Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 5: Trống rỗng 5



Sau khi thi thể được đưa vào phòng giải phẫu đã được đo nhiệt độ, căn cứ vào nhiệt độ thi thể có thể phỏng đoán ra thời gian tử vong trên dưới 1 giờ sáng, điều này cũng đã xác minh phỏng đoán trước đó của nàng, cửa lớn biệt thự và cửa thư phòng đều không có dấu vết hư hỏng, hung thủ có thể thuận lợi tiến vào biệt thự lúc nửa đêm, hẳn là người quen của người chết.

Yến Quy kiểm tra cẩn thận từ đầu tới cuối bề ngoài của thi thể, lực chú ý của nàng chủ yếu đặt ở những cái đinh trên cơ thể người chết, đinh không rút ra, còn đang cắm trên người người chết. Cái đinh đóng trên đầu nằm giữa trán, từ giữa trán đâm qua mà vẫn có thể xuyên ra gáy, lại có thể cố định đầu vào trên vách tường, đủ thấy chiều dài của cái đinh này thật kinh khủng, sức lực của hung thủ cũng vô cùng lớn.

Yến Quy thật cẩn thận lấy cái đinh đang cắm trên đầu người chết ra, cẩn thận xem xét một chút, chiều dài cái đinh này ít nhất cũng 20cm, dài như vậy thật hiếm thấy, Yến Quy bỏ cái đinh vào trong khay, chuẩn bị giải phẫu sau đó đưa đến khoa kiểm nghiệm làm giám định.

Sau đó lấy mấy cái đinh trên cơ thể và tay chân ra hết, trên mỗi phần tay chân đều có hai cái đinh, mà trên cơ thể lại có tổng cộng đến năm cái, hung thủ hầu như đã dùng toàn bộ phần lớn sức lực để cố định thi thể lên tường.

Lấy hết tất cả đinh ra, lại kiểm tra ngoài thân thi thể, động tác Yến Quy nhanh nhẹn cạo trọc tóc phần đầu thi thể, miệng vết thương trên phần đầu lập tức lộ ra rõ ràng, miệng vết thương này không lớn, góc vết thương bị rách ra, mép vết thương không hoàn chỉnh, Yến Quy đè chỗ miệng vết thương xuống, sức lực nàng không lớn, có thể cảm nhận được trạng thái và độ cứng của xương đầu.

“Đây là vết thương sau khi chết.” Khả năng phân biệt vết thương lúc còn sống và sau khi chết là kỹ năng căn bản của pháp y.

Yến Quy nhìn Lý Vân Trường một cái, cậu ngầm hiểu, biết là Yến Quy đang dạy cậu, nhanh chóng lại gần.

Yến Quy chỉ vào miệng vết thương ở phần đầu người chết nói: “Bên ngoài miệng vết thương màu vàng, hai bên thành vết thương không hở ra, rất rõ ràng là bị thương sau khi chết.”

Cơ thể sinh vật khi còn sống mới có phản ứng, phản ứng của miệng vết thương khi còn sống chủ yếu thể hiện qua việc bên ngoài có xuất huyết hay không, cùng với đó là hai bên mép vết thương có hở ra hay không. Miệng vết thương lúc còn sống, bên ngoài sẽ đóng lớp vảy máu, hai bên thành vết thương co lại, còn miệng vết thương sau khi chết làn da xung quanh sẽ biến thành màu vàng, hai bên thành không co lại, giống như ở phần đầu này vậy.

“Sau khi chết đầu lại bị đập thêm vài lần?” Cố Dĩ Di vừa cầm camera chụp ảnh ngước qua hỏi.

Yến Quy giương mắt nhìn cô, thấy cầm camera nhìn chằm chằm miệng vết thương trên đầu người chết, có thể là do đến gần quá, tim Yến Quy không nhịn được mà nổi lên một chút gợn sóng.

Nàng rất nhanh đã che giấu sự biến hoá trong lòng đi, Yến Quy quay đầu lại nhìn thi thể, nhẹ giọng nói: “Sức lực lần này lại không nhẹ, xương đầu bị vỡ một chút.”

Nói tới đây, Yến Quy bảo Lý Vân Trường lấy ra một cái cưa từ giá bên cạnh, bắt đầu ra tay cưa mở hộp sọ người chết. Sau khi mở hộp sọ ra có thể xem xét trạng thái bên trong não rõ ràng hơn, rất nhanh liền có máu và một đống thứ trắng bóng lộ ra, Lý Vân Trường nhịn không được nôn khan một hồi, lại vội vàng che lại khẩu trang trên miệng mình.

Nhưng Cố Dĩ Di, biểu cảm vẫn như cũ vô cùng trấn định, tầm mắt Yến Quy quét đến cô, bất động thanh sắc dời đi.

Nhìn thấy tình trạng trong khoang sọ, Yến Quy hơi nhíu mày, nói: “Lần này hung thủ đánh lại không quá nặng, nếu người sống bị đánh với độ lực này cũng không thể dẫn đến chết, hộp sọ tuy rằng có chỗ bị vỡ, nhưng rõ ràng não không bị tổn thương, mạch máu không bị vỡ ngoài ra chỗ khác cũng không bị tổn thương.”

“Có chỗ kỳ lạ.” Cuối cùng, nàng lại nói thêm một câu như vậy.

Cố Dĩ Di nhìn nàng, hỏi: “Chỗ nào kỳ lạ?”

“Lần này hung thủ có thể đánh đến vỡ xương sọ, đủ để chứng minh hắn thật sự đã hạ quyết tâm đánh chết người, nhưng trên thực tế độ lực này lại không thể đánh chết người, tôi cảm thấy hành vi và tâm lý thực tế của hung thủ có chút mâu thuẫn. Hơn nữa…” Yến Quy đứng thẳng người nhìn thi thể, nói: “Lần đánh này là khi người chết đã chết, động tác này cũng có vẻ dư thừa, cho nên tôi mới nói có chút kỳ lạ.”

Hơn nữa lúc ở hiện trường nàng đã từng nhìn qua, không thấy có công cụ gây án nào phù hợp với miệng vết thương ở phần đầu này, xem ra sau khi kiểm nghiệm thi thể cần phải hỏi Giang Vọng một chút có phát hiện cái gì hay không, hoặc là phải đi đến hiện trường thêm một chuyến nữa tìm kỹ xem.

Hiện giờ còn chưa phải lúc phân tích sâu vào, Yến Quy để Lý Vân Trường ghi chép lại nội dung và vấn đề lại, sau đó bắt đầu bước tiếp theo.

Việc cấp bách nhất trước mắt vẫn là phải xác định nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết, đây là một bước mấu chốt của việc phá án, nếu không xác định được nguyên nhân cái chết, những phân tích khác đều là vô ích.

Yến Quy không quên bước kiểm tra đầu tiên ở hiện trường, nàng biết nguyên nhân tử vong của người chết hẳn là ngạt khí cơ học, nhưng cụ thể là loại nào còn chưa thể kết luận, vì thế ánh mắt nàng dừng lại trên cổ người chết.

Hiện giờ máu bên ngoài thi thể đều đã được rửa sạch sẽ, vết dây thừng trên cổ liền hiện ra trước mắt vô cùng rõ ràng. Lúc hung thủ chém đầu người chết, vị trí vết chém gần sát cằm, cách cằm rất gần, dấu lằn trên cổ bị lưu lại hoàn chỉnh.

Yến Quy đến gần quan sát cẩn thận, dấu lằn của dây thừng vô cùng rõ ràng, thậm chí hoa văn của dây thừng cũng còn in dấu lại rõ ràng, Yến Quy lấy dao giải phẫu thuật mổ tách nơi in dấu lằn ra, nhìn kỹ tình huống dưới da.

“Có phản ứng sống rõ ràng, là vết thương khi còn sống.”

Tầm mắt Yến Quy cẩn thận kiểm tra theo vết lằn, đôi mắt đột nhiên dừng lại, nàng lấy kính lúp qua quan sát cẩn thận hoa văn dây thừng in trên vết lằn, càng nhìn càng cảm thấy không đúng. Nhưng trong lòng nàng có nghi ngờ, nghi ngờ này còn chưa thành hình, cho nên lúc này chưa định nói ra.

Quay đầu lại chạm vào Cố Dĩ Di, Yến Quy nhìn cô nói: “Chụp lại chỗ này.”

Cố Dĩ Di nhìn qua nơi nàng chỉ, đó là một chỗ vết lằn in dấu nặng nhất, cô không nghĩ nhiều cũng không hỏi, trực tiếp cầm máy chụp ảnh nhắm ngay nơi Yến Quy chỉ, liên tục chụp mấy tấm độ nét cao.

Sau đó Yến Quy lật phần thân thi thể lại, chú ý đến một số dấu vết không bình thường ở phần lưng thi thể, những dấu vết này hiện ra màu tím rất nhẹ, quan sát kỹ thì giống như là bầm tím, chính là dấu vết lưu lại khi có người kéo lê người chết trên mặt, hơn nữa là có phản ứng sống, chứng minh là vết thương lưu lại lúc còn sống. Nhưng bởi vì sau khi chết người chết bị tách rời, mất đi một lượng máu lớn, cho nên những dấu vết này đều trở nên phai nhạt đi.

Yến Quy tiến đến xem kỹ phần lưng thi thể, bên trong những chỗ bị kéo đến bầm tím này còn chứa một khối ấn ký hình tròn màu tím nhạt có diện tích khá lớn. Nàng dùng dao phẫu thuật mở ra làn da nơi này, phát hiện chỗ này có một vùng xuất huyết dưới da, nếu đã là xuất huyết thì chứng minh là phản ứng sống.

Khám nghiệm thi thể đến một bước này, đã xác định được nguyên nhân dẫn đến cái chết, thật ra cũng không cần phải làm giải phẫu mở ngực ra, nhưng Yến Quy là người cẩn thận, nàng vẫn đơn giản mở khoang ngực kiểm tra một chút xem người chết có cơ sở bệnh gì hay không, lại lấy dịch dạ dày ra cùng với máu đưa đến phòng thí nghiệm xét nghiệm.

Khi xong việc ở phòng giải phẫu đã là mấy giờ sau đó, thời gian phát hiện vụ án là 9 giờ sáng, thời điểm cục thành phố nhận được điện thoại báo cáo đã là hơn 10 giờ, sau khi qua hiện trường lại trở về cục, lúc bắt đầu giải phẫu đã gần 12 giờ, bọn họ bận rộn đến cơm trưa cũng chưa ăn một miếng.

Thay đồ bảo hộ ra, sau khi rửa tay, Yến Quy đưa tư liệu sống yêu cầu xét nghiệm đến phòng thí nghiệm giao cho khoa kiểm nghiệm, sau đó mới vô thức cảm thấy đói. Nàng không vội tìm gì đó ăn, mà trở lại văn phòng của mình chỉnh lý lại ghi chép kiểm định thi thể thành báo cáo, vụ án này có rất nhiều chỗ kỳ lạ, chỉ riêng khi kiểm nghiệm thi thể đã phát hiện không ít nghi vấn.

Kỳ lạ nhất trong đó chính là, vết thương trên cơ thể người chết có hơi nhiều, hơn nữa không phải nhiều bình thường, mà là loại vết thương quá nhiều. Nguyên nhân chết là do bị thắc cổ, phần đầu còn bị vật cùn đập bị thương sau khi chết, phần lưng có vết thương do bị kéo lúc còn sống cùng với xuất huyết dưới da, cuối cùng cái rõ nhất chính là bị tách rời.

Giết một người, cần phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy sao?

Văn phòng vang lên tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của Yến Quy, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua, Cố Dĩ Di đang đứng trước nửa mặt kính ngoài tường quơ quơ cơm hộp xách theo trong tay với nàng.

Cửa văn phòng của Yến Quy không khóa, sau khi được cho phép Cố Dĩ Di trực tiếp đẩy cửa đi vào, cô cầm hộp cơm trong tay đi tới bàn, nói: “Vội đã nửa ngày, ăn một chút đồ vật trước đi.”

Yến Quy ngẩn người, ánh mắt nhìn Cố Dĩ Di có chút ngây ngốc, bọn họ mới quen biết ngày đầu tiên, đúng ra mà nói chỉ có thời gian nửa ngày. Tuy rằng thời gian tiếp xúc so với dự đoán của Yến Quy nhiều hơn rất nhiều, nhưng nàng cảm thấy chút tiếp xúc này hẳn là không đủ để Cố Dĩ Di chủ động tìm mình cùng nhau ăn cơm.

Trong lòng Cố Dĩ Di cũng không rõ, thậm chí còn có chút hoảng hốt không lý do, phong cách này khác với cô một trời một vực, làm cho chính cô còn cảm thấy xa lạ. Cô và Yến Quy chỉ là ngày đầu tiên quen biết, nếu không phải hôm nay vừa lúc có vụ án, bọn họ làm việc sẽ không phải tiếp xúc với nhau, cô không rõ mình từ đâu lại có cảm giác muốn thân thiết với người này.

Tựa như có một sợi dây liên kết vô hình, loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ này không ngừng nhiễu loạn, cô thân thiết với Yến Quy cơ hồ là bản năng vốn có, cũng không chịu sự khống chế của lý trí chính cô.

Vừa mới vừa rồi lúc Yến Quy kiểm định thi thể, cô thoáng xuất hiện một vài cảm giác lạ, đó là rung động mà khi xem lão trưởng khoa kiểm nghiệm thi thể chưa từng có. Rất giống như cô đã từng vô số lần nhìn thấy bộ dáng Yến Quy cầm dao phẫu thuật đứng trước bàn giải phẫu, mà bộ dáng của Yến Quy đối với cô có lực hấp dẫn trí mạng.

Một màn này giống như đã từng xuất hiện trong giấc mơ cô, Cố Dĩ Di cảm thấy Yến Quy mơ hồ trùng hợp với một bóng dáng nào đó, loại cảm giác này vừa xuất hiện đã bị cô mạnh mẽ bác bỏ, cô cảm thấy trong trí nhớ mình chưa từng có thân ảnh nào như vậy, cũng không cảm thấy Yến Quy giống với ai đó.

Bác bỏ đi ý nghĩ loạn xạ trong lòng, Cố Dĩ Di lộ ra ý cười nhu mì, sóng mắt chuyển động nhìn chằm chằm Yến Quy, nói: “Có đói bụng không? Cùng ăn đi.”

Yến Quy gật đầu theo bản năng, nhưng lại lập tức lắc đầu hai cái.

Cố Dĩ Di nhìn hành động của nàng, hỏi: “Rốt cuộc là gật đầu hay là lắc đầu?”

Yến Quy không đối diện với cô, tầm mắt dừng ở mấy hộp cơm trên bàn, nhìn thấy lượng đồ ăn rất nhiều, phần ăn hai người, đoán ra là Cố Dĩ Di cố ý mua ăn cùng nàng.

Lúc này nàng xác thật đã đói đến không ổn rồi, hai năm trước sau khi thân thể bị thương nặng vẫn luôn không tốt, vô cùng suy yếu. Vừa mới hao phí không ít tâm trí và thể lực ở phòng giải phẫu, cảm giác đói bụng càng thêm mãnh liệt, lúc bận rộn không cảm nhận được, hiện giờ an tĩnh lại bị tra tấn khó chịu.

Nói không nên lời cự tuyệt, Yến Quy đem ghế dựa đến cho Cố Dĩ Di ngồi, “Cảm ơn. Quay về tôi sẽ…”

“Ngày đầu tiên đồng nghiệp mới tới, tôi mời khách.” Cố Dĩ Di đoán được nàng muốn nói gì, dứt khoát chặn lại lời nói của nàng, không cho nàng có cơ hội nói ra.

Yến Quy lại ngây ngốc một hồi, không nói chuyện tiếp.

Cố Dĩ Di cảm thấy người này kỳ quặc, nhưng lại có chút buồn cười, tỏ vẻ không sao nói: “Vậy hôm nào cô lại mời tôi. Chuyện gì lớn lao đâu, sau này chúng ta còn nhiều thời gian cùng nhau ăn cơm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.