Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 44: Nhà giam 14



Trước mắt về việc tìm kiếm phòng thí nghiệm của T cùng với hiện trường đầu tiên Trịnh Minh Lộ tử vong, sau khi Nhậm Du Nhiên và Yến Quy bàn bạc đưa ra một vài sắp xếp, cô ấy liên hệ cho đội giao thông, quản lý đô thị và các phòng ban liên quan, nhờ cậy bọn họ hằng ngày trong lúc dọn dẹp những nhà xưởng hay kiến trúc bỏ hoang giúp đỡ để ý một chút, nếu phát hiện có địa điểm khả nghi hãy thông báo cho đội cảnh sát hình sự các cô trước.Sau khi phát hiện đầu Trịnh Minh Lộ, T lại lần nữa không có hành động gì, những bộ phận còn dư lại của thi thể vẫn không có tung tích như cũ. Nhậm Du Nhiên cùng với Cố Dĩ Di gắng gượng hai ngày xem hết toàn bộ camera gần bãi cát một lần, ngoại trừ nhìn thấy một bóng dáng mặc áo khoác có mũ màu đen ném túi rác vào thùng rác, còn lại không có manh mối gì.Nhậm Du Nhiên đang cảm thấy nhụt chí đồng thời lại phẫn nộ nóng nảy khác thường, T như đang cố ý trêu chọc các cô, mỗi lần hành động đều chỉ nhả ra một chút mồi nhử, không có bất kỳ hành động sâu xa nào.Nóng nảy như vậy không phù hợp với tính cách của Nhậm Du Nhiên, Cố Dĩ Di cảm thấy nghi ngờ, không nhịn xuống được hỏi cô ấy nguyên nhân.Nhậm Du Nhiên lúc ấy nhất thời kích động, không hề nghĩ ngợi liền nói: “Sở Ngôn chết trong tay bọn họ! Sao tôi có thể không nóng nảy!”Hai tròng mắt của Cố Dĩ Di đột nhiên phóng to, cô vô thức nắm tay lại, trong lòng lặp lại cái tên Nhậm Du Nhiên vừa mới nói ra vài lần.Sở Ngôn…Nhậm Du Nhiên thấy phản ứng của cô, lời nói vừa mới ra khỏi miệng lập tức hối hận.Phản ứng của Cố Dĩ Di chỉ trong nháy mắt, lướt qua rồi lại giống như người không có chuyện gì, còn hỏi: “Sở Ngôn là ai?”Nhậm Du Nhiên nhìn cô, ngập ngừng nói: “Một người bạn.”Năm đó Sở Ngôn chết không rõ ràng, nàng người nằm vùng phản bội, người cũ trong cục không muốn nhắc đến nàng, người mới cũng không biết. Khi đó Cố Dĩ Di kết giao với Sở Ngôn, bởi vì đồng tính luyến ái lúc đó vẫn là từ mẫn cảm, ngoại trừ Nhậm Du Nhiên ra thì không ai biết. Sau khi Sở Ngôn chết, Cố Dĩ Di bị tổn thương tinh thần nặng nề, đã bị chứng mất trí nhớ có lựa chọn quên đi nàng. Từ đây, trên đời này ngoại trừ Nhậm Du Nhiên cùng với Trương Diên Húc ra, không có ai muốn nhắc đến Diều Giấy một mình trà trộm vào tập đoàn sát thủ nằm vùng này.Bộ dáng của Nhậm Du Nhiên biểu hiện ra chính là không muốn nói thêm, Cố Dĩ Di cũng không tiếp tục truy hỏi. Lúc vừa mới nghe thấy cái tên Sở Ngôn này sự khác thường trong đáy lòng nảy ra cũng biến mất rất nhanh, Cố Dĩ Di không thật sự để trong lòng, không để trong lòng“Bạn của cậu bị người của K xã hại chết?” Nhậm Du Nhiên mím môi, ừ một tiếng.Cố Dĩ Di vỗ vỗ bả vai Nhậm Du Nhiên, an ủi: “Sớm muộn gì chúng ta cũng có thể bắt lấy bọn họ.”Nhậm Du Nhiên nói không được tâm tình của mình là gì, cuối cùng dứt khoát không nói nữa, dường như giận dỗi ngồi trên ghế dựa.Cố Dĩ Di chuyển đề tài: “Đúng rồi, bạn gái cậu có phải sắp đóng máy hay không?”Nói đến chuyện này Nhậm Du Nhiên cũng rất sốt ruột: “Ngày mai đóng máy, sau đó trở về thủ đô.”Cố Dĩ Di vô cùng cảm thông liếc nhìn cô ấy một cái.Nhậm Du Nhiên thở dài nói: “Cũng may thủ đô cách Tân Hà không xa, nếu không bận tôi có thể chạy qua chạy lại.”Cố Dĩ Di kinh ngạc: “Tình yêu thật vĩ đại! Đội trưởng Nhậm không tiếc bôn ba hai nơi!”Nhậm Du Nhiên tặng cô một ánh mắt xem thường.Sau đó vụ án Trịnh Minh Lộ không có tiến triển, ngoại trừ người của điều tra kỹ thuật thông qua kiểm nghiệm chất độc chứng minh được Trịnh Minh Lộ chết do trúng độc, không có bất kỳ manh mối khác. Cho dù Nhậm Du Nhiên có không cam lòng, vụ án này tạm thời cũng chỉ có thể trì trệ không có tiến triển. Tâm thái của Yến Quy lại tốt hơn rất nhiều, nàng không vội vàng không nóng nảy, cũng khuyên Nhậm Du Nhiên tạm thời ổn định lại cảm xúc, trước kia bọn họ cùng với K xã đối đầu nhiều năm như vậy, có thua có thắng, không phải có thể giải quyết trong một sớm một chiều….Rất nhanh, lực chú ý của các cô đã không thể không tạm thời dời đi từ trên người K xã.Diêu Viễn lỗ mãng hấp tấp đi vào văn phòng của Nhậm Du Nhiên: “Đội trưởng Nhậm đội trưởng Nhậm! Có vụ án!”Nhậm Du Nhiên ngồi đối diện máy tính đánh chữ, biết là anh ấy tiến vào, chỉ nói một chữ: “Nói.””Cảng bỏ hoang ở cửa vào của dòng sông nội thành, phát hiện một thi thể, người đã trương phình.”Tay đánh chữ của Nhậm Du Nhiên dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lo nghĩ trước giùm đội điều tra kỹ thuật có cần mang mặt nạ phòng độc hay không.Lúc Yến Quy nghe thấy thi thể đã thấy trương to, khuôn mặt không biểu tình nhéo nhéo mũi, mũi nàng so với người thường nhanh nhạy hơn, đối với khả năng tiếp thu mùi vị đương nhiên cũng mạnh hơn. Ví dụ như trước đó ở quê Đinh Ức nàng chỉ cần dựa vào tự mình ngửi đã có thể ngửi ra chỗ nào có bộ xương thối rữa, chuyện này tuyệt đối phải là người đặc biệt mới có thể làm được, giống như lời Cố Dĩ Di nói vậy, là “Chó nghiệp vụ hình người”. Cũng vì nguyên nhân như thế, thi thể thối rữa trương phình càng tác động vào nàng mãnh liệt hơn người thường.Thông báo cho Giang Vọng cùng với Lý Vân Trường đến hiện trường, hơn nữa còn dặn dò bọn họ đem theo mặt nạ phòng độc, Yến Quy thay xong quần áo xách theo hộp khám nghiệm xuất phát.Trong thành phố Tân Hà có một dòng sông nội thành, chảy từ gốc Đông Nam Tân Hà ra biển Đông, trước kia nơi này cũng xem như một cảng tương đối quan trọng, sau đó vì càng ngày càng có nhiều tuyến đường vận chuyển thương nghiệp và du lịch dọc theo Đông Hải, nơi này bởi vì cách trung tâm thành phố khá xa, dần dần bị bỏ hoang.Lúc Yến Quy đến hiện trường, thi thể đã được nhân viên vớt chuyên nghiệp vớt lên, ở bên cạnh bờ sông. Điều tra viên đến hiện trường trước đã kéo dải phân cách qua, đặc biệt tạo ra một nơi đặt thi thể ở cảng bỏ hoang.Nhân viên vớt còn đang dưới sông tìm các vật phẩm khác, xem thử người chết có mang theo đồ vật tùy thân hay quần áo còn lưu tại dưới nước hay không. Nhậm Du Nhiên đến hiện trường trước một bước, như thường lệ vẫn là cô ấy và Cố Dĩ Di hỏi chuyện người báo án. Người báo án là người vệ sinh bên cạnh cảng bỏ hoang, lúc giữa trưa bên này quét dọn phát hiện có một thứ rất lớn nổi trên sông, anh ta nhìn kỹ cảm thấy là thân hình một người, nhanh chóng báo cảnh sát.Yến Quy vừa mới đến gần bờ nơi đặt thi thể, cũng đã không thể tránh khỏi ngửi thấy mùi, nàng bỗng dưng nhíu mày, cô khó chịu nghẹn lại một ngụm khí. Độ kích thích của thi thể thối rữa đối với thị giác và khứu giác đều rất mạnh, pháp y cũng là người, đột nhiên nhìn cùng với ngửi thấy những thứ này, cũng khó tránh khỏi sinh ra chút không ổn. Chỉ là tính chất công việc quyết định bọn họ có thể nhẫn nại hơn so với người thường, cũng sẽ dần quen.Thi thể thối rữa dẫn đến rất nhiều chứng cứ cùng với manh mối bị thiếu hụt, đây là tình huống không thể tránh khỏi, không chỉ mang đến cho công tác kiểm nghiệm của pháp y khó khăn rất lớn, mà cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán sau khi kiểm nghiệm tử thi.Yến Quy chỉ qua đó nhìn thoáng qua thi thể, Lý Vân Trường đi theo sau nàng đã không nhịn được có chút nôn khan. Trước mắt thì thi thể này có thể nhìn ra là nam, làn da xanh lè, da cùng với lông tóc bị bóc ra, gương mặt bành trướng, đầu lưỡi duỗi ra, tròng mắt lòi ra nhìn chằm chằm các cô.Yến Quy phất tay gọi điều tra viên đến, để bọn họ hỗ trợ với Lý Vân Trường, trực tiếp bỏ thi thể vào túi đưa về phòng giải phẫu, nàng ở lại quan sát hiện trường cùng với ngân kiểm“Cậu về trước.” Yến Quy nói với Lý Vân Trường: “Sau khi trở về đặt thi thể ở phòng giải phẫu, sau đó thay quần áo chờ tôi là được.””Vâng cô giáo.”Yến Quy nhìn pháp y trẻ tuổi, thấy cậu rõ ràng một bộ dáng cố nén ghê tởm, quan tâm vỗ cánh tay cậu, nói: “Biểu hiện không tồi.”Lý Vân Trường được nàng khen ngợi, vành mắt xém đỏ, tuy rằng cậu biết mình vẫn còn rất kém, những lời này của cô giáo tám phần chỉ là cổ vũ, nhưng cũng cũng đủ để cậu vui vẻ nửa ngày.Thi thể bị mang đi rồi, Yến Quy cùng với Giang Vọng xách theo hộp khám nghiệm tới bên cạnh bờ sông, Nhậm Du Nhiên cùng với Cố Dĩ Di đang đứng chỗ này cẩn thận hỏi thăm người báo án. Nhìn thấy các cô đến đây, Cố Dĩ Di đến bên cạnh Yến Quy, chỉ con sông nói với nàng: “Buổi sáng người vệ sinh đến một chuyến, vẫn chưa phát hiện có thi thể, giữa trưa lại đến đây thì có.”Yến Quy nhìn dòng nước, nói: “Thi thể đã thối rữa nặng, tôi nhìn thoáng qua dáng vẻ kia, hơn nữa với nhiệt độ không khí hiện giờ, hẳn là đã chết được một tuần.””Không thể nào mới vứt xác? Ai có thể đợi được đến khi thi thể thối rữa như thế này mới ném anh ta đi?” Cố Dĩ Di nhăn mũi.Yến Quy cười nhẹ nói: “Hẳn là dòng nước cuốn đến, nơi này không phải hiện trường đầu tiên vứt xác.” Nàng nhìn cây cột dưới cảng, thi thể hẳn là trôi đến đây bị chặn lại, mới không bị trôi ra biển Đông.”Độ thối rữa của thi thể trong nước rất nhanh, sau khi thối rữa sinh ra chất khí làm cho trọng lượng của thi thể nhẹ hơn trọng lượng nước, sẽ trở thành xác chết trôi. Nhiệt độ không khí hiện tại này, đại khái chỉ ba ngày là thi thể đã có thể trở thành xác chết trôi, nhưng mà mãi đến khi trương phình mới đến đây và được phát hiện, xem ra địa điểm hung thủ vứt xác cũng là nơi hẻo lánh ít dấu chân người.”Nhậm Du Nhiên ở một bên nghe thấy lời của nàng, nói: “Tôi sắp xếp người đến hai sườn bờ sông tìm kiếm một chút nơi có khả năng vứt xác?”Yến Quy ừ một tiếng, nói: “Tôi cùng với Giang Vọng còn phải lấy một ít nước sông và bùn đất linh tinh mang về.”Nói xong, nàng dẫn theo Giang Vọng cất bước tiến vào nơi thấp nhất của bờ sông, hai người họ đã thay ủng đi nước, hai chân dẫm vào bên trong nước sông, lấy công cụ từ hộp khám nghiệm ra thu thập mẫu.”Cô giáo Yến, tôi đi múc ít nước sông, cô lấy một ít bùn đất và đá là được.”Yến Quy đưa mắt nhìn Giang Vọng một cái, yên lặng gật đầu. Giang Vọng tuổi còn nhỏ, nhưng rất có tự giác nam nhi, loại chuyện xuống nước lấy mẫu này cậu ấylựa chọn tự mình đi, cố gắng hết sức không cho Yến Quy làm. Đặc biệt là loại hình mỹ nữ thần tiên giống như cô giáo Yến của bọn họ, loại công việc bẩn này vẫn là không nên để nàng làm.Cố Dĩ Di bên kia đã kết thúc công tác thăm hỏi, đứng bất động ở đó, đợi sau khi Yến Quy xong việc thì đi cùng nhau. Lúc này nghe thấy lời nói của Giang Vọng, nổi lên ý muốn trêu đùa, ôm cánh tay đứng ở đó, cười như không cười hỏi: “Nhóc Giang à, sao lại không để cho cố giáo Yến của các cậu xuống nước?”Yến Quy biết cô cố ý hài hước, giận liếc cô một cái.Khuôn mặt trắng nõn của Giang Vọng đỏ lên, cậu còn chưa nói gì Diêu Viễn ở một bên nghe thấy cũng xen vào góp vui, cười tiếp lời: “Cố tỷ, chị không hiểu rồi, kiểu thần tiên như pháp y Yến này nên ở trên trời, sao có thể xuống nước được!”Yến Quy: “…”Nụ cười trên mặt Cố Dĩ Di càng lớn hơn, cô nghe thấy người khác khen Yến Quy, còn hưởng thụ hơn so với khen chính cô.”Diêu Viễn! Vậy trong lòng anh, pháp y Yến là thần tiên hay là Cố tỷ của anh là thần tiên?”Yến Quy: “…” Bệnh tâm thần.Diêu Viễn và Cố Dĩ Di qua quen thuộc, cái gì cũng dám nói: “Vậy thì phải là pháp y Yến rồi! Cố tỷ, chị không phải thần tiên, chị là thần võ!”Cố Dĩ Di nhặt một viên đá lên ném qua đó: “Tên nhóc ranh! Làm chuyện nên làm đi!”Yến Quy yên lặng cúi đầu nhặt đá bỏ vào túi vật chứng, hoàn toàn xem như không nghe thấy những lời bàn luận giống như bệnh tâm thần này.Giang Vọng xuống nước đã kết hợp với nhân viên cứu hộ đang còn ở dưới sông, nhân viên cứu hộ mang được bắt một số cây thủy sinh lên, cất vào túi vật chứng của Giang Vọng.Chờ đến khi nhân viên cứu hộ lại lặn xuống nước một lần nữa, trong tay có thêm một cái ví tiền, vẫy vẫy với Giang Vọng ở trên bờ.Giang Vọng nhận lấy ví tiền, bên trong lộ ra một tấm chứng minh thư, cậu đi từ trong nước lên, nói với Yến Quy: “Cô giáo Yến! Tìm được chứng minh thư của người chết!”Yến Quy nghe vậy qua gần xem, chỉ liếc mắt một cái khuôn mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, sao lại là cậu ta?Tầm mắt Cố Dĩ Di vẫn luôn đặt trên người Yến Quy, đương nhiên cũng sẽ thấy được biểu tình của nàng, “Làm sao vậy?”Yến Quy lấy chứng minh thư qua, đưa cho Cố Dĩ Di và Nhậm Du Nhiên xem: “Là Cốc Ngọc Thụ.”Cố Dĩ Di nhíu mày, khuôn mặt người đàn ông trên chứng minh thư này thanh tuấn, thật sự rất khó đánh đồng với thi thể xanh xao trương phình thối rữa kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.