Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 154: Công chúa và tiểu trúc mã (một)



Editor: Vy Vy 1505

Là con gái duy nhất của Kiến An Đế Đại Chu, Uyển Nhi không kiêu ngạo ương ngạnh, cũng không kiêu căng cao ngạo, ngược lại, vì có phụ huynh bảo hộ toàn phương không góc chết, tuy thiện lương lại có chút ngây thơ.

Nàng đáy lòng nhụ mộ cha mẹ, cung kính có lễ; sùng bái cha và huynh trưởng, săn sóc quan tâm người nhà; đối đãi hạ nhân tuy có công chúa uy nghi, nhưng cũng rất khoan dung.

Đây là một tiểu công chúa hồn nhiên.

Nàng thậm chí có chút cô đơn.

Cho dù nàng lại khoan dung, cũng có thân phận câu thúc, ngày thường bọn cung nhân thái giám nơm nớp lo sợ, cho dù tham dự cung yến, các quý nữ nhà huân quý quan lại cũng cung kính có lễ, ai cũng không dám lỗ mãng.

Cả triều đều biết Hoàng đế yêu thương con gái duy nhất như trân bảo.

Tất nhiên cao cao tại thượng, nhưng đối với một tiểu nữ hài chín tuổi lại khó tránh khỏi có chút cô đơn.

Nàng không có tỷ muội, các ca ca lớn tuổi, còn là nam hài, cũng không chơi cùng nhau, chỉ có thể vui đùa ầm ĩ với biểu tỷ muội khi mẫu hậu triệu bọn họ tiến cung.

Nhưng cũng không quá thường xuyên, nhiều nhất một tháng vài lần, bởi vì mẫu hậu nói, các biểu tỷ muội cũng có người nhà, rời đi lâu lắm sẽ nhớ thương.

Uyển Nhi thực có thể lý giải.

Kỷ Uyển Thanh giáo dục thực không tệ, con gái út cũng không có lớn lên sai lệch, so sánh với chính mình cô cô hoặc cô tổ mẫu, thậm chí các đời lịch đại công chúa, có bao nhiêu khó được.

Nàng thực trân ái chính mình người nhà, các biểu tỷ muội tất nhiên cũng vậy.

Con gái út hiểu chuyện nghe lời, cha mẹ luôn thương yêu hơn chút, vì thế, Uyển Nhi thường thường đến nhà cữu cữu làm khách.

Bắt đầu là theo nhị ca đi, nhị ca và cữu cữu tập võ, nàng làm cái đuôi nhỏ; sau đó, ngẫu nhiên nàng còn chính mình đi.

Kỷ Uyển Thanh không hy vọng lăn lộn nhà mẹ đẻ, dù sao con gái út đến có chút thường xuyên; Uyển Nhi cũng hy vọng người đi theo tận lực đơn giản, bởi vì nàng biết, phô trương quá lớn, thực dễ dàng nhắc nhở các biểu tỷ muội, mọi người thân phận có khác.

Càng ngày càng lớn, sẽ càng hiểu chuyện, nàng không hy vọng khoảng cách với các biểu tỷ muội càng kéo càng lớn.

Đến lúc đó, nàng thật là ngay cả một tiểu đồng bọn cùng tuổi cũng không có.

Kỷ Uyển Thanh biết tâm sự con gái, đặc biệt thương lượng với phu quân, con gái cải trang ra cung, tận lực tinh giản người đi theo hầu.

Cao Húc đồng ý, hắn vẫn luôn an bài ám vệ nghiêm mật bảo hộ bọn nhỏ, tuy con gái út tuổi nhỏ không thể phát hiện, nhưng an toàn tuyệt đối không ngại.

Hắn thương yêu con gái út không thua gì thê tử, nắm trong lòng bàn tay sợ quăng ngã, sao có thể không đáp ứng.

Vì thế, Uyển Nhi vô cùng cao hứng đi nhà cữu cữu làm khách.

Như vậy thường xuyên, có một lần, sau khi trở về nàng cao hứng phấn chấn nói cho mẫu hậu, chính mình kết giao bạn mới.

Kỷ Uyển Thanh tò mò: “Là nhà ai, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hắn nói phụ thân hắn là Trấn Viễn Hầu, họ Trương” Uyển Nhi nghĩ nghĩ: “Có lẽ lớn hơn con một chút.”

“Trấn Viễn Hầu?”

Trấn Viễn Hầu, đúng là Trương Vi Thắng, vị đại tướng trung thành và tận tâm với Đại Chu, năm đó ông và Hoắc Xuyên cùng thống soái đại quân bắc cự Thát Đát, lập chiến công hiển hách trong đại chiến ở Yến Sơn.

Sau đó luận công ban thưởng, Hoắc Xuyên được phong làm Vĩnh Định Hầu, Trương Vi Thắng được phong Trấn Viễn Hầu.

Người này, Kỷ Uyển Thanh rất có ấn tượng, nàng cẩn thận nhớ lại, hình như Trương gia không có nữ hài tầm tuổi con gái út?

Chẳng lẽ nàng nhớ lầm?

Nàng nghĩ như vậy, cũng hỏi ra, Uyển Nhi ôm cánh tay mẫu thân, ngọt ngào cười, hai sườn mặt mỗi bên lộ ra một lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Mẫu hậu, hắn không phải nữ hài, hắn là nam hài.”

Khi nói chuyện, nàng còn dùng một cánh tay so đo: “Cao hơn con một cái đầu lận.”

Không sai, lần này Uyển Nhi kết giao tiểu đồng bọn mới, đúng là ấu tử con vợ cả của Trương Vi Thắng, Trương Tu Viễn.

Năm đó Trương phu nhân bốn mươi, phu quân được phong hầu tước, đúng là tuổi tác làm tổ mẫu hưởng phúc, thế nhưng trai già đẻ ngọc, trăm cay ngàn đắng sinh một con trai.

Khi đó Trương Vi Thắng đã bốn mươi sáu, phu thê yêu thương con trai út không cần nhiều lời, nhưng chính vì phi thường yêu thương, ông ngược lại phá lệ nghiêm khắc, e sợ chính mình nhất thời vô ý, sủng hư con trai út.

Các ca ca của Trương Tu Viễn cũng như thế, tình cảm của người Trương gia thật tốt, đối mặt đệ đệ còn nhỏ tuổi hơn con trai chính mình, bọn họ yêu thương không thua gì con ruột, cũng bảo vệ đủ mọi cách.

Các ca ca hiểu rõ ý của phụ thân, tuy yêu quý đệ đệ, nhưng hằng ngày cũng không nuông chiều hắn, dạy dỗ võ nghệ yêu cầu ngược lại càng cao.

Trương Tu Viễn trưởng thành dưới sự chờ đợi của người nhà, hắn thực tranh đua, võ nghệ vững chắc, chăm học binh thư, hơn xa bạn cùng lứa tuổi.

Năm nay hắn mới vừa mười một, mày kiếm lãng mục, hàng năm tập võ thân hình vững chắc, đã là bộ dáng tiểu thiếu niên.

Lần này theo phụ huynh hồi kinh báo cáo công tác, cũng cùng ra cửa thăm hỏi bạn cũ, điểm đến đầu tiên đương nhiên là nhà thân cận như Tĩnh Quốc công phủ và Vĩnh Định hầu phủ.

Bái phỏng qua hai ngày, vừa lúc gặp Tĩnh Quốc công phủ mở tiệc, Quốc công phủ gửi thiệp mời người Trương gia tham dự.

Trương Tu Viễn lại tới nữa, lần này Quốc công phủ khách khứa không ít, hắn tuổi nhỏ, vì thế bị tống cổ ra ngoài, tụ với bạn cùng lứa tuổi.

Hắn cũng không phải không hòa đồng, thân phận cũng đủ, do con cháu hai nhà Hoắc Kỷ dẫn kiến, thực thuận lợi dung nhập.

Vốn dĩ, hắn hẳn là như vậy mãi đến khi tan tiệc về nhà.

Chẳng qua, trên đường lại ra chút đường rẽ, có con cháu hai nhà vốn có hiềm khích phát sinh khóe miệng, tiện đà vung tay đánh nhau dẫn phát hỗn chiến, sau đó còn thấy máu, nháo không nhỏ.

Khi khóe miệng giao phong càng thêm kịch liệt, Trương Tu Viễn và tiểu đồng bọn hai nhà Hoắc Kỷ liếc nhau, thầm nghĩ không tốt.

Kỷ tam thiếu gia Kỷ Chấn Hiên là chủ nhân, không thể rời đi, chỉ phải vừa khuyên giải, vừa sai người nhanh chóng bẩm báo phụ thân.

Hai người Hoắc thất thiếu gia Hoắc Khâm và Trương Tu Viễn đều không muốn bị trộn lẫn, lấy cớ đi ngoài rời khỏi. Hoắc Khâm thực sự cần đi nhà xí, Trương Tu Viễn lại lang thang không có mục tiêu dạo bước.

Hắn biết quy củ, không nơi nơi xông loạn, chẳng qua rẽ qua hai khúc cua, lại gặp một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương mặc áo hồng phấn, trên đầu chải búi tóc song hoàn, hai bên tóc mỗi bên cài một viên trân châu lớn, nàng không giống tiểu khuê tú bình thường thon thả yếu đuối mong manh, mà có chút mượt mà, làn da trắng nõn, quỳnh mũi môi anh đào, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trăng tròn thực đáng yêu, cũng thực tú mỹ.

Sở dĩ Trương Tu Viễn nhìn rõ như vậy là bởi vì nàng vừa vặn nghe tiếng vang, quay đầu lại nhìn bên này.

Hắn thị lực phi thường tốt, ánh mặt trời nghiêng nghiêng ánh vào hành lang, nửa khuôn mặt của tiểu cô nương được vầng sáng bao phủ, còn có thể thấy rõ lông tơ tinh tế trên mặt nàng phấn nhuận.

Trương gia dương thịnh âm suy, Trương Tu Viễn không có tỷ muội, thậm chí hắn chưa từng tiếp xúc tiểu cô nương cùng tuổi, nhất thời ngẩn người.

“A, không phải tam biểu ca sao?”

Tiểu cô nương đúng là Uyển Nhi cải trang ra cung, ngày hôm qua nàng đã tới, cùng biểu tỷ muội chơi đùa hơn một ngày, hôm nay Kỷ gia mở tiệc, nàng cảm thấy không thú vị, cũng không muốn chậm trễ biểu tỷ muội chiêu đãi tiểu khách nhân, đơn giản không lộ mặt chuẩn bị hồi cung.

Trước khi đi, nàng đến tiền viện cáo biệt tiểu biểu ca, hai người chơi cũng khá thân.

Không nghĩ tới vừa vặn gặp gỡ các tiểu thiếu niên đánh nhau, hỗn chiến một hồi, đánh đến mức vỡ đầu chảy máu, người lớn còn chưa tới, Kỷ Chấn Hiên là chủ nhân không thể đột ngột rời đi, Uyển Nhi tính tình tốt, chỉ phân phó người truyền lời hoãn một chút, chờ tiểu biểu ca rảnh rỗi lại nói cho đối phương.

Dù sao nàng không gấp, liền ngồi ở hành lang trên đường, lưng dựa lan can chờ.

Khi Trương Tu Viễn tới, vừa lúc thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác nhàn nhã ngồi, cẳng chân chưa đụng tới đất, chỉ hơi hơi hoảng hoảng, thực nhàn nhã.

Nói đến cùng, hắn cũng chỉ mới mười một tuổi, ngày thường hành vi ổn trọng nhưng khó tránh khỏi vẫn có chút tính trẻ con, nhất thời tò mò, lấy lại tinh thần hỏi: “Tam biểu ca của muội là ai? Sao muội lại ở bên này?”

Tiền viện là nơi chiêu đãi nam khách, nghe nói kinh thành quy củ nghiêm, tuy tiểu nữ hài còn nhỏ tuổi, nhưng ra tới bị người gặp, trương dương ra ngoài chỉ sợ vẫn sẽ có chút ảnh hưởng không tốt.

Trương Tu Viễn tuổi không lớn, lại khá ổn trọng, hắn và tiểu cô nương tuy bèo nước gặp nhau, nhưng nàng tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, khiến lòng người ấm áp. Ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt, hắn không hy vọng đối phương tao ngộ ảnh hưởng bất lương, liền tiến lên khuyên một câu.

“Muội nhanh chóng trở về đi.”

“Không có việc gì, không sợ.”

Đúng vậy, tuy Uyển Nhi biết quy củ, nhưng chỉ là biết một chút thôi, nàng thật không được giáo dục nhiều về phương diện này.

Nàng là con gái yêu duy nhất của thiên tử, rất nhiều cái gọi là quy củ, căn bản là không áp dụng đến trên người nàng.

Huống hồ, quân thần có khác, từ nhỏ cho dù nàng gặp ngoại nam, mặc kệ lão, trung, thanh niên hay là hài đồng, bình thường vừa gặp mặt lập tức quỳ lạy dập đầu với nàng, khoảng cách như trời với đất, căn bản không cần tị hiềm.

Uyển Nhi vô cùng thản nhiên, Trương Tu Viễn tin hơn phân nửa, chẳng lẽ quy củ kinh thành cũng không nghiêm như trong tưởng tượng?

“Tam biểu ca của muội là ai, muốn ta giúp muội gọi một tiếng sao?”

Khi hắn nói chuyện, tản bộ đến gần lan can, tùy ý ngồi xuống, chỉ cách Uyển Nhi nửa thân người.

Tuy Uyển Nhi có ám vệ, người hầu đi theo cũng giản lược, nhưng tốt xấu gì cũng còn bốn năm ma ma cung nhân. Chẳng qua chín năm nay, chương trình học quan trọng nhất chính là ngự hạ nhân, nàng học được thực tốt, mọi người không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu đứng hầu, âm thầm chú ý tiểu thiếu niên xa lạ ngồi bên cạnh chủ tử.

“Không cần, muội đã sai người truyền lời rồi.”

Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu Uyển Nhi gặp nam hài vừa không biết thân phận nàng, cũng không cung kính hành lễ, nàng tò mò cũng vui vẻ: “Tam biểu ca của muội là Kỷ tam thiếu gia, Kỷ Chấn Hiên, huynh biết sao?”

“Vậy huynh lại là con nhà ai?”

Tiểu nữ hài mắt đen sáng như sao, ngưỡng mặt khóe môi cong cong nhìn hắn, tươi cười ngọt như đường.

Trương Tu Viễn không quá thích ăn đường, nhưng tiểu cô nương gương mặt tươi cười lại làm hắn sinh lòng sung sướng, ổn trọng nội liễm đoan không được, vội trả lời: “Huynh là Trấn Viễn Hầu phủ Trương gia, phụ thân huynh chính là Trấn Viễn Hầu.”

“Huynh biết tam biểu ca của muội.”

Không chỉ nhận thức, hắn và mấy người Hoắc Kỷ tuổi gần, còn vì tính tình hợp nhau, nhanh chóng phát triển trở thành bạn tốt.

Chính vì cùng mấy người quan hệ không tệ, Trương Tu Viễn đối với tiểu cô nương càng thêm có ấn tượng tốt, hắn giải thích: “Huynh và biểu ca muội là bạn tốt, chúng ta còn ước định ngày mai đi kinh giao đạp thanh.”

“Muội là tiểu thư Trịnh gia sao?”

Kỷ quốc công có hai bào muội, một người là đương triều Hoàng hậu, một người khác gả vào Trịnh thị, tiểu cô nương là biểu muội của Kỷ Chấn Hiên, tất nhiên là họ Trịnh.

Trương Tu Viễn bừng tỉnh hiểu ra, khó trách nàng có thể tự do ra vào tiền viện hậu viện.

Uyển Nhi có chút đơn thuần nhưng không ngu, nàng biết nếu nói thật, tiểu đồng bọn mới tới sẽ không còn, vì thế chớp chớp mắt to, nhấp môi cười, vừa không khẳng định cũng không phủ định.

Không sai, nàng khó được gặp gỡ một bạn cùng lứa tuổi không biết thân phận nàng, hai bên hòa hợp, nàng cho rằng, đây là bạn mới.

Uyển Nhi đối vô cùng có ấn tượng tốt với bạn mới, vội lôi kéo hắn: “Ngày mai mọi người muốn đi vùng ngoại ô đạp thanh sao?”

Nàng dẩu miệng: “Tam biểu ca không nói cho muội biết.”

Uyển Nhi không giống các biểu tỷ muội bị câu thúc trong khuê các, nhưng Kỷ Chấn Hiên vẫn không dám mang, chỉ có thể gạt nàng. Tuy nàng hiểu biểu ca khó xử, nhưng nhất thời khó tránh khỏi có chút uể oải: “Hắn không muốn mang muội theo.”

Nếu có thể ra cửa chơi đùa, nàng không ngại mọi người tất cung tất kính đối đãi nàng, nhưng biểu ca chưa từng mời nàng, thậm chí ngay cả tin tức cũng không dám tiết lộ.

Nàng rầu rĩ nghĩ, chẳng lẽ nói với tam biểu ca, nàng cũng muốn đi sao?

“Muội muốn đi sao?” Trương Tu Viễn mày kiếm nhíu nhíu, tiểu cô nương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thật không có vấn đề nam nữ đại phòng đi?

“Cha mẹ muội có thể đáp ứng sao?”

“Đương nhiên có thể!”

Uyển Nhi ngưỡng mặt nhìn Trương Tu Viễn: “Nếu cha nương muội đáp ứng, huynh sẽ mang muội theo chứ?”

Nàng thực thích bạn mới, cũng có chút buồn vì tam biểu ca keo kiệt, vì thế, tiểu đồng bọn Trương Tu Viễn liền thành người được chọn.

“Được, đương nhiên có thể.”

Trương Tu Viễn chưa từng mang theo tiểu cô nương chơi đùa, nhưng đây là biểu muội của bạn tốt, hắn tính tình sang sảng, không chút do dự liền đáp ứng.

Cuối cùng, hắn nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: “Nhưng cần được cha mẹ muội đồng ý, huynh mới dẫn muội theo.”

Chín tuổi vẫn là con nít, ở bắc địa theo ca ca ra cửa chơi đùa rất thường thấy, nhưng Trương Tu Viễn không quá hiểu biết kinh thành quy củ, nghĩ nghĩ, hắn vẫn thương lượng trước với Uyển Nhi.

Nếu cha mẹ đối phương đều đồng ý, khẳng định không thành vấn đề.

“Được!”

Uyển Nhi một ngụm đáp ứng: “Muội chuẩn bị về nhà, nếu cha mẹ đáp ứng, ngày mai muội lại đến nhà cữu cữu.”

Nàng hưng phấn thật sự, ngay cả tam biểu ca cũng không đợi, hứng thú dạt dào nói chuyện với Trương Tu Viễn, mãi đến khi xa xa có người gọi “Trương tứ gia”, nàng mới cáo biệt với hắn, hưng phấn hồi cung.

… …… ….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.