội tôi cũng rất muốn hợp tác với đạo diễn Mã trong một bộ phim nào đó của ông.”
Đạo diễn Mã nghe vậy thì gật đầu, đưa tay vỗ vai cô: “Tất nhiên rồi.”
Duệ Khải đi tới trên người vẫn còn mặc bộ quân trang do cảnh quay lúc nãy, anh đưa bó hoa sang cho cô: “Hoa này tôi tặng cho cô, chúc cô đã hoàn thành vai diễn của mình một cách trọn vẹn.”
Cô một tay ôm lấy bó hoa của đạo diễn Mã một tay nhận lấy bó hoa của anh, mỉm cười: “Cảm ơn bó hoa của anh. Thời gian này cũng nhờ có anh và chị Nghiên Hinh chiếu cố, cảm ơn hai người rất nhiều.”
“Không có gì, chúng ta cùng chung công ty cũng cùng chung luôn người quản lý nên việc chiếu cố cô tôi nên làm.”
Một người ở bên trong đoàn phim nói: “Chúng ta mau đến nhà hàng tổ chức tiệc cho chị Uyển Ngưng đi.”
Mọi người cũng đồng thanh hùa theo: “Đúng đó, đúng đó.”
Đạo diễn Mã quay người lại nhìn bọn họ sau đó gật đầu nở nụ cười: “Tất nhiên là nên thế. Giờ chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
Uyển Ngưng đưa hai bó hoa sang cho Mộng Uyển đang đứng bên cạnh, cầm điện thoại bước ra ngoài. Duệ Khải nhìn bóng lưng cô ánh mắt bỗng trở nên sâu xa hơn nhưng cô lại chẳng hề hay biết mà chỉ có Mộng Uyển đứng bên cạnh nhìn thấy.
Cô bước ra ngoài đi tới một góc vắng rồi nhấn gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy truyền đến giọng nói của anh: “Alo, Uyển Ngưng.”
Cô đứng dựa vào tường dùng chân đá mấy viên đá nhỏ dưới đất nói: “Tối nay em có thể về trễ.”
Vu Dương đang pha nước nghe cô nói vậy thì hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay em đóng máy mọi người muốn tổ chức tiệc đi ăn nên có thể là muộn một chút em mới về.”
“Em gửi anh địa chỉ đi.”
Cô không hiểu gì hỏi anh: “Chi vậy anh?”
Anh cầm ly nước lên uống, trả lời: “Anh tới đón em, em về một mình không an toàn.”
“Được, thế lát em gửi địa chỉ cho anh ngay. Bây giờ đạo diễn Mã đang hối em rồi, em cúp máy trước.”
“Được.”
Bên trong nhà hàng, đạo diễn Mã đưa thực đơn sang cho cô nói: “Tiệc hôm nay là dành cho cô nên cô gọi món đi.”
Cô đẩy trả thực đơn sang cho ông: “Tiền bữa tiệc này là do đạo diễn Mã nên cứ tùy đạo diễn chọn món. Tôi không kén ăn lắm.”
Đạo diễn Mã nghe cô nói vậy thì mở thực đơn rồi gọi vài món ăn đưa sang cho nhân viên phục vụ. Đợi nhân viên rời đi rồi cô mới cầm lấy ly rượu lên đứng dậy nói: “Tôi hôm nay ở đây xin lỗi mọi người vì bản thân tôi mà lại làm chậm tiến độ quay phim. Tôi xin phạt bản thân một ly tạ lỗi đến mọi người.”
Cô nói rồi cầm ly rượu lên uống một hơi hết cạn trong ty rồi đặt ly lên bàn ngồi xuống, mọi người thấy vậy thì đều vỗ tay. Duệ Khải ở bên cạnh ngồi nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự lo lắng hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
Cô nhận lấy khăn giấy từ Mộng Uyển lắc đầu: “Không sao, em vẫn ổn. Chỉ là một ly rượu mà thôi sao có thể đánh gục được em.”
Trong lúc mọi người trò chuyện tán gẫu thì nhân viên đã đem đồ nướng lên, Mộng Uyển ngồi nướng thịt rồi gắp vào chén cô. Cô gắp lên ăn nhìn cô ấy nói: “Em cũng ăn đi.”
“Đợi em nướng chín miếng thịt này rồi sẽ ăn.”
Có người kêu cô khiến cô ngẩng đầu lên nhìn, đặt đũa xuống cầm ly rượu lên uống. Hơn nửa buổi tiệc, Mộng Uyển ngồi bên cạnh thấy cô đã say gương mặt đỏ ửng lên. Thấy có người đang cầm rượu đi tới chỗ cô, Mộng Uyển vội đứng dậy cầm ly rượu lên nói: “Chị Uyển Ngưng hơi say rồi, tôi uống thay chị ấy.”
Người đó nghe vậy thì gật đầu, chạm ly rượu uống rồi rời đi. Uyển Ngưng vẫn còn tiếp thêm vài ly rượu sau đó Mộng Uyển đi tới ngăn cản thì cô mới ngừng lại. Mộng Uyển thấy cô đã say không biết trời chăng mây đất gì thì đỡ cô đứng dậy, cầm lấy túi xách lên nhìn mọi người nói: “Chị Uyển Ngưng đã say rồi em đưa chị ấy về trước. Mọi người ở lại vui vẻ.”
Duệ Khải ngồi bên cạnh cũng đứng dậy theo nhìn hai người họ: “Hay để tôi đưa hai người về dù gì tôi cũng không có uống rượu.”
Điều anh nói là sự thật do dạ dày anh không tốt nên bác sĩ cũng không cho anh uống rượu nên từ lúc tới đây anh cũng chỉ uống nước lọc.
Đạo diễn Mã nghe vậy thì quay sang nhìn anh, cười nói: “Vậy phiền Tiểu Duệ đưa hai cô ấy giùm tôi.”
Mộng Uyển đang định từ chối nhưng nghe đạo diễn Mã nói vậy thì cô cũng không tiện từ chối chỉ còn cách gật đầu đồng ý: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Nói rồi Mộng Uyển dìu Uyển Ngưng đi ra khỏi phòng, Duệ Khải cầm lấy áo khoác rồi đi theo sau hai người họ. Trên đường đi, Mộng Uyển nghe cô ở bên lầm bầm: “Muốn uống nữa, tôi chưa say.”
Mộng Uyển vừa đỡ lấy cô vừa nói: “Chị đã say rồi nên về nhà nghỉ ngơi.”
Duệ Khải thấy cô ấy đỡ có chút khó khăn nên đi lên nói: “Hay để tôi đến đỡ Uyển Ngưng cho, tôi thấy cô có vẻ mệt rồi.”
“Không cần đâu anh Duệ Khải em có thể làm được.” Mộng Uyển lắc đầu từ chối đùa à, nếu để anh đỡ Uyển Ngưng thì chắc chắn sẽ bị bọn paparazzi chụp được rồi sẽ lên hot search.
Bỗng cô ấy nghe thấy một giọng nói truyền tới: “Đưa Uyển Ngưng sang cho tôi đi.”
Hai người đều quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói thấy Vu Dương đang đi tới chỗ họ một tốc độ vững vàng nhưng lại vô cùng khí thế. Anh đi tới đỡ lấy Uyển Ngưng đang say từ trong tay Mộng Uyển sang bên mình. Cô rơi vào một lồng ngực ấm áp và quen thuộc nên đưa tay ôm lấy anh dụi dụi ngẩng đầu lên mở mắt ra nhìn anh, cười nói: “Vu Dương, anh tới đây đón em sao?”
Anh buồn cười nhìn bộ dạng đang say khướt của cô, gật đầu: “Đúng vậy, đón em về nhà. Em giờ lại say thành bộ dạng như này.”
Cô nghe vậy thì bất mãn nói: “Em không có say, em vẫn còn tỉnh có thể uống rượu tiếp tục.”
“Rồi, em không say là anh say. Bây giờ anh đưa em về nhà được chưa?”
Cô gật đầu: “Được rồi.”
Anh nhìn hai người đang đứng ở đó, nói: “Mộng Uyển phiền anh đưa về giùm, tôi đưa Uyển Ngưng về nhà trước.”
Duệ Khải đút tay vào túi, gật đầu: “Anh cứ yên tâm.”
Mộng Uyển đứng bên cạnh thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, cô còn thể cảm nhận được ánh lửa của hai người truyền tới. Uyển Ngưng ngẩng đầu quay sang nhìn hai người bọn họ: “Chúng ta uống rượu nữa đi.”
Vu Dương thu hồi tầm mắt bế cô lên: “Về nhà thì em muốn uống gì rồi uống.”
Nói rồi anh bế cô xoay người đi ra ngoài, Duệ Khải nhìn bóng lưng anh trong lòng thoát hiện lên sự mất mát. Duệ Khải thu hồi tầm mắt quay sang nói: “Để tôi đưa cô về.”
Mộng Uyển gật đầu: “Phiền anh rồi.”
Bên trong xe, Vu Dương để Uyển Ngưng ngồi vào ghế phụ rồi trở về ghế lái ngồi xuống đóng cửa xe lại. Anh xích tới gần cô đưa tay cầm lấy dây an toàn cài cho cô đang định rời đi thì anh bị cô đưa tay kéo lại một tay anh giữ lấy ghế cúi xuống hôn lên môi cô.