Từ Tinh Dịch lái xe đến tòa nhà Quan Hải, còn cách tòa nhà Quan Hải ba mốc đèn giao thông nữa hắn ta mở điện thoại đã tắt nguồn mấy ngày lên, gọi điện thoại cho Địch Văn.”A lô! Sao anh lại gọi điện đến vậy?” Giọng nói nhận điện thoại của Địch Văn nghe rất gấp gáp, vốn dĩ anh ta không định nhận cuộc điện thoại này của Từ Tinh Dịch, nhưng hắn cứ liên tục gọi mấy lần liền, Địch Văn không còn cách nào mới phải nhận.”P, bây giờ anh đi đến biệt thự trên núi tìm cô ta, cô ta cần anh!”Một câu nói rất ngắn, Địch Văn nhíu mày lại, nghiến răng nói: “Tôi đoán được cô ta sẽ cần đến tôi, nhưng bây giờ tôi…. Cảnh sát theo dõi quá chặt!”Từ Tinh Dịch cười một tiếng, nói: “Vậy nên tôi đến đây! Dùng tôi để đổi lấy anh!””Anh… Anh muốn làm gì?””Không quản tôi làm cái gì, sau khi cúp điện thoại anh lập tức thay quần áo ra ngoài, cẩn thận cảnh sát theo đuổi. Mười phút sau, gần tòa nhà Quan Hải sẽ xảy ra hỗn loạn, đến lúc đó anh tranh thủ đi ra!””Anh…” Địch Văn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Từ Tinh Dịch đã cúp điện thoại trước một bước.Địch Văn nhìn chằm chằm điện thoại hai giây, nghiến răng quay người đi thay quần áo, anh ta không lập tức tắt máy đi, lúc này tắt máy sẽ lập tức thu hút sự chú ý của cảnh sát……..Trong phòng kỹ thuật đội điều tra hình sự cục thành phố Tân Hà, Nhậm Du Nhiên nhìn chằm chằm định vị đột nhiên biến mất trên màn hình lớn, hỏi: “Theo dõi đến đâu rồi?”Hai phút trước, số điện thoại mà cảnh sát vẫn luôn theo dõi của Từ Tinh Dịch cuối cùng cũng mở máy, mà người hắn ta liên hệ chính là Địch Văn, Nhậm Du Nhiên lập tức để nhân viên kỹ thuật định vị vị trí của Từ Tinh Dịch, còn có định vị của Địch Văn cũng tiếp tục theo dõi.Cuộc điện thoại của Từ Tinh Dịch và Địch Văn chỉ kéo dài hai phút, nhưng đã đủ cho cảnh sát định vị được vị trí của Từ Tinh Dịch.”Đội trưởng Nhậm! Vị trí của Từ Tinh Dịch vẫn luôn thay đổi, có lẽ là đang ở trên xe, hướng di chuyển là về tòa nhà Quan Hải!”Nhậm Du Nhiên lập tức liên hệ với Diêu Viễn đang theo dõi ở xung quanh tòa nhà Quan Hải: “Từ Tinh Dịch đang đi về phía các anh, canh phòng nghiêm ngặt cho tôi, không được để hắn ta chạy thoát!”Vị trí ngồi bên cạnh Nhậm Du Nhiên, Ôn Chất Bân ngồi đó, sau lưng lót đệm mềm: “Đội trưởng Nhậm, người của đội đặc vụ ở gần tòa nhà Quan Hải đợi lệnh, tôi lập tức bảo bọn họ chiếm đóng ở những điểm cao, chỉ cần Từ Tinh Dịch lộ mặt, hắn tuyệt đối không thể chạy được!””Được.” Nhậm Du Nhiên gật gật đầu, nói với Ôn Chất Bân: “Sắp xếp bên đặc vụ giao cho cậu đấy.”Sau đó Nhậm Du Nhiên lại liên hệ với Yến Quy, nói cho nàng biết Từ Tinh Dịch đột nhiên xuất hiện ở gần tòa nhà Quan Hải, bảo các nàng bên đó nhất định phải cẩn thận, không biết hắn ta đang có ý định gìYến Quy nghe nói Từ Tinh Dịch đến tòa nhà Quan Hải, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, nàng hỏi Nhậm Du Nhiên: “Là tự hắn ta sao? Hay là Hề Mạt cũng có mặt?”Nhậm Du Nhiên nói: “Không biết nữa, chỉ có điện thoại của hắn là bật máy, bây giờ lại tắt đi rồi, chúng ta chỉ có thể định vị hắn ta đang hướng về phía tòa nhà Quan Hải.”Yến Quy gật gật đầu, không nói gì nữa, chỉ bảo Nhậm Du Nhiên nếu có tình huống đặc biệt gì thì thông báo cho nàng……Kế hoạch của Từ Tinh Dịch đơn giản thô bạo, hắn ta căn bản không hề nghĩ đến việc trốn khỏi những trạm kiểm soát mà cảnh sát bố trí, hắn ta trực tiếp lái xe vào khu quản chế, dừng xe lại theo chỉ thị của cảnh sát.”Xin chào, kiểm soát theo thường lệ, làm phiền xuất trình giấy tờ.” Người ngăn Từ Tinh Dịch lại là một cảnh sát giao thông, Từ Tinh Dịch liếc một cái, sau lưng anh ta ở nơi không xa chính là vài cảnh sát hình sự, bên đường có xe cảnh sát đỗ, trên xe cũng có người.Từ Tinh Dịch lấy chứng minh thư đưa qua, cảnh sát giao thông chỉ nhìn một cái, sắc mặt lập tức biến đổi, anh ta nhanh chóng lấy bộ đàm ra.Cùng lúc ấy, Từ Tinh Dịch nhếch mép cười với anh ta một cái, đạp mạnh chân ga xông đi!”Phát hiện mục tiêu phát hiện mục tiêu! Là Từ Tinh Dịch!””Phía trước phong tỏa đường!””Đừng để hắn ta chạy!”Diêu Viễn ở gần đó chỉ huy, anh ấy vừa nhận được mệnh lệnh của Nhậm Du Nhiên, nhắc nhở anh ấy Từ Tinh Dịch ở ngay phụ cận, lúc này Từ Tinh Dịch đã xuất hiện, hơn nữa còn đâm qua hàng rào ngăn cách mà cảnh sát bố trí.Diêu Viễn vừa chỉ huy tất cả mọi người vây bắt xe của Từ Tinh Dịch, vừa nhảy lên chiếc xe ở bên cạnh tự mình cầm lái. Trong tai anh ấy nhét tai nghe bluetooth, đổi sang kênh liên hệ với đội đặc vụ.”Đội phó Ôn!”Ôn Chất Bân đã liên hệ với đặc vụ đang chờ lệnh ở hiện trường: “Yên tâm, người của tôi đã vào vị trí!”Hôm nay Từ Tinh Dịch đi một chiếc xe thể thao, nhỏ nhắn nhẹ nhàng, tốc độ vô cùng nhanh, nhưng khuyết điểm là không chịu được va chạm quá lớn.Diêu Viễn nhận được tin tức từ trong tai nghe, biết được xe của Từ Tinh Dịch là như thế nào, anh ấy rẽ qua mấy ngã rẽ, chiếc xe vẽ nên độ cao tuyệt đẹp, đúng lúc chắn trước xe Từ Tinh Dịch.Còi cảnh sát kêu lên không ngừng, ngoài xe của Diêu Viễn có một chiếc loa phóng thanh, anh ấy vẫn đang hét lên với Từ Tinh Dịch: “Anh đã bị cảnh sát bao vây, đừng đấu tranh vô nghĩa nữa!”Nhưng Từ Tinh Dịch căn bản không nghe anh ấy nói, thấy Diêu Viễn chặn mất đường, hắn ta xoay mạnh tay lái giẫm lên vạch kép màu vàng quay đầu xe, sau đó lại đột ngột rẽ phải ở giao lộ bên cạnh. Diêu Viễn lập tức đuổi theo, cắn không buông hắn ta.Những vùng quanh đó vẫn luôn ở trong trạng thái được quản chế, đột nhiên vừa xảy ra một màn này, cảnh sát hoàn toàn phong tỏa đường đi, không cho phép bất kỳ chiếc xe nào đi qua, xe trên mặt đường vô cùng hiếm hoi.Mà cùng lúc khi Từ Tinh Dịch lái xe đâm vào hàng rào ngăn cách, một chiếc xe màu đen từ trong bãi đỗ xe của tòa nhà Quan Hải lái ra, lái về hướng ngược lại với chỗ đang xảy ra chuyện. Trên đường đột nhiên xuất hiện không ít cảnh sát, toàn bộ đều lái về hướng ngược lại, Địch Văn hiểu rõ đây là cơ hội mà Từ Tinh Dịch tạo ra, hơn nữa chỉ trong giây lát, cảnh sát rất nhanh sẽ phong tỏa hoàn toàn phong tỏa con đường này, muốn đi ra chỉ còn cơ hội hiện tại!Xe của Địch Văn nhân trận hỗn loạn xông ra khỏi trạm kiểm soát, anh ta nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu, xác nhận không có xe cảnh sát đi theo, lại nhẫn nại vòng vài vòng trên đường, sau đó mới lái về Hạc Sơn…….Gần như là cùng một lúc khi Từ Tinh Dịch lái xe xông vào khu quản chế, Yến Quy lại nhận được điện thoại của Nhậm Du Nhiên, nàng nghe được về hành động của Từ Tinh Dịch, chau mày trầm tư một lúc.Nàng không nói với Nhậm Du Nhiên điều gì, mà gọi điện thoại cho Phạm Truy.”Đang ở đâu?”Xe của Phạm Truy dừng ở bên đường, nói: “Lối ra bãi đỗ xe tòa nhà Quan Hải.””Cậu theo dõi chặt Địch Văn, có thể anh ta sắp ra rồi!””Hả? Tại…” Câu hỏi của Phạm Truy còn chưa kịp nói ra, xe của Địch Văn đã lái từ trong bãi đỗ ra.”Mẹ nó! Thần kỳ vậy!” Phạm Truy vừa kính phục Yến Quy vừa khởi động xe đi theo từ xa: “Chị Ngôn, sao chị có thể biết được hắn định làm gì?”Yến Quy thầm nói một câu quả nhiên, giải thích: “Từ Tinh Dịch đột nhiên hiện thân ở gần tòa nhà Quan Hải, hơn nữa còn hiên ngang lái xe xông vào khu quản chế của cảnh sát, hắn làm vậy là một hành động không cần mạng, chỉ có thể là đang tạo cơ hội cho người khác! Cậu đi theo Địch Văn, chú ý đừng để hắn ta phát hiện! Lúc này người của cảnh sát đi theo nhất định sẽ bị anh ta phát hiện, chỉ có cậu là không.”Phạm Truy người cũng như tên, là một máy theo dõi hình người, chỉ có anh ấy mới có thể đi theo mà không bị Địch Văn phát hiện.Yến Quy đứng trên con đường nhỏ của khu bắc Hạc Sơn, quan sát bờ biển màu xanh thẳm ở xa.Cố Dĩ Di đưa cho nàng một chai nước, cảm thán nói: “Hoàn cảnh ở đây thật sự không tồi! Có ít người đến, hơn nữa lại có núi rừng lớn, lại có thể nhìn thấy biển, là nơi tuyệt hảo để tĩnh dưỡng! Chỉ là cách bên ngoài quá xa, mua đồ dùng sinh hoạt có hơi không tiện.”Yến Quy liếc mắt nhìn cô, cười hỏi: “Sao vậy? Còn định dưỡng lão ở đây?”Cố Dĩ Di liên tục xua tay, nói: “Em cộng với chị, với mức lương của hai chúng ta, cả đời đều không kiếm đủ tiền một được mảnh đất có nhà ở đây, không nằm mơ giấc mơ chỉ có phú bà mới có tư cách nữa!”Yến Quy cười cười, nàng lại bước lên mấy bậc thang, quay người lại nhìn biển lớn, vẻ mặt như đang suy tư.Cố Dĩ Di ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao vậy? Có ấn tượng sao?”Yến Quy chỉ chỉ về phía biển lớn, nói: “Phương hướng và góc độ này không tồi, tôi nhớ lúc đầu trong tòa nhà đang tu bổ đó, thường có thể nhìn thấy biển ở góc độ này.””Sao chị xác định là góc độ này?”Yến Quy nhìn về phía hải đăng ở phía xa, nói: “Ngọn đèn hải đăng đó, là ngọn hải đăng của bến tàu thuyền đánh cá ở làng chài Hạc Hải, mỗi khi đến buổi tối ánh đèn màu tím sẽ sáng lên, nhìn rất đẹp.”Cố Dĩ Di nhìn xung quanh, đập vào mắt toàn là núi rừng màu xanh, cô lấy dây buộc tóc buộc mái tóc dài lên, nói: “Nhưng ở đây cũng không nhìn thấy nhà.”Yến Quy cố gắng nghĩ một lúc, hơi chau mày, nói: “Có lẽ là độ cao không đúng. Chúng ta đi lên trên một chút nữa.”Thế là trở về đường núi, lên xe tiếp tục lái lên trên, con đường núi này được sửa rất tốt, mặt đất bằng phẳng, không giống nơi không có người một chút nào, không biết có phải là chính phủ chuẩn bị khai phá một khu núi không…….Xe của Từ Tinh Dịch đụng vào đai xanh hóa ở bên đường, lực đâm quá mạnh, vốn hắn ta muốn trực tiếp đâm vào chiếc xe cảnh sát chặn trước mặt đó, nhưng lại bị Diêu Viễn ở góc nghiêng phía sau đuổi đến đâm cho lệch hướng, hắn ta đụng vào đai xanh hóa.Sự va chạm kịch liệt làm kính chắn gió trước xe thể thao vỡ vụn, mảnh thủy tinh bắn tung tóe ra, cắt lên trán Từ Tinh Dịch, mà hắn ta vẫn giữ được tính mạng nhờ có hệ thống chống va đập trong xe.Cảnh sát bao vây thành vòng tròn quanh xe thể thao, Diêu Viễn đưa người đứng trong phạm vi an toàn, trong tay anh ấy cầm súng, phản ứng đầu tiên không phải là bước lên trước kiểm tra tình hình của Từ Tinh Dịch, mà là gọi người máy nổ của đội phòng chống bạo động đến, kiểm tra xem xe của Từ Tinh Dịch có vấn đề gì khôngVụ án bước vào thời kỳ quan trọng, tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận, Nhậm Du Nhiên đặc biệt nhấn mạnh, Từ Tinh Dịch là người giỏi làm nổ nhất, vậy nên khi giao thủ với hắn ta đội phòng chống bạo động phải chờ lệnh bất cứ lúc nào, người máy phòng nổ chuẩn bị ở tuyến đầu.Người máy quét cả chiếc xe một lượt, không kiểm tra ra được bom, tổ phòng chống bạo động nói với Diêu Viễn có thể yên tâm, lúc này Diêu Viễn mới đưa người bước lên trước kiểm tra tình hình của Từ Tinh Dịch.Diêu Viễn mở cửa xe ở ghế lái ra, lôi Từ Tinh Dịch từ trong xe ra ngoài. Trên đầu Từ Tinh Dịch chảy máu, cả người vô lực để mặc Diêu Viễn bắt hắn ta, còng tay lại cho hắn ta!Hô hấp của Từ Tinh Dịch có hơi gấp gáp, cuộc đụng chạm vừa nãy có thể đã làm hắn nội thương, nhưng cụ thể tình hình vết thương như thế nào thì không biết, hắn ta chỉ có thể cảm nhận được cơn đau, nhưng lại không biết cụ thể thương ở đâu.Diêu Viễn mở bộ đàm liên hệ với xe cứu hộ đi qua kiểm tra cho hắn ta, tuy rằng là kẻ tình nghi phạm tội, nhưng nếu như hắn ta bị thương, vẫn phải cố gắng cứu được cái mạng của hắn ta trước.Sau đó, Diêu Viễn báo cáo tình hình với Nhậm Du Nhiên, nói Từ Tinh Dịch đã lọt lưới rồi.Cùng lúc đó, trong biệt thự trên núi, Bạch Tĩnh Nhàn đột nhiên đứng dậy, cô ta ấn lên trái tim đang đập điên cuồng, trên màn hình máy tính ở bên cạnh cô ta đang hiển thị giao diện Weibo, cô ta đang tìm kiếm “tòa nhà Quan Hải”, nhìn thấy một video xe cảnh sát đuổi bắt một chiếc xe thể thao mà người qua đường đăng lên.Bạch Tĩnh Nhàn nhắm mắt lại, cô ta đột nhiên hoảng hốt mà không biết lý do, sự hoảng hốt này không phải là vì Từ Tinh Dịch có thể đã bị lọt lưới, mà là một cảm xúc phức tạp khác, giống như là biết trước được tiếp sau đây sẽ có chuyện không tốt phát sinh.Làm Lão Quỷ mười năm, thần kinh của Bạch Tĩnh Nhàn mẫn cảm hơn người, cô ta có thể phát giác được nguy hiểm tốt hơn mấy người Từ Tinh Dịch và Lý Thành Mậu, cảm giác này làm cô ta khó mà hít thở được!Bạch Tĩnh Nhàn đè nén cảm giác hoảng loạn, cô ta không dừng lại, lấy chiếc túi đã chuẩn bị từ trước ra, đội mũ lưỡi trai lên, vội vàng ra khỏi biệt thự……..Xe jeep dừng lại ở ven con đường trên núi, Cố Dĩ Di và Yến Quy đi lên theo con đường đó, thể lực của Yến Quy không tốt, Cố Dĩ Di đi rất chậm, vẫn luôn quay người kéo nàng.Yến Quy thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía biển lớn, khoảng cách đến đường bờ biển trùng khít với trong ký ức, nàng gật gật đầu, thở gấp nói: “Tôi cảm thấy ngay gần đây thôi! Chúng ta tìm thêm một chút, chắc là có đường cho xe lái lên trên! Cô ta đỗ xe trong sân của căn nhà đó!”Thế là hai người lại lên xe, men theo đường xe chầm chậm lái lên trên, chú ý quan sát con đường bên núi. Cuối cùng, Cố Dĩ Di phát hiện một con đường núi ở bên núi, rẽ vào đó có một chỗ ngoặt, khảm vào trong vách núi, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy.Cố Dĩ Di không có một chút do dự, trực tiếp quay tay lái đi vào con đường núi đó, lúc này, điện thoại của Yến Quy vang lên, là Phạm Truy gọi đến.”Chị Ngôn, chị bảo em theo dõi Địch Văn, vừa nãy Từ Tinh Dịch gây chuyện ở tòa nhà Quan Hải bị tóm rồi, Địch Văn nhân lúc hỗn loạn thoát khỏi khu quản chế của cảnh sát, em theo hắn cả một đường, bây giờ hắn đang đi lên Hạc Sơn!”Trong thời gian đang suy nghĩ, xe của Cố Dĩ Di đột nhiên dừng lại. Yến Quy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kiến trúc quen thuộc như ẩn như hiện trong rừng núi.Yến Quy quay đầu nhìn Cố Dĩ Di, gật gật đầu với cô, xác định ở đây chính là nơi nàng dưỡng thương năm đó.”Cậu theo hắn ta lên núi, chú ý giữ khoảng cách, đừng để hắn phát hiện.”Cúp cuộc điện thoại với Phạm Truy, Yến Quy lập tức liên hệ với Triệu Phong cũng ở trong Hạc Sơn, gửi cho anh ấy định vị hiện tại của mình, bảo anh ấy đưa người qua bên này.Đồng thời, Cố Dĩ Di liên hệ với Nhậm Du Nhiên, nói với cô ấy đã tìm được biệt thự ẩn thân của Bạch Hề Mạt, nói cô ấy điều người qua phong tỏa núi.”Phong tỏa núi? Không phải chị Ngôn nói lần này không cần phong tỏa sao?”Cố Dĩ Di nhìn biệt thự tĩnh lặng, nói: “Tôi có một dự cảm, cô ta không ở trong biệt thự, nhưng vẫn còn ở trong Hạc Sơn, cậu để những người đợi lệnh dưới chân núi đều lên hết đây.”Rất nhanh, xe của Trịnh Phong đã lái qua, lặng lẽ dừng ở đối diện Cố Dĩ Di. Đồng thời, những người vốn đang đợi lệnh ở dưới chân núi vô hình trung đã bao vây hai bên biệt thự lại. Bọn họ đều không xuống xe, mà ngồi trong xe yên tĩnh nhìn về phía biệt thự, chờ đợi thời cơ.Một lúc sau, một chiếc xe thể thao màu đen chầm chậm lái đến, xe của anh ta dừng trước cổng lớn bên ngoài sân biệt thự, cổng lớn chậm chạp không mở ra, chiếc xe cũng không chuyển động một hồi lâu.Mấy phút sau, chiếc xe đột nhiên quay đầu lại, sau đó chuẩn bị đi xuống núi.”Anh Triệu!”Khi Yến Quy lên tiếng, Triệu Phong và Cố Dĩ Di đồng thời mở cửa xe của mình ra, súng trong tay đã lên đạn, một trước một sau ngắm vào chiếc xe đó. Cố Dĩ Di phản ứng nhanh hơn, cô bắn “pằng pằng” hai tiếng, viên đạn chuẩn xác xuyên vào lốp xe không lệch một li, trực tiếp làm nổ hai bánh sau.Hai chiếc lốp nổ cùng một lúc, xe bị trượt và tông vào ngọn núi bên cạnh, tài xế trong xe mạnh mẽ đạp chân phanh, khó khăn lắm mới dừng được xe lại!Triệu Phong đưa người nhanh chóng bao vây xe, anh ấy kéo cửa ghế lái, lôi người ở bên trong ra.Lúc này Yến Quy cũng đi đến, nàng nhìn người mà Triệu Phong đang giam giữ, mở miệng chào hỏi: “Bác sĩ Địch, lâu rồi không gặp.”Địch Văn vùng vẫy không nổi, hai tay bị Triệu Phong bắt chéo ra sau lưng, còng tay đã còng vào. Anh ta ngẩng đầu nhìn nhìn Yến Quy, rồi lại cúi đầu xuống, không nói gì.Yến Quy ngước mắt nhìn về phía biệt thự, hỏi: “Đều đã đến cổng rồi sao còn không vào? Tại sao đột nhiên lại quay xuống núi?”Địch Văn mím chặt môi, không nói lời nào.Yến Quy cũng không ép anh ta nói chuyện, mà tự mình đi đến cổng lớn của biệt thự, cổng lớn đóng chặt, nàng quay đầu hỏi Địch Văn: “Có phải là biết cô ta không ở bên trong, biết nơi này đã bị cảnh sát theo dõi rồi, nên mới muốn chạy không?”Địch Văn vẫn không nói, chỉ là sắc mặt âm u bất đinh. Yến Quy nhìn anh ta, cười cười, nói: “Bác sĩ Địch là bác sĩ tâm lý, có lẽ cũng hiểu được cho dù không nói chuyện, biểu cảm cũng có thể chứng minh rất nhiều chuyện.”Đội điều tra ở dưới núi đợi lệnh rất nhanh đã đi lên, một tốp cảnh sát hình sự bao vây biệt thự lại, còn có một tốp thiết lập các trạm kiểm soát trên con đường của Hạc Sơn, mà Nhậm Du Nhiên cũng đang trên đường đến đây.Lần trước khi bao vây ở đường Tây Sơn để Từ Tinh Dịch và Bạch Hề Mạt chạy rồi, nhưng lần này cảnh sát đã có bài học, bọn họ đầu tư nhiều lực lượng hơn trước, canh phòng nghiêm ngặt ở tất cả các con đường, cả ngọn núi Hạc Sơn bao gồm cả làng chài, bến tàu ra biển và khu thắng cảnh đều bị cảnh sát thâm nhập quản chế.Cổng lớn biệt thự bị khóa ngược ở bên trong, sau khi cảnh sát phá cửa thì nối đuôi nhau đi vào, Yến Quy và Cố Dĩ Di đi ở phía trước, Triệu Phong đẩy Địch Văn vào theo.Yến Quy quay đầu nhìn máy cảm ứng ở cổng lớn, sau đó hỏi Địch Văn: “Lúc ở trước cổng anh thông qua máy cảm ứng muốn gọi người ở bên trong ra mở cửa, nhưng một hồi lâu cũng không có phản hồi, vậy nên anh biết chắc cô ta đã đi trước một bước rồi, cũng biết ở đã có lẽ đã bị cảnh sát theo dõi rồi đúng không?”Ánh mắt Địch Văn lóe lên, cuối cùng vẫn không nói gì, nhưng biểu cảm của anh đã đã chứng minh tất cả.Căn biệt thự này được xây dựa vào núi, cổng và biệt thự không ở cùng một độ cao, muốn vào biệt thự phải đi lên một tầng bậc thang, Yến Quy bước lên bậc thang đi vào trong biệt thự, cứ đi một bước, ký ức khi dưỡng thương năm đó càng rõ nét hơn một phần.Vườn hoa vẫn có dáng vẻ như ban đầu, các loại hoa gần như đều không thay đổi, sân sau hình như còn có một giàn nho, bên cạnh đó có xích đu, khi phục hồi chức năng Yến Quy đi lại trong con đường này, Bạch Hề Mạt ngồi trên xích đu đó đếm bước đi cho nàng.Đi vào biệt thự, Yến Quy vẫn còn nhớ phòng khách ở tầng một này, đèn tường vẫn nguyên như cũ. Đi trên cầu thang quay tròn lên tầng hai, Yến Quy đi thẳng vào căn phòng ở bên trong nhất, nàng khẽ ấn tay cửa xuống, cửa phòng được mở ra.Bố trí của căn phòng này giống như trong ấn tượng của nàng, ga giường chăn đệm đều là màu xám nhạt mà nàng thích nhất, trên bàn có đặt chiếc cốc lúc đó nàng từng dùng, tất cả trong phòng đều không thay đổi, giống như chính bản thân nàng đang sống ở nơi này.Yến Quy đứng trước bàn xuất thần một lúc, cuối cùng hút sâu một hơi, quay người ra khỏi căn phòng. Cố Dĩ Di đứng ở trước cửa phòng đợi nàng, thấy nàng đi ra thì giơ tay với nàng.Yến Quy nắm lấy tay cô, chau mày nói: “Để Tiểu Du đưa người tới làng chài tìm cô ấy. Tôi nhớ đồ dùng hàng ngày ở biệt thự này đều được mua ở làng chài, cô ấy muốn thoát ra khỏi Hạc Sơn, lựa chọn ưu tiên chính là đến làng chài tìm người mà cô ấy biết mượn một chiếc thuyền đánh cá!”