Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 12: Trống rỗng 12



Hai ngày cuối tuần trời đầy mây, Yến Quy không đến cục tăng ca, thứ bảy nàng không có kế hoạch gì, tùy ý ở nhà xem một ít tư liệu, còn chủ nhật sẽ đi một chuyến đến sở tìm sở trưởng Trương Diên Húc.

Trương Diên Húc là người biết thân phận thật sự của nàng, mấy năm nay nếu không phải có ông ấy giúp đỡ, chỉ với một phú nhị đại đã mất cả cha lẫn mẹ như Bạch Hề Mạt, dù cho có bản lĩnh thông thiên cùng với quan hệ sâu rộng cũng không giữ nổi một người thân bại danh liệt như Sở Ngôn.

Trương Diên Húc không chỉ bảo vệ nàng, còn phối hợp với Bạch Hề Mạt giúp nàng sắp xếp cấy da và phẫu thuật chỉnh dung, ngoại trừ bị bỏng bên ngoài, trên người nàng còn có rất nhiều thương tích lớn nhỏ khác, thời gian mấy năm nay vừa trị liệu vừa phục hồi. Hiện giờ trạng thái của thân thể nàng đã ổn định, một lần nữa trở lại cục thành phố Tân Hà tìm lại chân tướng, nhưng định kỳ vẫn phải đến tìm Trương Diên Húc tái khám.

Bác sĩ phụ trách giúp Yến Quy tái khám là bạn cũ của Trương Diên Húc – bác sĩ Vạn Tiêu, y thuật cao siêu nhân phẩm cũng đáng tin, địa điểm mỗi lần tái khám đều sắp xếp ở phòng khám tư nhân của Vạn Tiêu.

Cuối tuần này vẫn là ngày tái khám như thường lệ, Vạn Tiêu chẩn đoán bệnh một ngày, phòng khám an tĩnh không có người khác.

Yến Quy chết lặng nhìn máu từ tĩnh mạch của mình chảy vào trong ống chân không thử máu trên tay Vạn Tiêu, màu sắc đỏ tươi làm cho nàng không thể kiềm chế mà nhớ lại bộ mặt sau vụ nổ 109 đã hoàn toàn thay đổi mình.

Lấy máu xong, Vạn Tiêu đem mẫu máu đưa vào trong phòng xét nghiệm, lúc đi ra ôn hòa nói với nàng: “Hôm nay là kết thúc tái khám, xem các triệu chứng đã cho ra kết quả, trước mắt trạng thái của cô vẫn ổn.”

Yến Quy ấn lỗ kim, đầu tiên là trầm mặc, sau đó mới nói: “Tuy nói vẫn ổn, nhưng chung quy vẫn không có cách nào giống người bình thường được.”

Vạn Tiêu nghẹn lời, trong lòng hiểu ra ý nàng. Hai năm trước trên dưới toàn thân nàng đến một chỗ da lành lặn cũng không có, lục phủ ngủ tạng đều chịu sang chấn không nhỏ trong vụ nổ mạnh, có thể sống sót đúng là kỳ tích, trạng thái thân thể tốt hơn so với sống chết đã không đáng giá nhắc tới nữa rồi.

Các cơ quan trên người không biết khi nào sẽ xảy ra vấn đề, không biết cơn đau đớn sẽ tùy ý đến thăm lúc nào, Yến Quy vẫn luôn dựa vào thuốc giảm đau làm tê liệt thần kinh đau đớn. Người từng phong hoa tuyệt đại biến thành một con búp bê sứ chạm vào liền vỡ, Yến Quy cảm thấy chỉ có bốn chữ kéo dài hơi tàn là xứng với mình.

Nhưng trước khi chân tướng chưa trồi lên mặt nước, cho dù là kéo dài hơi tàn, nàng cũng cần phải sống sót.

Kết thúc tái khám, Trương Diên Húc đưa Yến Quy rời khỏi phòng khám của Vạn Tiêu. Yến Quy đứng bên đường, tầm mắt dừng trên một tiểu khu đối diện ngã tư đường.

Trương Diên Húc nhìn theo ánh mắt nàng qua đó, trong lòng hiểu rõ: “Chú nhớ con bé ở đây.”

Yến Quy trầm mặc gật đầu.

“Thật ra con muốn điều chân tướng 109, cũng có thể ở lại sở tỉnh, lại còn càng an toàn hơn. Nhưng con khăng khăng phải trở lại cục thành phố Tân Hà, chú biết con là vì muốn được ở gần con bé hơn một chút.” Trương Diên Húc cười, ánh mắt dừng trên người Yến Quy rất hiền từ, “Chịu khổ nhiều như vậy, nơi sâu trong đáy lòng muốn nhất, vẫn là trở lại bên cạnh con bé.”

Yến Quy ngẩng đầu nhìn Trương Diên Húc, nhìn tóc bạc trên thái dương của ông, nét mặt hơi động: “Chú Trương…”

“Lúc trước là chính chú sai con đến nằm vùng ở K xã.” Trương Diên Húc kẹp điếu thuốc trong tay đưa vào miệng mạnh một hơi, khói theo lời nói phun ra, “Con khổ cực thành như vậy, chú rất xin lỗi ba mẹ con.”

Yến Quy bỗng dưng nắm chặt nắm tay.

“Sở Ca và chị dâu con, sống ở nông thôn khá tốt… Thật ra con, có thời gian rảnh cũng có thể đi thăm bọn họ.”

Yến Quy nhấp môi, cuối cùng cũng nói: “Con đi không thích hợp. Để bọn họ cho rằng con đã chết, như vậy là tốt nhất.”

“Ngôn Ngôn…”

“Chú Trương, tình cảnh của con rất nguy hiểm, một khi K xã biết thân phận của con, người liên quan tới con đều sẽ phải chịu liên lụy.” Yến Quy bình tĩnh nhìn Trương Diên Húc, nhẹ nói: “Con biết bọn họ sống tốt là được rồi, chỉ là ngài và thím vất vả giúp đỡ bọn họ.”

“Con, đứa nhỏ này, nói cái gì khách khí như vậy.” Trương Diên Húc dừng một chút, lại hỏi: “Vậy con bé thì sao?”

“Con bé” là ai không cần nói cũng biết.

Tầm mắt Yến Quy lại nhìn vào khối chung cư cũ kia, nói từng chữ một: “Cứ như vậy đi. Con sẽ dõi theo cô ấy.”

Nàng đã sớm quyết định xong, mọi thứ đều đi theo Cố Dĩ Di đi. Cố Dĩ Di đã quên Sở Ngôn, đã quên một đoạn tình cảm từng có kia, hiện giờ nàng đã thay đổi thân phận trở về, không muốn chủ động làm gì, chỉ ở bên cạnh dõi theo cô là đã tốt rồi. Nàng đứng ở đây, nếu Cố Dĩ Di tiến thêm một bước về phía nàng, nàng sẽ theo đó tiến thêm một bước, nếu lui một bước, vậy nàng cũng lui một bước, mọi thứ đều để cho Cố Dĩ Di quyết định.

Trương Diên Húc nhìn đứa nhỏ này, đau lòng không thôi, nhưng lại không nói được lời an ủi nào cả.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Yến Quy nói: “Chú Trương ngài về trước đi, con muốn ở một mình một chút.”

Trong lòng Trương Diên Húc hiểu lúc này nàng là nhìn thấy nhà Cố Dĩ Di nên gợi lên hồi ức, lúc này hẳn nên để nàng một mình, liền nói: “Được, vậy chú đi đây, tự con chú ý an toàn.”

“Được. Chú Trương đi đường chậm một chút đấy.”

Nhìn Trương Diên Húc lái xe đi, Yến Quy xoay người đi đến khu chung cư cũ. Mãnh đất này là khu phố cũ, nhà ở cũng có tuổi thọ hơn hai mươi năm, ngôi nhà Cố Dĩ Di ở là kỷ vật duy nhất mà bà nội cô để lại.

Cha mẹ Cố Dĩ Di ly hôn lúc cô còn nhỏ, từng người đi xây dựng gia đình mới, có những đứa con mới, cô trở thành thứ dư thừa, hai bên đều chưa từng muốn cô ở bên cạnh. Từ nhỏ cô đã đi theo bà nội mà lớn lên, chỉ có bà nội thương cô yêu cô, khi đó cha mẹ cô vì việc ai nuôi nấng cô mà cãi nhau, nhưng lại không phải tranh giành cô, mà là đùn đẩy cô.

Bà nội tức giận đến dậm chân, cây gậy trong tay quất ra gió, đập từng cái lên người của con trai, bà lão thương Cố Dĩ Di nhỏ bé, tức giận nói: “Cút hết! Cút hết! Tụi bây sinh ra nó lại không nuôi nó, tao nuôi! Nó không có ba mẹ, thì còn có bà!”

Sau khi lớn lên lúc Cố Dĩ Di kể lại cho Sở Ngôn, khi đó bà nội thích nói một câu nhất chính là: “Người khác có, Di Di của bà cũng phải có.” Bà nội giữ lại chút tiền về hưu, giữ vững những lời này, thật sự nuôi nấng Cố Dĩ Di lớn khôn, chưa từng phải thiếu thốn thứ gì, chẳng sợ thiếu cha mẹ, cũng không thiếu tình thương.

Yến Quy lâm vào trong hồi ức thâm trầm, tất cả trong đầu đều là những chuyện lúc ở bên Cố Dĩ Di, không nhận ra đã quẹo vào khu chung cư cũ. Nàng hoàn toàn để cho thói quen của tay chân dẫn vào, lúc bọn họ ở bên nhau thường xuyên đi qua nơi này, sau đó nàng đến nằm vùng ở K xã, không tiện gặp mặt, nhưng chỉ cần có cơ hội, sẽ đến đây gặp nhau, nơi này chứa đựng rất nhiều hồi ức của bọn họ.

Thời tiết ở thành phố ven biển thay đổi còn nhanh hơn lật sách, hơn nữa còn không báo trước, thường xuyên nói trở trời liền sẽ trở trời. Yến Quy đang đứng trước một toà nhà cũ đến xuất thần, giọt mưa không chút khách khí rơi xuống mặt. Mưa càng rơi càng nhiều, càng rơi càng nhanh, Yến Quy chớp mắt, sững sờ đưa tay ra hứng lấy, nước lẫn với những viên bột phấn rơi vào lòng bàn tay, đây là mưa tuyết mùa hạ.

Mưa tuyết đánh thức thần kinh đang đắm chìm trong hồi ức tỉnh táo lại, Yến Quy trì độn ý thức được hiện tại trước tiên nên tìm một chỗ tránh mưa, chân nàng vừa muốn động, mưa tuyết trên đỉnh đầu lại đột nhiên ngừng.

Mùi hương quen thuộc trong nháy mắt xâm nhập vào khoang mũi, Yến Quy mờ mịt quay đầu, trong mắt hiện lên gương mặt xinh đẹp sớm đã khắc sâu vào linh hồn kia, đôi mắt

đào hoa chất chứa tình cảm nhìn chằm chằm nàng. Ô ngăn đi mưa tuyết càng rơi càng lớn, dành ra cho bọn họ một thế giới nhỏ, lại làm phóng đại tiếng tim đập không thể ngăn được của Yến Quy.

“Sao cô lại ở đây?” Yến Quy hỏi vấn đề này trước.

Cố Dĩ Di hơi ngẩng đầu quan sát nàng, nói: “Lời này nên là tôi hỏi cô mới đúng.”

Thật ra cô đã đến đây một khoảng thời gian rồi, cũng đã sớm thấy Yến Quy đứng ngây ngốc ở chỗ này. Hôm nay cô đến cục tăng ca, trong xe có để sẵn ô che mưa, vừa vặn lúc tan tầm trở về không bị dính mưa.

Nơi này là nhà của Cố Dĩ Di, không có ai quen thuộc hơn cô, vừa rồi Yến Quy đứng ở chỗ này, hơi ngửa đầu nhìn thẳng về khung cửa sổ trên lầu, Cố Dĩ Di nhìn thấy rõ ràng, góc độ của tầm mắt kia, tám chín phần mười là Yến Quy nhìn nhà cô.

Người này vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Vì sao lại nhìn chằm chằm hướng nhà cô ngây ngốc? Trong lòng Cố Dĩ Di hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện.

Có lẽ Yến Quy lại ngây người thêm nửa ngày, hơn nữa ánh mắt nàng nhìn qua quá phức tạp, Cố Dĩ Di bị ánh mắt như vậy làm cho tâm tư có chút không yên, để phá vỡ xấu hổ, cô nói trước: “Nhà tôi ở chỗ này.”

Yến Quy như mới tỉnh từ trong mộng, nàng giả bộ biểu cảm như ngoài ý muốn một chút, nói: “Trùng hợp như vậy, tôi tới tìm bạn.”

Cố Dĩ Di híp mắt, hỏi: “Bạn gì?”

Vấn đề này có chút vượt quá giới hạn, thật ra với quan hệ của họ không nên hỏi vấn đề này, nhưng Cố Dĩ Di cũng không biết vì sao lại hỏi, hơn nữa trong tiềm thức lại không cảm thấy có gì không ổn.

Cô vượt qua giới hạn, nhưng Yến Quy lại giữ đúng mực, nàng vô thức kéo ra một chút khoảng cách, chỉ nói: “Bạn bình thường.” Nàng và Vạn Tiêu chính là quan hệ bác sĩ bệnh nhân bình thường, cũng coi như là bạn bình thường.

Cố Dĩ Di không hỏi thêm, không biết có tin không, cô nhìn chằm chằm Yến Quy nửa ngày, hai người tương đối trầm mặc, không khí cùng với thời gian cũng như đóng băng.

Thật lâu sau, mưa tuyết giống như càng lúc càng lớn, Cố Dĩ Di mở miệng trước: “Lên đí ngồi không? Đợi mưa tạnh rồi đi.”

Yến Quy từ chối theo bản năng: “Không được. Tôi phải về nhà.” “Mưa lớn như vậy, về làm sao được?”

Yến Quy nói: “Gọi xe.”

Cố Dĩ Di nghĩ nghĩ, không biết nghĩ cái gì, nhưng lại xác thật không tiếp tục kiên trì mở miệng, chỉ đưa dù trong tay hướng qua Yến Quy một chút, người này mờ mịt nhìn cô.

“Cầm lấy dù, tiểu khu này đường hẹp, xe không vào được, ra khỏi tiểu khu còn phải đi một đoạn đường, đừng để ướt.”

Yến Quy lại lần nữa từ chối: “Không, cô đừng để ướt…”

Nào biết Cố Dĩ Di lại nắm lấy tay nàng, nửa người Yến Quy cũng cứng đờ, người nọ trực tiếp nhét dù vào trong tay nàng bóp chặt.

“Có phải ngốc hay không? Tôi đã về đến nhà.” Cố Dĩ Di chỉ cổng đơn bên cạnh, nói: “Tôi đi hai bước đã đến rồi, tốc độ này của tôi không ướt được.”

“Tôi…” Yến Quy lại muốn nói gì đó, lại bị Cố Dĩ Di đẩy trở về.

“Ma bệnh, con người tôi khó có khi biểu hiện ra chút lòng tốt với người khác, cô lại có thể xem lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú, như vậy đã có thể không có lần sau.”

Yến Quy câm miệng không nói, nắm thật chặt dù trong tay, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô.”

Cố Dĩ Di cười vang, không thèm để ý: “Một cây dù mà thôi.” Cô đột nhiên xoay người chạy hai bước ra ngoài, Yến Quy hoa mắt đến khi nhìn lại đã thấy cô đứng ở trong cổng đơn.

“Được rồi, quay về đi, đừng đứng đực ra ở đây như cọc gỗ.” Cố Dĩ Di nhìn nàng, ý cười trên mặt không rõ, “Người không biết còn tưởng người trong lòng cô ở đây đấy, nhìn đôi mắt nhỏ của cô hồn bay phách lạc kìa.”

Trái tim Yến Quy run lên, theo bản năng nhéo ngón tay, chớp mắt trốn tránh, cố gắng để cho mình vững vàng nói lời tạm biệt, sau đó cầm ô rời đi.

Cố Dĩ Di quan sát thấy phản ứng của nàng, khóe miệng ngậm ý cười nhìn theo nàng, sau khi tấm lưng kia biến mất trong mưa bụi liền thu lại nụ cười. Không khí bên ngoài bởi vì mưa tuyết làm mát đi không ít, cũng bởi vậy, mới vừa rồi khoảng cách hai người rất gần, mùi nước sát trùng như có như không trên người ma bệnh kia có thể thoát khỏi khứu giác mẫn cảm của Cố Dĩ Di.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.