Sau khi Yến Quy đi làm liền tiến vào phòng thí nghiệm, nàng vừa tiếp tục tiến hành phân tích thành phần chất độc, vừa xem kết quả kiểm tra các cơ quan nội tạng của Cốc Ngọc Thụ.Trong nội tạng của Cốc Ngọc Thụ không phát hiện có sinh vật phù du nào như tảo cát cả, cũng không có hiện tượng chết đuối trong phổi và dạ dày của cậu ta, có thể khẳng định nguyên nhân cái chết của cậu ta không phải là chết đuối. Trên thực tế, sau khi nhìn thấy những vết máu tại hiện trường thì đã có thể kết luận nguyên nhân tử vong rồi. với lượng máu chảy ra giường nhiều như vậy thì nguyên nhân tử vong phải là sốc xuất huyết do vật sắc nhọn gây ra.Kết quả phân tích chất độc mãi đến trưa mới có, Yến Quy in tờ báo cáo kết quả xét nghiệm ra mang lên tầng tám báo cáo với Nhậm Du Nhiên, tình cờ thấy Cố Dĩ Di từ phòng làm việc đi ra. Cố Dĩ Di lắc lắc cổ, từ sáng sớm khi cô đến đã bắt đầu xem video giám sát do đội giao thông gửi tới, cả một buổi sáng đối diện với màn hình máy tính, cổ sắp gãy ra rồi.Nhưng lúc này khi nhìn thấy Yến Quy vẻ mệt mỏi của cô trong nháy mắt đã biến mất, ánh mắt sáng lên, chào hỏi nói: “Bên chị có kết quả xét nghiệm rồi sao?”Yến Quy giơ báo cáo trên tay lên, nói: “Vừa hay chị đang muốn tìm Nhậm đội trưởng để báo cáo, cùng đi đi.”Cố Dĩ Di vui vẻ đi theo nàng vào phòng làm việc của Cố Dĩ Di.Khi hai người bước vào, Nhậm Du Nhiên vừa cúp điện thoại, thấy hai người họ liền vẫy tay chào: “Tôi đã bảo Diêu Viễn cho hai người đến thủ đô, hỏi thăm đồng nghiệp và bạn bè của An Nguyệt xem tình hình gần đây của cô ta như thế nào. Bạn thân của cô ta nói một năm gần đây cô ta cũng không đúng cho lắm, thường xuyênhốt hoảng, không thể tập trung, có khi đang nói chuyện bình thường thì đột nhiên cô ta thất thần không chủ định, hoặc là đặc biệt buồn ngủ mệt mỏi.”Nghe được thông tin đó, Yến Quy không có chút kinh ngạc nào, đưa biên bản xét nghiệm chất độc trong tay cho Nhậm Du Nhiên, nói: “Đã phân tích được chất độc trong tách trà rồi, trong đó có rất nhiều thuốc gây ảo giác, hơn nữa là không cùng một loại, có nhiều loại thường dùng được trộn chung với nhau, trong đó liều lượng cao nhất là LSD. Ngoài ra, trong thành phần có có một số loại thuốc tạo hưng phấn và kích thích, chính là thuốc kích dục.”Nhậm Du Nhiên nhìn bản báo cáo, cau mày.Cố Dĩ Di: “Cho nên, Cốc Ngọc Thụ đang cho vợ mình ăn những loại thức ăn này? Để làm gì? Nâng cao khoái cảm gì chứ?”Yến Quy im lặng một hồi, nheo mắt lại, nói: “Tôi có một suy đoán, nhưng trước mắt vẫn chưa đủ chứng cứ chứng minh được.”Nhậm Du Nhiên hỏi: “Đoán cái gì chứ?”Yến Quy: “Giường ở hiện trường phát hiện một chấm tinh dịch không thuộc về Cốc Ngọc Thụ, Cốc Ngọc Thụ đưa cho An Nguyệt uống loại thuốc này, ngoài việc trút giận đối với An Hồng Lượng ra, còn có một khả năng nữa là….đổi vợ.”Sau khi nghe đến hai chữ cuối cùng, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đều đen mặt, sắc mặt không tốt lắmYến Quy tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy cần phải kiểm tra tất cả các nền tảng xã hội của Cốc Ngọc Thụ để xem có điều gì đáng ngờ không.Còn An Nguyệt, cũng điều tra luôn đi, tôi rất quan tâm đến người đàn ông mà An Nguyệt đưa đi, khả năng chống đối do thám của anh ta rất mạnh, tôi luôn cảm thấy đó không phải là một người bình thường.”Nhậm Du Nhiên trầm ngâm nói: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra các nền tảng xã hội của Cốc Ngọc Thụ và An Nguyệt, nếu có gì khả nghi, tôi sẽ yêu cầu bọn họ trức tiếp tìm cách theo dõi. Dĩ Di, phía video giám sát có phát hiện gì không?”Cố Dĩ Di đưa đoạn video giám sát cho Nhậm Du Nhiên: “Không phát hiện ra người đàn ông khả nghi nào, nhưng phản ứng của An Nguyệt có chút kỳ lạ. Trước khi vụ án xảy ra vài ngày An Nguyệt thường quanh quẩn ở cửa tiểu khu, quan sát xung quang, và đứng ở trên cao quan sát xung quanh. Tôi đã phóng to một bức ảnhtrong đoạn video giám sát, phát hiện rằng có lẽ là cô ta đang quan sát camera. Có thể cô ta đang thay người đàn ông áo đen kia nghiên cứu địa hình, thông báo cho anh ta biết vị trí của tất cả các camera giám sát ở trong tiểu khu.”Nhậm Du Nhiên cau mày: “Người đàn ông mặc áo đen thật sự rất cẩn thận, khả năng chống đối điều tra rất nhạy bén vượt qua sức tưởng tượng. Vậy tung tích của chiếc xe phía sau thì sao?”Cố Dĩ Di nhún vai tiếc nuối nói: “Lần cuối cùng xuất hiện trong camera giám sát là ở trên quốc lộ Thiên Quế, có lẽ là đang cùng An Nguyệt phi tang cái xác, sau đó biến mất không tung tích gì nữa.”Yến Quy tiếp lời nói tiếp: “Giang Vọng đã đến quốc lộ Thiên Quế để kiểm tra rồi, nếu là hiện trường phi tang xác thì nhất định sẽ để lại một số dấu vết.”Nhậm Du Nhiên nói: “Được rồi. Pháp y Yến, chỗ cô đợi Giang Vọng quay về báo cáo, tôi sẽ sắp xếp người kiểm tra các nền tảng xã hội của Cốc Ngọc Thụ và An Nguyệt, có thông tin gì mới chúng tôi sẽ liên hệ sau.” Cô ấy nhìn thời gian và nói: “Không còn sớm nữa, cùng nhau đi ăn cơm đi?”Hai người kia không có ý kiến, vụ án trong tay còn nhiều việc phải làm, không ai có tâm trạng ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn cả.Sau bữa trưa, Giang Vọng đã trở về cục, và đến phòng làm việc của Yến Quy để báo cáo với nàng.”Đoạn cuối quốc lộ Thiên Quế nối với sông Nội Hà, ở chỗ này chúng tôi phát hiện một chiếc vali có dính máu, nghi ngờ là An Nguyệt dùng nó để đứng thi thể.” Giang Vọng đưa bức ảnh đã chụp cho Yến Quy xem. “Con đường này dọc theo bờ sông, đi bộ về phía hạ lưu khoảng một km thì có một con đê ngăn lũ, đối diện đó có một bãi đỗ xe không người trông coi, ở đây chúng tôi tìm thấy một chiếc xe Audi. Trong xe có dấu hiệu đã được dọn dẹp qua, không có bất kỳ manh mối hữu ích nào. Chúng tôi đã điều khiển chiếc xe rồi. Cô giáo Yến, ý thức phản trinh sát của đối phương rất mạnh.”Yến Quy gõ ngón tay lên bàn và nói: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi, tôi sẽ báo cáo tình hình với đội trưởng Nhậm.”Mặc dù trên chiếc xe Audi không tìm được manh mối hữu ích nào, nhưng bản thân nó đã là một manh mối rồi. Nhậm Du Nhiên nghe Yến Quy báo cáo, đã gọi hai người đến mang chiếc xe đi kiểm tra, cố gắng tìm ra chủ nhân của nó………………Theo thời gian phá án dần trôi, tất cả các phòng ban đều phải tăng ca, hy vọng sẽ tìm được nhiều manh mối hữu ích hơn Mà An Nguyệt cũng không xuất hiện, thời gian trôi qua càng lâu, tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, rất có thể là bị giết rồi, đây là điều mà cảnh sát không muốn thấy nhất.”Hai ngày sau, hai người mà Nhậm Du Nhiên phái đi điều tra các nền tảng xã hội của Cốc Ngọc Thụ và An Nguyệt đã mang đến một tin tức mới.”Trong QQ của Cốc Ngọc Thụ có một nhóm rất kỳ lạ, người trong nhóm này sử dụng những từ vựng mơ hồ, giống như một nhóm giao dịch vật phẩm. Lúc đầu tôi cũng không hiểu họ đang nói gì, nhưng sau đó chúng tôi đã từ từ giải mã một số mật mã bí mật của họ.”Điều tra viên đưa một số bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện ra: “Ví dụ “hàng” là thay thế cho “vợ”, “đồ cổ” là những người vợ trên ba mươi năm tuổi, “hải sản” là những người vợ dưới ba mươi tuổi….tất cả đều như vậy. Những người trong nhóm này đều dùng những từ ngữ này để thay thế.”Nhậm Du Nhiên càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, đây là đang làm gì chứ? Coi vợ của mình như một món hàng để giao dịch mua bán sao? Còn mang món hàng này ra so sánh?”Đội trưởng Nhậm, đây là nhóm đổi vợ. Những người đàn ông trong nhóm này đều là những người thành đạt, có địa vị nhất định trong xã hội và có một vòng vàng trở lên, họ thực hiện những giao dịch này để làm niềm vui.Ánh mất Nhậm Du Nhiên đầy tức giận: “Có thể tìm ra người sáng lập nhóm này là ai không? Địa chỉ IP thì sao?””Vẫn cần các đồng nghiệp từ bộ phận kỹ thuật theo dõi, nhưng tôi đã tìm thấy người đàn ông đã giao dịch với Cốc Ngọc Thụ gần đây rồi.”Nhậm Du Nhiên tức giận hỏi: “Là người nào?”Người đàn ông đó là Bùi Hiền, có lẽ là hắn ta chưa biết Cốc Ngọc Thụ đã chết rồi nên khi thấy tôi online liền chủ động chào hỏi tôi, hỏi lần sau là khi nào, có thời gian không. Tôi giả là Cốc Ngọc Thụ hỏi hắn ta thời gian nào thì thuận tiện rồi bảo hắn cho một địa chỉ.”Điều tra viên đã đưa ra nhật ký một cuộc trò chuyện khác, nội dung đều là những trải nghiệm đổi vợ của người đàn ông đó và Cốc Ngọc Thụ, trong đó những lời khó nghe rất nhiều, cay mắt, không nói những điều này nữa.Nhậm Du Nhiên kiềm chế cơn giận dữ, nhìn thời gian và địa điểm trên nhật ký trò chuyện, nói: “Hôm nay vào lúc mười giờ ở số 137 đường cảng Bắc Hải đúng không? Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp.”Sau khi điều tra viên rời đi, Nhậm Du Nhiên nhanh chóng liên lạc với Diêu Viễn nói với anh ấy về giao dịch của Bùi Hiền và Cốc Ngọc Thụ, sau đó bảo anh ấy mười giờ đêm nay đưa người đến phục kích ở số 137 đường cảng Bắc Hải, nhớ phải bắt được Bùi Hiền mang về.”Diêu Viễn nhận được lệnh liền đưa người đi chuẩn bị trước.Nhậm Du Nhiên một mình không thể hết giận liền nói tình hình cho Cố Dĩ Di và Yến Quy biết.”Tức chết đi được mà! Trên đời này sao lại có những tên cặn bã như vậy chứ!” Nhậm Du Nhiên đóng cửa phòng làm việc, cô ấy hét lên trong phòng làm việc của mình, Cố Dĩ Di và Yến Quy ngồi trên ghế sô pha và lắng nghe, sắc mặt cũng rất khó coi.”Một xã hội được pháp luật cai trị! Tại sao vẫn có người làm những chuyện như vậy! Còn là con người sao? Cho dù không yêu thương vợ của mình, cũng không thể chà đạp như vậy được! Súc sinh còn không bằng nữa!”Đội trưởng Nhậm tự mình tức giận, đi đi lại lại trong phòng, tức phồng mũi lên. Cô ấy mắng một hồi cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ hơn, uống miếng nước làm ấm cổ họng, trầm giọng xuống và nói: “Tên ngốc Bùi Hiền đến bây giờ vẫn chưa biết Cốc Ngọc Thụ đã chết rồi, hôm nay đến đó bắt hắn ta lại, xem xem có thể lần theo manh mối mà truy cứu hủy bỏ nhóm này không. Trong quá trình đổi vợ Cốc Ngọc Thụ đã sử dụng thuốc cầm gây ảo giác, tôi nghi ngờ thuốc này cũng lưu hành trong nhóm này, đến lúc đó xem xem có thể tìm ra nhược điểm của T không.”Cố Dĩ Di nói vài câu với Nhậm Du Nhiên về chủ đề này, Yến Quy vẫn im lặng.Nàng đang nghĩ đến người đàn ông đã đưa An Nguyệt đi ruốt cuộc là ai, trong video giảm sát không thể nhìn rõ tướng mạo hắn ta, nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn không phải là T. Năm đó khi nàng là mật vụ ở tập đoàn K, bởi vì đã cứu T đi rất gần hắn nên cô biết bộ dạng của hắn. T là một thiên tài tội phạm với chỉ số thôngminh cao, một học sinh xuất sắc, người cao và gầy. Hơn nữa người đàn ông đưa An Nguyệt đi lại cường tráng vạm vỡ, vừa nhìn đã biết không phải là T rồi.Vậy hắn ta là ai chứ? Yến Quy nghi ngờ là những thành viên khác của K xã, nhưng cụ thể là người nào thì nàng không thể kết luận được.Hôm nay đúng giờ tan ca, hiếm khi có ngày không tăng ca, Cố Dĩ Di quyết định đi mua sắm, mua cho Yến Quy một số bộ quần áo dự phòng và đồ dùng cần thiết để ở nhà cô và rồi nhân tiện đi ra ngoài ăn.Chuyện này hai ngày trước các cô đã nói xong rồi, Yến Quy lập tức đồng ý, hai người lái xe đến khu phố thương mại ở trung tâm thành phố.Ăn tối trước sau đó mới đi mua sắm. Cố Dĩ Di chọn cho Yến Quy rất nhiều quần áo, chủ yếu là đồ để thay khi ở nhà, vốn dĩ cô vẫn muốn mua thêm, nhưng Yến Quy lấy cớ là quần áo ở nhà đã đủ mặc rồi để từ chối. Cố Dĩ Di cũng không nài nỉ thêm, chỉ mua thêm một số đồ dùng cần thiết hằng ngày. Cô có suy nghĩ cẩn thận, mỗi vật dụng cần thiết hàng ngày đều mua hai bản, kiểu dáng giống nhau, màu sắc khác nhau. Yến Quy im lặng nhìn, nhướng mày không vạch trần cô, đều tùy ý cả.Hai người mua sắm xong cũng đã gần mười giờ rồi, khi đi đến bãi đậu xe, Cố Dĩ Di hỏi Yến Quy đêm nay có muốn đến nhà cô ở không, dù sao đồ đạc cũng đã mua hết rồi nên Yến Quy cũng không từ chối.Chỉ là kế hoạch không kịp thay đổi, khi hai người họ ra khỏi trung tâm thương mại chưa được bao lâu thì Yến Quy nhận được điện thoại của Nhậm Du Nhiên.”Pháp y Yến, đến bờ kè kiểm soát lũ lụt ở đường cảng Bắc Hải đi, An Nguyệt chết rồi.”