Phía bên một bàn khác.
Thẩm Niệm Sơ cũng đang ăn, khi ăn cô rất tập trung, mỗi động tác đều cực kỳ chuẩn mực, vừa nhìn đã biết là con nhà gia giáo.
Ngược lại, Dương Hiểu thỉnh thoảng lại liếc Trần Gia Ngư trong lúc ăn, rồi lại rời mắt đi, trông khá là bất đắc dĩ và không cam lòng.
Thấy Thẩm Niệm Sơ không có động thái gì thì cô ta bắt đầu khích bác: “Trần Giai Ngư rõ ràng là đã thổ lộ tình cảm với cậu, nhưng bây giờ lại mắt đi mày lại với một cô gái khác trước mặt nhiều người như vậy… Làm vậy với mục đích gì? Định thị uy với cậu hay sao?”
Tay cầm đũa của Thẩm Niệm Sơ dừng lại giữa không trung.
Cô quay đầu nhìn Dương Hiểu, nói với giọng điệu và biểu cảm cực kỳ dịu dàng: “Ăn xong chúng ta đi nói lời xin lỗi với cậu ấy.”
Khi hai từ “xin lỗi” vừa lọt vào tai thì trạng thái trông như đang chọi gà của Dương Tiêu đột nhiên biến mất. Cô ta quay đầu lại, sửng sốt hỏi: “Xin lỗi? Với ai? Trần Gia Ngư?”
“Đúng thế.”
“Haha, cậu quên cậu ta vừa nói gì với tớ rồi à…”
“Cho dù mấy lời đấy khá khó nghe.” Thẩm Niệm Sơ khẽ cười: “Nhưng đó là do chúng ta hiểu lầm cậu ấy trước.”
Dương Hiểu đờ ra mất vài giây, sau đó mới cắn môi, tức giận nói: “Cho dù như vậy thì cũng đâu cần phải đi xin lỗi… Có gì to tát đâu, hơn nữa ở đây còn có rất nhiều người, tớ thấy… rất mất mặt.”
Thẩm Niệm Sơ nghiêm mặt nhìn cô ta: “Thẳng thắn xin lỗi khi làm sai chuyện gì chẳng phải là lẽ thường hay sao? Có gì phải xấu hổ? Ngược lại, nếu đã biết mình có lỗi nhưng lại không muốn xin lỗi vì để giữ thể diện mới càng khiến mọi người coi thường mình hơn. Dương Hiểu, cậu muốn tớ coi thường cậu à?”
Sắc mặt của Dương Hiểu càng trở nên khó coi hơn.
Rõ ràng vừa rồi cô ta mới là người bị cười nhạo chứ nhỉ?
Tại sao còn phải chủ động xin lỗi Trần Gia Ngư?
Nhưng Dương Hiểu cũng biết nếu Thẩm Niệm Sơ đã nói như vậy mà cô ta còn cố chấp không xin lỗi Trần Giai Ngư thì từ giờ Thẩm Niệm Sơ sẽ thật sự xa lánh cô ta.
Bởi vì chơi chung với Thẩm Niệm Sơ nhiều hơn những người khác nên cô ta mới hiểu tính cách của Thẩm Niệm Sơ nhiều hơn những người khác.
Thẩm Niệm Sơ không hề dịu dàng và đạm mạc như vẻ bề ngoài.
Cô thực ra là một người ngoài mềm trong cứng, thậm chí có thể nói là cố chấp, một khi đã đưa ra quyết định thì rất khó bị lay chuyển. Hơn nữa, cô còn có tiêu chuẩn rất cao đối với bản thân và bạn bè, không những không dễ dàng coi người khác là bạn mà nếu phát hiện ra người đó không còn đạt tiêu chuẩn thì sẽ xóa luôn khỏi danh sách bạn bè.
Về phần Dương Hiểu, thực ra cô ta rất thích được Thẩm Niệm Sơ coi như một người bạn.
Nguyên nhân rất đơn giản, con người ta luôn hy vọng được bước vào một tầng lớp tốt hơn, như thế thì ngay cả giá trị của bản thân cô ta cũng sẽ tăng theo đó – giống một sợi rơm, khi mà nó được dùng để buộc những con cua biển thì sẽ trở nên đáng giá hơn rất nhiều.
Vì thể diện mà đánh mất một người bạn như Thẩm Niệm Sơ quả thực không đáng.
…
“Ái chà, no quá… thế mà lại ăn hết được nhiều món như vậy, không ngờ đồ ăn trong căng tin trường cũng khá là ngon.”
Thái Giai Di sờ vào cái bụng hơi nhô ra của mình, trầm trồ tán thưởng.
Trần Gia Ngư đặt đũa xuống, nói: “Cũng được.”
Ăn hơn trăm năm rồi thì món ăn dù ngon đến đâu rồi vẫn sẽ chán.
Thái Giai Di đưa tay mò vào trong túi, sau đó phiền muộn kêu lên: “Ẹc, quên mang khăn giấy.” Cô cong đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười ngọt ngào với Trần Gia Ngư, “Xin lỗi, cho tớ xin một cái được không?”
“…”
Trần Gia Ngư lấy tập khăn giấy của mình ra, rút một cái đưa cho cô.
“Cám ơn.”
Lúc nhận, đầu ngón tay mềm mại còn lướt qua lòng bàn tay của cậu, không biết do vô tình hay cố ý.
Hơi ngưa ngứa.
Trần Gia Ngư nhìn cô, nhưng cô đã thu tay về, đang dùng khăn giấy lau một vài vết dầu ở khóe miệng với vẻ rất chi là tự nhiên.
Đúng lúc này,
Có ai đó gọi từ phía sau, giọng rất dịu dàng.
“Bạn học Trần Giai Ngư.”
Không cần quay đầu lại cậu cũng biết đó là Thẩm Niệm Sơ.
Sau khi hai cô gái đứng trước mặt họ, Trần Gia Ngư mới hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Dương Hiểu cụp mắt xuống, nói với giọng điệu thành khẩn nghe có vẻ khá miễn cưỡng: “Bạn học Trần Gia Ngư, vừa rồi tớ đã hiểu lầm cậu nên đến đây để xin lỗi, hy vọng cậu đừng để trong lòng.”
Trần Gia Ngư xua tay, nói: “Không cần phải xin lỗi, và không phải vấn đề gì lớn.”
Khi một cô gái xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, không cần biết có thật lòng hay không, nhưng ít nhất đã chịu hạ thấp cái tôi của mình xuống, hơn nữa còn rất thành khẩn. Là một người đàn ông, cậu sẽ không vin vào chuyện nhỏ như hạt vừng mà không buông, huống hồ cậu cũng chẳng để tâm đến chuyện này cho lắm.
“Còn chuyện lần trước…”
Người vừa lên tiếng là Thẩm Niệm Sơ.
Cô vẫn luôn giữ thái độ dịu dàng và lịch sự như trước.
“Tớ không ngờ cảnh ấy lại bị chụp lại và đăng lên trang confession. Chắc hẳn nó đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cậu, xin đừng bận tâm.”
Vào thời điểm xuất hiện mấy từ “bị chụp lại” và “trang confession” vang lên, tuy vẻ mặt của Thái Giai Di không thay đổi gì nhưng đôi tai đã âm thầm vểnh lên, đôi mắt của cô cũng sáng đến lạ thường, như thể mọi tế bào hóng chuyện trong người cô đã bị tiêm lượng lớn chất kích thích.
Trần Gia Ngư nhận thấy điều này: “…”
Thì có cảm giác khá bất an.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Niệm Sơ và Dương Hiểu rời đi, Thái Giai Di bắt đầu huyên thuyên như một chú chim nhỏ tò mò.
“Cô gái vừa rồi đẹp thật đấy, cô ấy tên là gì thế?”
“Chuyện gì đã xảy ra với hai người trước đây vậy?”
“Có liên quan gì đến trang confession?”
Trần Gia Ngư lạnh nhạt nói, mí mắt còn chưa thèm nhướng lên, “Không liên quan gì đến cậu.”
“Vậy một câu cuối cùng.” Cô vẫn kiên trì, “Cậu có thích cô ấy không?”
Trần Gia Ngư đứng dậy, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Bà cụ bên cạnh nhà tớ sống đến tận chín mươi tám tuổi, cậu có biết bí quyết trường thọ của bà ấy là gì không?”
Cô đuổi theo sát, tò mò hỏi: “Là gì?”
“Chưa bao giờ xen vào việc của người khác.”
Cô bĩu môi, “…cứ nói thẳng ra là không muốn nói cho tớ biết đi, sao phải vòng vèo như vậy!”
“Đồng ý, tớ sẽ không nói cho cậu.”
“Quên đi, không muốn nói thì thôi.” Thấy Trần Gia Ngư khó xơi, cuối cùng cô không hỏi nữa.
Giờ đang là trưa tháng tám, trên đường đến lớp, bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang, không khí oi bức, người thì nhớp nháp mồ hôi, tiếng ve kêu râm ran tưởng như muốn xé toạc cả bầu trời.
Trần Gia Ngư nhìn một con chim lông đen, cánh trắng bay qua ngọn cây cách đó không xa, nghĩ thầm.
Cậu còn thích Thẩm Niệm Sơ không?
Hẳn là vẫn còn.
Dẫu sao Thẩm Niệm Sơ cũng là cô gái đầu tiên khiến tim cậu phải đập thình thịch trong thời thanh xuân không giỏi bày tỏ mà chỉ biết xốc nổi, cố chấp, bốc đồng, không khôn ngoan, sĩ diện, trong ngoài ngược nhau và dễ bị tổn thương.
Một cô gái như vậy luôn khó quên đối với bất kỳ chàng trai nào.
Nhưng dù có thích hay không thì bây giờ đã không còn quan trọng nữa…
Ngay giây sau, câu tiếp theo của Thái Giai Di đã phá tan mọi sự đa cảm và lạ thường thoảng qua trong lòng Trần Gia Ngư.
Cô chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Dù cậu có thích cô ấy hay không thì tớ vẫn nhìn ra được cô ấy không thích cậu.”
“…”
Trần Gia Ngư không hề tức giận hay quá để tâm đến câu nói này, nhưng ít nhiều trong lòng cậu vẫn thấy có chút không vui.
Nhưng cảm giác không vui này không kéo dài lâu.
Bởi ngay sau đó, Thái Giai Di đã ngước đầu lên, giãn mặt ra thành một nụ cười khẽ.
“Tớ thấy hình như ánh mắt của cô ấy có vấn đề.”