Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 149



Tuyết đêm rét lạnh, gió bắc thổi vù vù, toàn bộ cả vùng đất tuyết đóng thật dày, bao phủ, cả thế giới một mảng trắng thuần khiết, ai cũng trốn vào trong mộng đẹp, tuyết ban đêm ít người đi lại, chỉ suốt đêm tìm không được một động vật nào, khả năng là sợ ra ngoài thì bị đông chết trong thời tiết giá lạnh này.

Bạch Mặc Y ngồi khoanh trên giường, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, dừng trên bóng bé ngủ say trên giường, khuôn mặt ngây thơ, trẻ con, nàng khẽ vu0t ve đôi môi nhỏ bé khẽ cười, khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay nàng thoả mãn cọ cọ hai cái rồi lại tiếp tục ngủ say.

Bạch Mặc Y nở nụ cười, trên đời này còn có cái gì hơn cả tình mẫu tử quyến luyến này nữa chứ? Nàng đã mất đi một đứa con rồi, Vô thương là duy nhất của nàng, là tất cả của nàng, nàng muốn bảo vệ bé an toàn.

Mắt nhìn tới ánh nến lay động bên ô cửa sổ, lại lướt nhìn ra màn đêm đen tối, đôi mắt hồ thu càng sâu thẳm hơn, nhưng bị luồng lốc xoáy đen cuốn vào trong đó, phía sau người nàng toả ra màn sương đen, như từ địa ngục tới đem theo sự lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.

Bóng nhỏ bé trên giường như cảm nhận được sát khí trên người nàng, tay nhỏ bé của Bạch Vô Thương vung lên loạn xạ, mồm ú ớ kêu lên, “đừng, đừng, ta muốn nương, ta không muốn rời khỏi nương, ngươi không phải cha ta…Không phải cha ta, ta hận ngươi, …..ta hận ngươi…..”

Bạch Mặc Y nắm lấy tay bé giữ lại, nàng chưa bao giờ biết trong lòng Vô Thương vẫn còn sợ hãi như thế, đột nhiên tự trách trào lên, là nàng đã coi nhẹ cảm thụ của bé, cho tới bây giờ cũng không ngờ được tâm tư Vô Thương ra sao? Cũng không ngờ bé lại lo mình bị tách ra với hắn như thế, trong lòng nàng, là ai cũng không thể tách hai mẹ con họ ra được, bất luận là ai, cũng không thể!

“Vô Thương, nương sẽ không rời con đi, con cũng không rời nương đi, nương vẫn luôn luôn ở đây!” Khẽ an ủi thiên hạ nho nhỏ, trong lòng Bạch Mặc Y vô cùng chua xót, có phải nam nhân kia mạnh mẽ quá không, vì thế mới để cho cả Vô Thương cứ vậy mà lo lắng phải đối mặt với vấn đề sau này sao?

“Nương, con không cần cha, nếu không cần cha, nương đừng rời Vô Thương đi, Vô Thương sẽ bảo vệ nương, Vô Thương muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nương!” Như thực như mơ, Bạch Vô Thương cầm lấy tay Bạch Mặc Y nói giọng bất an, đầu càng lắc không ngừng, khoé mắt có lệ, trước đây tuy bé rất muốn có cha, thật sự rất muốn có, nhưng hiện giờ bé lại không cần, thật sự không cần! Nếu thật có cha mà phải rời khỏi nương, vậy bé nguyện không biết tất cả chuyện này!

Ngọc Vô Ngân, ngươi thật sự muốn cướp Vô Thương với ta sao? Nếu thật là thế, ta biết làm thế nào đây?

Không, Ngọc Vô Ngân, năm năm trước ngươi trơ mắt lờ họ, trơ mắt nhìn mẹ con họ chịu khổ không để ý, năm năm sau ngươi chẳng có tư cách gì mà đem Vô Thương về! BẤt kể làm cách gì ta cũng không tiếc sức!

Chậm rãi xoa ngực, nhưng sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Sắc mặt BẠch Mặc Y hơi tái nhợt, sao trong lòng nàng thấy khó chịu quá thế? Sao cứ nghĩ đến một ngày quyết đấu với người đó lòng nàng lại đau chứ? Đột nhiên nắm chặt tay Vô Thương, nhắm mắt lại rồi mở ra, chỉ lần này, tia mê man lui đi thay vào đó là thần sắc kiên định.

Ngoài cửa sổ có tiếng động lạ vang lên, Bạch Mặc Y đột nhiên ngồi thẳng người lại, mặt ngọc lạnh băng, mắt nặng nề nhìn chằm chằm bóng áo đen đột ngột xuất hiện trong phòng, tựa như quỷ mị vậy từ dưới đất hiện lên, khí lạnh trong phòng càng nặng hơn.

“Rốt cục ngươi cũng xuất hiện!” NHư đợi đã lâu, Bạch Mặc Y thấy người tới nói lạnhlùng, nàng nhận ra hắn, là hắn bức nàng nhảy xuống vực sâu, cũng là hắn đã đem đánh Sở Quân Ly và Sở quân Mạc rớt xuống vực sâu.

Còn nàng, hình như cũng biết người này là ai! chỉ không ngờ tính cách hai người lại khác lớn đến thế!

“Hừ hừ, tính mạng ngươi lớn lắm, vài ba lần tìm được đường sống trong chỗ chết!” Thanh âm xót xa lạnh băng như xuyên qua da người len lỏi theo mạch máu, làm cho người ta lạnh tới mức gai ốc nổi đầy.

“Nương, có chuyện gì thế?” Bạch Vô Thương bị đánh thức xoa mắt ngồi dậy, mắt cũng chưa mở ngả vào lòng Bạch Mặc Y, hiện giờ bé càng ngày càng thích được mẫu thân ôm ấp, càng ngày càng tham luyến sự ấm áp trong lòng mẫu thân, man mát lành lạnh, lại thơm ngát thoải mái nữa.

“Không sao, Vô Thương ngoan!” Lấy một bộ quần áo bọc Bạch Vô Thương lại, sự đề phòng trong lòng Bạch Mặc Y càng cao, từ lúc người tới, nàng dường như cảm giác được bước chân của tử thần, ngửi được mùi chết chóc, mạng nàng vốn chẳng được lâu, sống chết với nàng mà nói sớm đã nhìn thấu, chỉ hy vọng vô Thương bình an vô sự!

“Hừ, ngươi chẳng phải là đối thủ của ta, đừng mơ trốn, không muốn nó chết, thì đi theo ta!” Kẻ áo đen liếc mắt nhìn ngân châm Bạch Mặc Y dấu trong tay, giọng điệu bình thản nói, chẳng coi hàng động của nàng ra gì.

Bạch Mặc Y ngừng chút, ánh sáng loé lên, bức thẳng tới mặt kẻ áo đen, tay kia thì xoay người ôm cả Bạch Vô Thương bay nhanh, thuận tiện mặc quần áo cho bé, động tác hoàn chỉnh trong nháy mắt, nàng có thể cùng lão ta đi, nàng cũng muốn tính kế cũng lão, nhưng nàng lại sợ làm Vô Thương bị lạnh, lại càng không thể để Vô Thương ở lại, tứ tì cung Tố Thuỷ bị nàng đuổi đi, vì sự an nguy của Vô Thương, nàng không thể để bé ở lại một mình!

Một trận gió lạnh bốc tới, kẻ áo đen vung tay lên gạt sạch ngân châm bay tới, chưởng màu đen ập tới Bạch Mặc Y, khoé miệng cười lạnh, dường như đang cười nàng không biết lượng sức mình.

Đôi mắt nheo lại nguy hiểm, thân hình Bạch Mặc Y lay động, ôm Bạch Vô Thương vút ra cửa sổ, nàng nhanh nhưng bả vai vẫn bị một chưởng của kẻ ấo đen làm rách một miếng, môi đỏ mọng mím chặt, nếu mang theo Vô Thương nàng căn bản không trốn thoát tay của đối thủ.

Bóng áo trắng ở tiểu viện bốc lên rồi hạ xuống, tay áo phiêu diêu, trong trẻo lạnh lùng đầy tao nhã, tuyết bay lên, vây chặt quanh nàng, như cửu thiên huyền nữ thánh khiết tôn quý, dung nhan tuyệt thế, dáng người đẹp tuyệt, ngạo nghễ nhân gian, nhiễu loạn tuyết đêm, phá tan sự yên tĩnh vốn có, làm cho bóng đêm tối lạnh xuất hiện hình ảnh tuyệt đẹp, nhìn theo ánh mắt nàng lay động, lại toả ra tầng sát khí giấu kín.

Gần như Bạch Mặc Y cùng ra khỏi phòng thì kẻ áo đen cũng đi theo ra, nhìn thấy Bạch Mặc Y rơi xuống nhanh nhẹn, ánh mắt tối chút, hơi nheo lại, như hồi tưởng lại chút chuyện trước đây mắt hơi hoảng hốt.

Giống! Quá giống, cảnh lúc này hắn dường như trở về hai mươi năm trước gặp lại nàng, lúc ấy liếc mắt mà đó là cả đời, làm cho cuộc đời này của hắn rốt cuộc tránh không thoát dung nhan tuyệt thế và nụ cười ôn nhu của nàng, cam nguyện trầm luân. CẢ đời này tìm kiếm tịch mịch, hắn cũng chỉ muốn có nàng mà thôi!

Hận ý dâng lên trong mắt hắn, đúng vậy, nàng không thương hắn, đây là sự thật! Bạch Mặc Y trước mắt lại cực kỳ giống nàng càng khơi dậy hận ý sâu tận đáy lòng.

Nếu nàng không thương hắn, lại để lại một đứa con hoang như vậy, vậy hắn sẽ phá huỷ nàng, hắn vẫn không tin được, không thể tin Thuỷ Tố Tâm cứ vậy mà chết, hắn thật sự không tin nàng đã chết, vì thế hắn đánh cược muốn nhìn xem nếu nàng biết con gái nàng vì nàng mà sống không bằng chết, có phải nàng mới chịu xuất hiện không? Nàng có phải cứ nhẫn tâm như vậy, trốn thì trốn đúng hai mươi năm, cả con mình rứt ruột đẻ ra cũng không quan tâm sao?

Nàng là một người thông minh tuyệt đại như vậy, không thể chết được, nhất định là nàng đã lừa mọi người trốn đi, làm cho tất cả bọn họ tìm không thấy, nhất định là thế!

Trên đời này cũng chỉ có nàng có thể lừa gạt mắt người trong thiên hạ, có thể để họ lần tìm không ra. Nàng không chết! Nhất định không chết!

Chỉ có mẹ con Bạch Mặc Y mới dụ nàng ra được!

HẬn ý trong mắt kẻ áo đen nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y nói, “Là ngươi đi theo ta hay muốn lão phu ra tay hử?”

Bạch Mặc Y lạnh lùng nhìn lão ta, mắt lơ đãng nhìn khắp bốn phía, may những người đó không có, nếu không hôm nay chịu thiệt không chỉ mình nàng, nàng đã thiếu nợ họ rất nhiều, nhiều đến mức nàng không thừa nhận nổi, không có mặt cũng tốt, họ không sao, ít nhất áy náy trong lòng nàng cũng nhẹ bớt đi.

“Đừng nhìn, tính chúng gặp may thôi, coi như ngươi thông minh, biết lão phu tới, mới bảo Bạch Vũ Thần dẫn chúng rời đi!” Không hổ là con gái của Thuỷ Tố Tâm, quả nhiên tâm tư linh mẫn, giống y nàng năm đó.

“Ta đi theo lão!” Nắm chặt tay Bạch Vô Thương, Bạch Mặc Y cúi đầu nhìn mặt Bạch Vô Thương nở nụ cười an ủi, bàn tay nhỏ nắm áo nàng lặng im nói cho nàng biết, nàng đi đến đâu bé cũng theo tới đó, bất kể ra sao họ cũng tuyệt không tách nhau ra!

NHưng Vô Thương cũng biết, chuyến đi này, đằng trước đợi họ chỉ có đường cụt, là một con đường không về được!

“Cổ trên người ta lão hạ lúc nào?” Hai bóng một đen một trắng đứng lặng trong rừng, mang theo gió lạnh làm cành cây trĩu xuống, tuyết bay lả tả, trên không dấu chân.

“Thời điểm ngươi uống bát thuốc đầu tiên!” Giọng âm y này càng thêm phần sợ hãi, rõ ràng hắn ở ngay trước nàng, nhưng thanh âm ấy lại như phát ra từ bốn phía, tầng tầng lớp lớp ập đến, thân hình Bạch mặc Y khẽ lung lay, chỉ cảm thấy đầu óc hoảng hốt, ngực hơi đau chút.

Hoá ra, thời điểm sớm như thế hắn đã ra tay, chỉ có nàng mới ngốc thôi!

Không có lẽ, nàng vẫn còn đề phòng, thủ pháp hạ cổ này rất cao, nhưng lại làm cho một sát thủ từ hiện đại đến như nàng không phát giác ra, nếu nàng hợp tác với Đào Lỗi thì đã biết, không biết hắn có cười nhạo nàng không nữa?

Tưởng rằng nàng sống hai kiếp thế mà có lúc cũng có ngày không nhìn thấu lòng người, bị một cố nhân đưa vào đường cụt.

Nàng không rõ hắn dẫn nàng đi đâu, chỉ biết là đi mỗi bước thì càng gần với tử vong hơn, cảm giác tiến gần cái loại chết chóc này càng mạnh, chân bước càng nặng nề hơn, sắc mặt tuỵệt mỹ trong trẻo lạnh lùng được ánh trắng soi vào lấp lánh, đôi mắt hồ thu lạnh lẽo, tay ôm BẠch vô thương càng chặt hơn, gió thổi tóc dài bay bay, quần áo trắng càng toả ra vẻ lạnh lùng thuần khiết, thân hình lạnh băng tuyệt diễm để lại bóng hoa vô hạn, lạnh lùng cô tuyệt.

Kẻ áo đen thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, bộ pháp nhanh hơn, hắn rất tự tin là nàng chạy không thoát, cũng không thể trốn được!

Nàng rất hiếu thắng, không rõ tất cả, cho dù nàng có chết cũng không cam tâm, vì thế hắn chắc chắn nàng không trốn, chẳng sợ biết rõ phải chết đi chăng nữa!

Nhưng mất hơn một canh giờ, kẻ áo đen đã mang nàng tới trên miệng vực sâu, thần sắc ai oán đứng đó, gió thổi áo bào bay lên, bóng gầy lạnh lẽo, cùng hận ý và tưởng niệm, thống khổ, mâu thuẫn, không cam tâm cứ cuồn cuộn trào dâng lên cùng hận ý trong mắt hắn, năm đó, chính ở chỗ này, Thuỷ Tố Tâm đã chết, lừa mọi người, cũng làm trái tim hắn bị thương!

Hắn đã tìm nàng hai mươi năm rồi! Hai mươi năm trước, hắn không có ngày nào là không tìm nàng, cung Tố Thuỷ, mỗi góc ba nước, hắn lần tìm không ra!

Hai mươi năm, tóc hắn từ đen chuyển thành bạc, hắn hận nàng tuỵệt tâm tuyệt tình, hận nàng khinh thường tình cảm hắn, hận nàng hai mươi năm ngày đêm cũng không tha cho hắn, không ngừng tra tấn tâm hồn hắn, làm cho hắn nhớ lại cảnh lúc đẩy nàng xuống vực kia. Hối hận tự trách theo thời gian biến thành hận thật sâu, loại yêu mà không thể không hận! Nàng vô tình, vậy đừng trách hắn vô nghĩa!

Thuỷ Tố Tâm, năm đó ngươi chết là vì boả toàn con hoang trong bụng ngươi, nếu ngươi biết hôm nay nàng còn sống mà không bằng chết, có thể hối hận vì lựa chọn ngày đó không?

Đột nhiên xoay người, kẻ áo đen lạnh lùng nhìn Bạch Mặc Y chằm chằm, trong giọng nói mang thật sâu hận, “Nếu lúc trước không phải vì ngươi ta và nàng sẽ trở thành một đôi tình lữ người người hâm mộ, vì ngươi xuất hiện, phá huỷ tất cả!”

Bạch Mặc Y giật mình, không nói gì, bởi nhìn sâu trong mắt hắn trôi xa, nàng thấy nỗi oán hận ngập trời tận đáy lòng hắn, lúc này hắn lâm vào tình trạng tâm tình bị kích động, nàng không thể chọc giận hắn dược!

“Là ngươi, là cha ngươi, là hắn, hắn đã đoạt nàng đi rồi, giờ hắn lại xuất hiện phá huỷ tình cảm giữa chúng ta, nếu không có các ngươi, thật tốt biết bao! Ngươi sẽ là con gái ta, ta sẽ rất yêu ngươi, sẽ đem mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ cho ngươi, thoả mãn hết thảy mọi thứ ngươi muốn, nhưng vì sao? Vì sao nàng lại phản bội ta? Vì sao còn muốn sinh ra ngươi đứa con hoang này? Kẻ áo đen hơi kích động quát về phía Bạch mặc Y.

Bạch Mặc Y bất giác lùi ra sau từng bước, đôi mày thanh tú cau lại, lại thêm một kẻ nữa, một tình trái ngang của Thuỷ Tố Tâm năm đó, nàng thật sự vô tội ư? Thậm chí còn chưa gặp cả cái kẻ gọi là Thuỷ Tố Tâm kia lần nào, thì đã bị những kẻ này tìm tới liên tiếp, mỗi lần sống chết lại càng lún sâu hơn, cả Thuỷ Tố Tâm cũng đã chết muốn tránh người, nhưng nàng lại tránh không thoát, dường như nàng có thể nhìn thấy tử thần ở ngay trước mắt, kẻ này tinh thần cũng hỏng cả rồi, nói gì cũng chưa, tỷ lệ nàng sống chết ngàn cân treo sợi tóc.

Bạch Mặc Y bất giác thấy hơi oán hận, Thuỷ Tố Tâm, Ta chỉ là món nợ của đời trước của ngươi! Không tốt nhất là nợ con đi, cả đời này cũng không có duyên gặp lại, nếu không nàng thật sự muốn bộc phát hết thảy!

“Ngươi muốn thế nào thì tuỳ, thả con ta ra, ta Bạch Mặc Y cả đời này không cầu xin gì, lần này ta cầu ngươi! Nó chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, lại không tạo thành uy hiếp gì với ngươi, thả nó đi!” BẠch Mặc Y hạ giọng mềm nhẹ, cúi đầu van xin.

“Nương, con không muốn rời đi! Hắn là người xấu, Vô Thương muốn cùng nương đánh người xấu!” Bạch Vô Thương kéo tay áo nàng, khuôn mặt nhỏ kiên định, tâm linh sơm trưởng thành cùng không khí xơ xác tiêu điều đã làm cho đứa trẻ hiểu thật rõ tính nghiêm trọng của sự việc, kẻ này nương đánh không lại hắn, nhưng mà bé cũng quyết không bỏ nương lại rời đi một mình, bé trưởng thành, bé cũng có năng lực bảo vệ nương!

“Hừ hừ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, lão phu có thể thả nó đi!”

“Ta tin ngươi nói giữ lời, thả nó đi, sống chết tuỳ ngươi!” Bạch Mặc Y đẩy tay BẠch Vô Thương đang nắm chặt tay mình ra, đẩy mạnh bé nói, “Còn không đi mau!”

“Không, nương, con không đi!” Bạch Vô Thương lại lao vào ôm lấy chân Bạch Mặc Y kêu lên.

“Nếu con không đi, con đừng nhận ta là nương nữa!” Bạch Mặc Y lại ngăn bé lại, nói quyết tuyệt.

“Không nương, Vô Thương không đi, Vô Thương không đi….” Bạch Vô Thương ôm nàng cố chấp quật cường nói, lắc đầu mạnh, quyết không rời đi!

Mắt Bạch Mặc Y cay cay, đôi mắt trong veo lạnh lùng ngập nước, ngồi xuống vỗ về khuôn mặt nhỏ của bé nói, “Vô Thương ngoan, nghe lời nào, con yên tâm, tin tưởng nương không sao, con đi tìm cậu được không? Nương đồng ý sẽ không bỏ Vô Thương lại, nương sẽ tìm đến con! Nương còn muốn mang Vô Thương đi dạo chơi khắp nơi, xem cảnh đẹp thế gian, mang theo Vô Thươgn đi chơi cưỡi ngựa chăn dê, Vô Thương không quên, nương cũng sẽ không quên!”

“Không! Nương lừa Vô Thương!” Bạch Vô Thương ôm chặt cổ Bạch mặc Y, tính tình còn cố chấp giống y nàng, dù nàng nói gì bé quyết cũng không đi.

Kẻ áo đen có lẽ bị cảnh này chọc bị thương, nở nụ cười âm trầm, nói kỳ lạ, “Thật là cảnh mẹ con thâm tình quá ha, nếu không đi, vậy ở lại đi!” Hắn cũng hết kiên nhẫn đợi thêm rồi.

“Chậm đã, ngươi nói phải giữ lời, Vô Thương, con đi đi, con không đi, cả đời nương sẽ không để ý tới con nữa!” Bạch Mặc Y đẩy mạnh Vô Thương ra, tiện tay tung một chướng đẩy bé cách ra thật xa.

“Vô Thương, nhớ kỹ lời mẹ, không được quay đầu, đi được càng xa càng tốt!” Quay lại nói với kẻ áo đen, “Cho người ngươi tránh ra, thả nó đi!” Nàng không phải không biết, dọc đường này có rất nhiều người âm thầm đi theo, giống như như những người vân đi theo nàng, nqua hơi thở những kẻ đó nàng biết chúng không phải là người quen nàng, là do lão ta mang đến, đây cũng là lý do vì sao nàng không thể giữ Vô Thương lại, mà đem theo bên người.

Mang theo bé, còn có đường sống, để lại bé, chỉ e lúc này Vô thương sớm đã biến thành một xác chết rồi, nàng cũng không dám nghĩ xa.

“Hừ, lão phu đổi ý, là do ngươi không biết nắm chắc thời cơ, ai cũng đừng mong đi!” Kẻ áo đen vung tay lên. BạchVô Thương vừa rớt xuống cách mấy trượng đã bị một lực kình phong cuồn cuộn nổi lên cuốn rớt thẳng xuống vực sâu.

“Vô Thương….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.