Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 2: Trống rỗng 2



Xe Maserati được lái ra khỏi căn hộ, Bạch Hề Mạt liếc nhìn Yến Quy, mím môi do dự nói: “Ngôn tỷ, thật ra thì… em cảm thấy bây giờ chị thật sự có thể suy nghĩ lại….đó là…..không cần chìm đắm trong quá khứ nữa….”

Cô ấy nói chuyện rất cẩn thận, sợ động đến giới hạn của Yến Quy, nhưng điều này vốn là chuyện mẫn cảm, không thể không động chạm đến điểm đó.

“Hề Mạt”

Khi xe dừng đèn đỏ, Yến Quy cuối cùng cũng gọi tên cô ấy, Bạch Hề Mạt ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng.

“Chị rất biết ơn em vì hai năm trước đã cứu chị, cũng cảm ơn tất cả những gì hai năm qua em đã giúp chị, chị sẽ ghi nhớ tất cả.”

“Ngôn tỷ…” Giọng điệu của Yến Quy nhẹ nhàng, gần như khiến cho Bạch Hề Mạt như rơi vào ảo giác, cho rằng vốn dĩ vấn luôn nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng thực ra không phải, giong điệu của Yến Quy là lạnh lùng: “Nhưng, những sự cảm kích này không có nghĩa là em có thể quản lý chị.”

Bạch Hề Mạt trong phút chốc như rơi vào động băng, cô ấy nhanh chóng giải thích: “Không, Ngôn tỷ, em không có ý quản chị,… chỉ là em lo lắng….”

“Lái xe đi, đèn xanh rồi.”

Xe lại nổ máy, Yến Quy không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng thực ra không có gì làm nàng say mê cả. Bạch Hề Mạt luôn biết rằng từ ngày đầu tiên gặp Yến Quy thì trái tim nàng đã rất lạnh lùng rồi, nhưng thực ra không phải là nàng không nóng nảy mà vì trái tim của nàng đã trao cho người khác rồi, thậm chí nó còn không ở trên người nàng nữa rồi.

Suốt chặng đường không nói lời nào, chiếc xe dừng lại trước cổng cục Công an thành phố Tân Hà, có lẽ cả văn phòng thành phố hiếm khi có một chiếc xe đắt tiền và hút mắt như vậy, thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý.

Yến Quy lại cau mày, nhưng nàng không biểu lộ rõ ràng cảm xúc bất mãn của mình mà chỉ lẳng lặng tháo dây an toàn rồi đẩy cửa bước xuống xe.

“Đúng rồi.” Yến Quy cúi người nhìn sang.

Ánh mắt Bạch Hề Mạt có chút ngạc nhiên, cô ấy còn nghĩ rằng Yến Quy sẽ trực tiếp rời đi, sẽ không nói gì với mình nữa.

“Sau này em không cần đưa đón chị nữa, chị có thể tự đến.” Nói xong, nàng không chút miễn cưỡng đóng cửa lại, xoay người bước vào cổng cục công an thành phố.

Bạch Hề Mạt ngồi trong xe ngơ ngác nhìn bóng lưng cao gầy của nàng, tâm trạng chìm xuống đáy.

Yến Quy chậm rãi đi vào văn phòng thành phố, trên đường gặp một vài người đang vội vã, có lẽ đều là các đồng nghiệp đang vội vã đi làm. Nàng không chú ý nhiều, dừng ở cửa cục công an, ngẩng đầu nhìn một lúc, Quốc Huy quen thuộc treo ở trên cao, chữ Cục công an thành phố Tân Hà nhấp nháy trong nắng sớm mai, khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Nàng gia nhập cục công an thành phố Tân An khi còn là thực tập sinh năm hai mươi mốt tuổi, năm hai mươi hai tuổi chính thức gia nhập lực lượng cảnh sát và trở thành một bác sỹ pháp y nhỏ trong bộ phận pháp y của đội điều tra kỹ thuật, lúc đó nàng cũng nhiệt huyết như bao người khác. Sau này khi công tác bốn năm, vì thành tích nổi bật nên nàng được lãnh đạo cấp trên chọn làm nhiệm vụ tối mật, năm hai mươi sáu tuối nàng trở thành đặc vụ ngầm.

Nàng đã làm một đặc vụ ngầm chết đi chín lần rồi, nàng là một người có nguyên tắc, không chịu thực sự tham dự vào hành động phạm tội, là một nhân viên y tế trong câu lạc bộ K, vai diễn này thực sự khó tiếp xúc đến vị trí trung tâm, nhiệm vụ càng khó khăn hơn. Bây giờ nhìn lại bốn năm đó, tất cả như một cơn ác mộng không có thực, chỉ có những giấc mơ hành hạ nàng và những thư mục mã hóa trong máy tính liên tục khiến nàng nhớ lại bốn năm chìm trong bóng tối vô tận đó.

Yến Quy vẫn đứng ở cửa sững sờ nhìn Quốc Huy, bên tay bỗng vang lên một giọng nói oang oang: “Đến báo án sao?”

Giọng nói này rất quen thuộc, cơ thể Yến Quy sững lại trong giây lát nhưng nàng che giấu rất kỹ nên chỉ quay đầu lại nhìn người phía sau.

Phía sau nàng là hai người phụ nữ đứng cạnh nhau, người lúc nãy nói chuyện với nàng buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác mỏng màu đen và không trang điểm, nhìn rất xinh đẹp và mạnh mẽ. Người phụ nữ bên cạnh có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc xoăn màu hạt dẻ sẫm xõa ngang vai, mặc áo khoác gió dài lộ ra dáng người hoàn mỹ, đôi mắt trong veo đầy trìu mến nhìn mê người, đang đánh giá Yến Quy.

Trong mắt Yến Quy thoáng hiện một tia ngạc nhiên, nàng bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, thờ ơ trả lời người phụ nữ đang hỏi: “Không, tôi đến báo cáo.” Cuối cùng nàng lại nói thêm một câu nữa: “Tôi là Yến Quy.”

Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di liếc nhìn nhau, thật tình cơ, tự nhiên lại gặp nhau ở cửa rồi.

“Bác sĩ Yến, Phó chủ nhiệm pháp y từ đội kỹ thuật hôm nay đến sao?

Yến Quy gật gật đầu đáp lại.

Tính cách này quả là ít nói, nhưng Nhậm Du Nhiên là một người nhiệt tình, cô ấy không quan tâm nàng có nhiệt tình hay không, nói: “Thật may mắn khi gặp cô ở đây, tôi tên là Nhậm Du Nhiên, cô ấy là Cố Dĩ Di, chúng tôi đều ở đội kỹ thuật. Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Cố Dĩ Di ở bên cạnh không nói gì chỉ nhìn Yến Quy, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt người đó. Yến Quy – vị bác sĩ trong lời đồn này xinh đẹp với bộ lông mày đẹp như tranh vẽ, nhưng nước da lại nhợt nhạt hơn nhiều so với người bình thường và có chút ốm yếu.

Cố Dĩ Di trong lòng có chút tiếc nuối – trông thật xinh đẹp nhưng đáng tiếc là giống như ma ốm.

Yến Quy mím môi không nói gì, nàng đương nhiên chú ý đến ánh mắt thẳng thắn của Cố Dĩ Di, nhưng lại giả vờ như không để ý, hướng mắt nhìn xuống đất.

Ba người đi thang máy lên tầng lầu nơi điều tra tội phạm, trong khoảng thời gian đó, hầu như những người họ gặp đều chào hỏi Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di: “Chào buổi sáng chị Nhậm, chị Cố.” Sau đó lại quay ánh mắt tò mò nhìn Yến Quy.

Yến Quy vẫn im lặng, chỉ đi theo Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đến đội điều tra hình sự.

“Phòng thay đồ ở bên này, đồng phục cảnh sát đã chuẩn bị xong rồi đúng không? Đi thay quần áo đi.” Nhậm Du Nhiên tùy ý nói với Yến Quy.

Yến Quy đứng cách hai người họ nửa bước, nàng ngập ngừng một lát rồi cũng không nói gì.

Sau khi thay quần áo, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đừng trước gương trong phòng thay đồ để chỉnh sửa đồng phục cảnh sát, Cố Dĩ Di đứng trước gương cuộn mái tóc dài lại và nhét chúng vào chiếc mũ vành. Cô nhìn Yến Quy qua gương, sau khi người này thay đồng phục cảnh sát vào có một cảm giác khác lạ, tạo nên cảm giác trang trọng trong sự lạnh lùng của cô. Đồng phục cảnh sát được may vừa vặn với nàng, khiến nàng cao và mảnh mai hơn, đồng phục cảnh sát mùa xuân và mùa thu màu xanh đạm lại càng làm nổi bật vẻ xanh xao ốm yếu trên khuôn mặt nàng.

Cố Dĩ Di cảm thấy nàng thực sự xinh đẹp, nhưng có lẽ vì sức khỏe nàng không tốt nên khí chất có chút nhợt nhạt ốm yếu, nhưng nàng là một người đẹp ốm yếu.

Ngoài ra, có một số cảm giác khác lạ, trên người Yến Quy có một mùi hương quen thuộc với Cố Dĩ Di. Thậm chí Cố Dĩ Di còn không biết sự quen thuộc này đến từ đâu nhưng ngay khi ngửi thấy nó, tim cô đã đập rất nhanh. Loại cảm giác xa lạ này lại làm cho người ta rung động, cô thực sự cảm thấy khoảng trống thiếu vắng trong trái tim cô bao lâu nay đã được lấp đầy bởi một chút gì đó.

Sau khi mặc xong quần áo, Nhậm Du Nhiên thấy Yến Quy đứng ở một bên nhìn chằm chằm xuống đất, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, liền lấy làm lạ hỏi: “Bác sĩ Yến không soi gương sao?”

Yến Quy vô thức lắc đầu, nàng không nhìn vào gương, nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

Nhậm Du Nhiên cũng không để ý, chỉ nói với Cố Dĩ Di: “Đi thôi, gọi mọi người tới phòng họp lớn để mở họp.”

Trọng tâm của cuộc họp hôm này là giới thiệu Yến Quy với mọi người, đây dường như là một cuộc họp chào mừng, hơn nữa Tần Chiêu – cục trưởng đương nhiệm của cục công an thành phố Tân Hà cũng đích thân tổ chức cuộc họp này qua video.

Tần Chiêu xuất hiện trên màn hình chiếu lớn của đội điều tra hình sự, trước tiên anh chào hỏi mọi người trong cuộc họp, sau đó mìm cười nói với Yến Quy hai câu, dặn dò nàng, ngày đầu tiên đi làm nếu có điều gì không quen hay cần bất kỳ điều gì thì cứ đi tìm Nhậm Du Nhiên.

Theo lời giới thiệu của Tần Chiêu thì Yến Quy được sở công an tỉnh Tân Hải giới thiệu, có bằng tiến sĩ pháp y và hóa sinh tại đại học công an. Bởi vì tuần trước bác sĩ pháp y trưởng phòng pháp y của đội điều tra kỹ thuật của cục công an thành phố Tân Hải đã nghỉ hưu nên vị trí trưởng phòng vẫn bỏ trống, bộ phận pháp y không có ai lãnh đạo, chỉ có một người pháp y nhỏ, Tần Chiêu đã khẩn cấp gửi báo cáo lên tỉnh để xin tân binh, trên tỉnh mới đề cử Yến Quy trở về.

Tần Chiêu vẫn nhớ những gì giám đốc Trương Diên Húc sở tỉnh nói với anh ấy lúc đó, mặc dù Yến Quy có tính khí kỳ lạ và sức khỏe kém nhưng nàng lại có kỹ năng hạng nhất, không chỉ là kỹ năng pháp y của nàng thuộc hàng giỏi của tỉnh, nàng còn có khả năng phân tích và hiểu rõ sự việc.

Có sự cực lực đề cử của Trương Diên Húc, Tần Chiêu không dám lơ là, lập tức làm thủ tục nhậm chức cho Yến Quy, xác nhận ngày hai mươi bảy tháng Giêng đến cục để trình diện.

Sau khi giới thiệu sơ qua, mọi người trong đội điều tra hình sự đều đã biết Yến Quy rồi, Tần Chiêu lại dặn dò Nhậm Du Nhiên vài câu rồi tắt cuộc gọi video. Anh ta còn có cuộc họp ở Kinh Thành, không tiện nói chuyện quá lâu.

Nhậm Du Nhiên bắt đầu giới thiệu những người phụ trách điều tra tội phạm chính cho Yến Quy.

“Đây là đội trưởng Triệu của đội điều tra hình sự, tên Triệu Phong.” Người đàn ông trung niên vẻ mặt cứng nhắc không chút biểu tình chỉ đứng dậy lễ phép gật đầu với Yến Quy, xem như đã chào hỏi.

“Diêu Viễn, đội trưởng đội điều tra số hai.” Diêu Viễn trông trẻ hơn so với Nhậm Du Nhiên, tính cách sôi nổi hơn một chút, đứng thẳng dậy.

“Cố Dĩ Di đội trưởng đội mật vụ, hai người đã gặp nhau rồi.” Đồng phục cảnh sát của Cố Dĩ Di mặc có chút khác thường, nút trên cùng của áo sơ mi của cô bị nơi lỏng, làn da trắng của cô lộ ra mờ nhạt, đồng phục mùa xuân và mùa thu thường cũng không cài cúc, trông quá tùy hứng rồi.

Cô có vẻ quan tâm đến Yến Quy, dựa vào ghế nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Pháp y Yến Quy, buổi tối sau giờ làm việc chúng ta cùng nhau đi uống rượu đi.”

Yến Quy kinh ngạc nhìn cô, Nhậm Du Nhiên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt ra hiệu cô bớt bớt lại, nụ cười trên mặt Cố Dĩ Di càng thêm rạng rỡ.

Nhậm Du Nhiên chỉ vào một chàng trai trẻ đang ngồi cạnh Yến Quy nói: “Đây là Giang Vọng, bộ phận kỹ thuật truy vết tội phạm sẽ làm việc với cô.”

Giang Vọng còn rất trẻ, đẹp trai tỏa nắng, đứng dậy chào Yến Quy. Hiện tại có bộ phận truy vết không có trưởng phòng, và Giang Vọng cũng là ban thanh tra viên trẻ tuổi của bộ phận truy vết. Bây giờ vị trí đội trưởng đội điều tra kỹ thuật bị bỏ trống, Yến Quy trở thành trưởng phòng pháp y, xem ra nếu như nàng biểu hiện tốt thì sẽ sớm thăng chức lên đội trưởng đội điều tra kỹ thuật rồi, Giang Vọng vừa là hậu bối vừa là cấp dưới, tôn kính nàng một chút cũng không có gì là quá đáng.

Sau đó, những người tham gia đội điều tra tội phạm lần lượt tự giới thiệu bản thân. Hiện tại không có nhiều điều tra viên kỹ thuật, chỉ có ba người khoa khám nghiệm dấu vết, khoa pháp y của nàng chỉ có hai người, còn hai người ở khoa khám nghiệm phòng thí nghiệm không phải là ứng cử viên chính.

Yến Quy gặp rất nhiều áp lực, giờ tuyển người vào ngành cảnh sát hình sự rất khó. Kỹ thuật điều tra tuy rằng là cảnh sát kỹ thuật, không có vẻ gì nguy hiểm nhưng nghề pháp y xử lý người chết, lúc đầu rất nhiều người học nghiệp vụ này, nhưng cuối cùng không chịu được chuyện khám nghiệm hiện tử thi dài ngày, và đã chọn rút lui về tuyến thứ hai để nghiên cứu, rất ít người có thể kiên trì với công việc này. Vì vậy sau khi tổng cục thành phố Tân Hải to lớn cho nghỉ hưu vị bác sĩ pháp y trưởng thì không có người kế nhiệm nữa, Tần Chiêu chỉ có thể điều động người từ tỉnh khác tới.

Kết thúc cuộc họp, Nhậm Du Nhiên yêu cầu Giang Vọng đưa Yến Quy về phòng điều tra kỹ thuật, Giang Vọng vốn tính tình hoạt bát, bộc trực không sợ người lạ, lập tức đồng ý đưa Yến Quy về phòng điều tra kỹ thuật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.