Tất cả các tù nhân ở “U minh mê sắc đều đã bị bắt, vụ án cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thanh toán kết thúc, Nhậm Du Nhiên đưa người đến lật tung cả hộp đêm lên.Yến Quy dẫn một nhân điên đội điều tra kỹ thuật đến tìm kiếm bằng chứng trong căn phòng bí mật, nàng lục tìm các thứ trên bàn và trong tủ làm việc, vô tình tìm thấy một chiếc nhẫn được giấu trong ngăn tủ. Chiếc nhẫn là chiếc nhẫn bạc có đính kim cương, trên mặt có hình chữ L.Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Yến Quy, nàng bỏ chiếc nhẫn vào túi đựng chứng cứ và đưa cho Nhậm Du Nhiên.Hai mắt Nhậm Du Nhiên bừng bừng lửa giận, cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, tốt lắm! Đang lo lắng sẽ không tìm thấy họ nhưng lại tự đưa đến trước cửa rồi!”Yến Quy biết cô ấy có mối hận sâu sắc với K xã, cô vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy một cách thoải mái và nói: “Đừng nóng vội. Đây mới là bắt đầu thôi, vụ án này còn phải kéo dài nữa, L chỉ là một con cá nhỏ thôi, hắn ta phạm tội buôn bán ma túy, nhưng nguồn ma túy lại bắt đầu từ T. Chúng ta đoán được rằng sau này T sẽ như ngồi trên đống lửa vậy?”Một người đã bị sa lưới rồi, vì vậy không sợ sẽ không có người tiếp theo.L là một người mới, ít nhiều năm đó Sở Ngôn nằm vùng cũng chưa từng nghe đến cái tên này, có lẽ là người mới ra nhập trong hai năm này thôi. Hắn ta còn quá trẻ, đầu óc nông nổi, ăn chơi trác táng nhưng cũng không đủ thỏa mãn, từ khi hắn ta bị cuốn vào nhóm đổi vợ và sử dụng ma túy do T điều chế trong nhóm này đã để lại quá nhiều hậu quả và manh mối, so với những người tiền nhiệm thì hắn ta tệ hơn rất nhiều, dễ dàng bị cảnh sát Tân Hà dày dạn kinh nghiệm tóm gọn được.Sẽ không mất quá nhiều thời gian để K xã nhận ra rằng L đã bị cảnh sát bắt được, nhưng Yến Quy đang mong chờ Lão Quỷ sẽ phản ứng như thế nào vào thời điểm đó. Nhưng nghĩ lại cũng thật đáng tiếc, mấy năm nay nàng rất ít nhìn thấy Lão Quy của K xã, người đó vẫn đang đeo mặt nạ, ngồi sau bàn tròn, ngay cả thân hình cũng không có thật.Nhưng Yến Quy biết rằng, người lo lắng nhất có lẽ là T. Hắn là một cao thủ sản xuất ma túy, K xã đã sớm tham gia buôn bán ma túy từ những năm đầu thành lập rồi, nhưng nó cực kỳ bí mật, hơn nữa các kênh bán hàng của nó đều đã bị đóng cửa, họ chỉ làm ăn với những ông trùm tìm đến họ và bỏ tiền mua mạng sống của họ thôi. Có hai lý do, một là bỏ tiền mua mạng sống của bản thân chính là tội phạm, một khi lên thuyền thì mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây và cho dù có chết họ cũng sẽ không phản bội K xã; nguyên nhân thứ hai chúng là những người bỏ tiền mua mạng sống đều là người có rất nhiều tiền và mục tiêu tốt nhất của ma túy chính là những người này.Vốn dĩ đây là một dây chuyền công nghiệp hoàn hảo, nhưng người mới đến L đã vô tình phá vỡ vòng khép kín mà T đã cẩn thận giữ gìn rồi. Giờ đây cảnh sát đã thu hoạch được từ L không chỉ có tội ác của hắn ta mà còn có cả những mẫu ma túy mới do T phát triển, có thể nói điều này đã để lại cho T một mối nguy cơ tiềm ẩn rất lớn.Yến Quy linh cảm thấy rằng rất có thể nàng sẽ sớm gặp lại “người bạn cũ” của mình thôi.Đêm nay là một đêm bận rộn, trong khi Nhậm Du nhiên dẫn người đến phong tỏa hộp đêm thì Cố Dĩ Di lại đưa một nhóm người đến Vân Vụ Sơn, một mặt là mang chiếc xe tải về cục để làm vật chứng, mặt khác là cố gắng giải cứu những nạn nhân bị bắt cóc ở làng Erdaogou.Sáng sớm hôm sau khi mặt trời mọc, Cố Dĩ Di đứng trong sân nhà trưởng thôn Triệu, nhìn đội viên vủa cô đưa một cô gái mặc áo khoác cảnh sát từ phòng phía sau ra. Cô gái còn trẻ, có lẽ mới ngoài hai mươi tuổi, và có lẽ cô ấy vẫn đang là sinh viên đại học Cô ấy đã khóc khi nhìn thấy Cố Dĩ Di và nhận ra người chị ở trước mặt này. Ngay cả khi ngày hôm đó cô ấy chỉ nhìn liếc qua khe cửa nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ dáng vẻ của người này và hy vọng người này có thể trở thành niềm hy vọng vô hình của cô ấy.Cô ấy không thể ngờ rằng, người phụ nữ trong thời gian ngắn đã cứu mạng cô gái rơm rạ như cô ấy hóa ra lại là một cảnh sát chứ.Cả nhà Triệu Toàn đã bị cảnh sát khống chế còn không ngừng giãy dụa: “Chúng tôi, chúng tôi không có phạm pháp!”Cố Dĩ Di lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ và nói: “Mua phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc, tước đoạt bất hợp pháp, hạn chế tự do cá nhân của họ, làm tổn thương và xúc phạm họ, ít nhất ông đã phạm tội giam giữ trái phép, kiểm soát trái phép, cố ý gây thương tích và hiếp dâm rồi.”Nét mặt Triệu Toàn hoảng sợ tột độ: “Tôi.. Không phải tôi… là cô ta, cô ta can tâm tình nguyện mà!”Cô gái lo lắng, quấn chiếc áo khoác ngoài và hét vào mặt họ: “Đồ chết tiệt! Nếu tôi can tâm tình nguyện thì bây giờ hãy để sét đánh chết tôi đi! Đồ cầm thú!” Cô ấy lau những giọt nước mắt trên mặt, quay đầu và nói với Cố Dĩ Di: “Cảnh sát, trong thôn này vẫn còn những người như tôi… các cô… các cô hãy cứu họ…”Tất nhiên Cố Dĩ Di hiểu, cô gật đầu an ủi cô gái và ra hiệu cho các thành viên trong đội đưa cô ấy đi.Hướng ánh mắt về phía gia đình nhà trưởng thôn, Cố Dĩ Di lạnh lùng nói: “Đưa hết đi.”Trong chuyến đi này Cố Dĩ Di đã đưa theo người của đội điều tra kỹ thuật, đương nhiên là họ sẽ kiểm tra tất cả những nơi giam giữ các cô gái. Có năm gia đình trong thôn này gặp hoàn cảnh này, tất cả đều là nữ sinh viên đại học được mua từ bên ngoài về, bao gồm cả Khổng Tiểu Đồng và Lý Vỹ được báo mất tích trước đây nữa.Đợi cho đến khi xử lý hết việc ở thôn Erdaogou, lúc Cố Dĩ Di về đến cục đã là buổi chiều rồi, cô trực tiếp đến báo cáo với Nhậm Du Nhiên, lúc đó Nhậm Du Nhiên vẫn chưa bắt đầu thẩm vấn L mà chỉ kiểm tra danh tính của thằng nhóc này đi ra thôi.Tên thật của thằng nhóc này là Tào Đạt, hai mươi năm tuổi, người làng Lục Lăng, thành phố Hoành Châu, tỉnh Tân Hà, tội buôn bán ma túy trên người hắn rất đơn giản và dễ dàng, phức tạp hơn là tội buôn người và tổ chức mại dâm. Nhậm Du Nhiên đã lấy một văn bản đã được chuẩn bị xong từ trước ra, nói: “Có rất nhiều cô gái mại dâm đã được đưa ra từ trong hộp đêm. Họ đã được thẩm vấn và hỏi được ra rất nhiều điều rồi.”Những người phụ nữ này đều bị Tào Đạt bắt cóc và bán đi, nhưng họ khác với những cô gái ở làng Erdaogou, họ bị bắt đi không phải để làm vợ người mua mà chỉ đơn giản là công cụ để trút giận và sinh con thôi. Sau khi bị bắt cóc, họ bị bịt mắt nên không biết mình bị đưa đi đến đâu, chỉ biết rằng họ bị giam trong phòng tối và bị tra tấn rất dã man.Những trải nghiệm của họ khiến người ta thật sự cảm thấy khó chịu.” Ánh mắt Nhậm Du Nhiên có chút buồn và tức giận: “Một nhóm người đã lần lượt thay lân nhau cưỡng hiếp họ, họ không biết những người đó là ai, nhưng việc lạm dụng vẫn tiếp tục tiếp diễn hằng ngày cho đến khi họ có thai, nhưng dù thế nào đi nữa, họ cũng chỉ thụ động đón nhận những điều tàn nhẫn này sau đó dần trở nên tê tái hơn.”Cố Dĩ Di và Yến Quy yên lặng lắng nghe, vẻ mặt có chút không chịu nổi.Yến Quy hỏi: “Còn những đứa trẻ sinh ra sau khi mang thai thì sao?”Nhậm Du Nhiên tức giận vỗ bàn: “Bán đi rồi! Thậm chí họ còn không có cơ hội nhìn rõ mặt con mình nữa…”Đây thực sự là luyện ngục trên thế gian mà.Sau khi đọc bản ghi lại cuộc thẩm vấn, Yến Quy hỏi: “Người có tên Thương Lục thì như thế nào?”Nhậm Du Nhiên thở dài: “Đây là một cô gái cứng đầu, cô ta không chịu khai ra. Nhưng cô ta có nói hay không thì cũng không có vấn đề gì lớn cả, các cô gái khác đã khai ra khá nhiều rồi, có thể ghép lại để luận tội rồi. Thương Lộ có lẽ là người đầu tiên bị Tào Đạt hãm hại, theo thời gian cô ta trở nên vô cùng phục tùng và hòa nhập vào cuộc sống của Tào Đạt, rồi trở thành đồng phạm của hắn ta.”Ở một Stockholm rất điển hình, có lẽ Thương Lộ đã sản sinh một cảm tình khác đối với Tào Đạt rồi, để sống sót phản kháng không bằng hoàn toàn nghe lời, thậm chí từ nạn nhân trở thành kẻ bạo lực, để có thể đổi lấy cuộc sống “bình thường” của mình.Sau khi đã hiểu rõ tình hình chung, cả ba người đều im lặng.Một lúc lâu sau, Yến Quy nói: “Tôi chuẩn bị về thăm quê của Tào Đạt“Nhậm Du Nhiên cũng có ý kiến này, nhưng gia đình của Tào Đạt đang ở thành phố khác và cần liên hệ với cục an ninh cộng đồng tại địa phương và Nhậm Du Nhiên sẽ giúp họ xử lý vấn đề này.Ở giai đoạn này của vụ án về cơ bản đã không còn công việc gì của đội điều tra kỹ thật và đội điều tra hình sự nữa rồi, phần còn lại của công việc hoàn toàn là của Nhậm Du Nhiên, cô ấy nói với Yến Quy và Cố Dĩ Di không còn việc gì thì tan ca về sớm để nghỉ ngơi đi, phê chuẩn cho họ nghỉ nửa ngày phép.Trước khi rời đi, Yến Quy nói với Nhậm Du Nhiên: “Tôi quan tâm đến cái chết của Cốc Ngọc Thụ và An Nguyệt, trong lúc thẩm vấn thì hãy hỏi chi tiết và rõ ràng một chút. Còn nữa hộp đêm của hắn là do hắn tự mở hay là sản nghiệp của K xã.”Nhậm Du Nhiên nói: “Yên tâm đi, đợi có đầy đủ kết quả thì tôi sẽ nói với các cô sau.”Yến Quy và Cố Dĩ Di tan ca sớm cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, bởi vì vụ án treo đã lâu nên hai tuần rồi bếp lửa ở nhà vẫn chưa được bật lên, đồ ăn trong tủ lạnh cũng đã hết sạch và cần bổ sung thêm rồi.Yến Quy mua rất nhiều đồ ăn và hoa quả, cùng với Cố Dĩ Di trở về nhà. Sau khi hai người về đến nhà thì cả hai cùng vào phòng tắm rửa tay sau đó ôm hôn nhau thắm thiết, cuối cùng là cho rau củ quả đã mua vào trong tủ lạnh. Tối nay họ chỉ đơn giản là nấu một nồi mì thôi, Yến Quy sẽ vào bếp, Cố Dĩ Di sẽ ở bên cạnh giúp đỡ nàng thỉnh thoảng lại ôm nàng từ phía sau.Rõ ràng đó chỉ là cách làm mì đơn giản nhất nhưng sau khi thực hiện nó liên tục trong một giờ, Yến Quy hở ra là bị Cố Dĩ Di gạt bỏ không thương tiếc rồi. Có một lần dầu đã nóng rồi, Cố Dĩ Di lại cố kéo nàng lại hôn nàng, Yến Quy vội vàng tắt lửa, quay người lại ôm lấy người gây rối rồi dẫn cô vào trong phòng khách.Đặt tên phản diện nhỏ bé đang ngồi không yên trên ghế sô pha rồi bắt nạt một lúc lâu, Yến Quy nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ và đôi môi đỏ của cô, nói: “Em ngồi đợi ở phòng khách đi.”Cố Dĩ Di ôm nàng không buông nàng ra: “Em không chịu, em muốn cùng chị nấu cơm cơ.”Yến Quy nhìn cô nói: “Em thật sự muốn giúp chị nấu cơm sao?”Cố Dĩ Di cười ra một hàng răng trắng và vuốt ve mái tóc ngắn của cô: “Vậy em ở bên cạnh chị không thể không thành thật rồi.”Yến Quy sờ sờ mặt của cô: “Em ở bên cạnh chị chị cũng không thể không bị phân tâm. Sẽ rất nhanh thôi, em ở phòng khách đợi đi.”Cố Dĩ Di thích nghe nàng nói điều này, trong lòng vui vẻ, ngoan ngoãn gật đầu.Yến Quy lại đi vào trong phòng bếp tiếp tục nấu nước xốt, sau khi mì ra khỏi nồi, họ đổ đầy hai bát, cuối cùng hai người cùng ăn hết.Sau khi ăn xong, Cố Dĩ Di cho bát mì vào máy rửa bát, cuối cùng vụ án cũng được giải quyết, thần kinh căng thẳng suốt nửa tháng cuối cùng cũng được thả lỏng. Sau khi tắm rửa xong và nằm trên giường vào buổi tối, Nhậm Du Nhiên gửi một tin nhắn cho Yến Quy, nói với nàng rằng họ đã liên hệ với sở công an Hành Chây rồi và họ sẽ đưa Yến Quy đến thôn Lục Lăng, nếu nàng muốn đi thì ngày mai có thể đi luôn được.Yến Quy nói chuyện này cho Cố Dĩ Di nghe, hai người quyết định ngày mai sẽ trực tiếp đi từ nhà tới Hành Châu luôn. Hành Châu cách cục Tân Hà không xa lắm, lái xe đến đó mất ba tiếng đồng hồ, hai người họ báo với Nhậm Du Nhiên nghỉ hai ngày để đi chơi, ngày mai đi và ngày kia sẽ trở về.Sau khi trả lời thông tin công việc, hai người nằm trên giường ôm nhau, Cố Dĩ Di khéo léo lọt vào vòng tay của Yến Quy. Sau khi trút được gánh nặng của vụ án, cuối cùng cả hai cũng đã tìm được tình yêu đôi lứa. Ôm hôn nhau thắm thiết và chuyện gì đến cũng đến.Gió biển Tân Hà tháng năm vốn đã mềm mại hơn rồi, gió biển cuốn theo mây mù, cơn mưa tích tụ mấy ngày cuối cùng cũng rơi xuống, thêm hơi nước cho thành phố biển vốn đã ẩm ướt.Nhiệt độ trong phòng hơi cao một chút, Yến Quy một tay mở ngăn tủ đầu giường lấy từ trong đó ra một thứ gì đó. Cố Dĩ Di mở to hai mắt đào hoa mờ ảo, khả ái, sau khi nhìn thấy thứ mà nàng mang lại, nhiệt độ trên người cô càng cao hơn, mặt đỏ bừng lên đáng sợ.”Chị…. Từ lúc nào…. Chị bí mật mua cái này từ khi nào thế? Tại sao em lại không biết chứ?”Yến Quy bấm lỗ tai của cô, nhẹ nhàng nói: “Chị đã mua nó ngay khi chúng ta ở cùng nhau, chị vẫn chưa có cơ hội sử dụng nó.”Không biết đã qua bao lâu, tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.Yến Quy thay đổi tư thế ngồi dựa vào trên giường, Cố Dĩ Dĩ ngồi ở trên người nàng, dùng hai tay móc cổ nàng, sợ rằng sức lực kém một chút sẽ không thể chống đỡ được chính mình nữa.Yến Quy nhẹ nhàng hôn lên người đang nằm trong vòng tay nàng, cắn vành tai của cô và cười nói: “Trời mưa rồi.”Cố Dĩ Di vùi đầu vào cổ cô.