“Cậu không tức à?” Dương Hiểu sửng sốt nói.
“Tại sao tớ lại phải tức?” Thẩm Niệm Sơ thờ ơ hỏi.
“…” Dương Hiểu lập tức luống cuống.
Việc bị chế nhạo ở một nơi công cộng như căng tin và còn phải xin lỗi vào ngày hôm qua đã biến thành một khúc xương cá to và sắc cắm chặt vào cổ họng cô ta, khiến cô ta khó chịu một thời gian dài.
Nhưng cô ta lại không dám trách Thẩm Niệm Sơ vì đã bắt mình đi xin lỗi, thế nên Dương Hiểu chỉ có thể chuyển sự oán giận của mình sang Trần Gia Ngư.
Mọi chuyện đều là lỗi của cậu ta.
Cả cái căng tin lớn như vậy, cậu ta ngồi đâu không ngồi, sao lại đi ngồi đối diện với họ làm gì?
Trùng hợp? Cô ta không tin!
Cậu ta không chỉ chế nhạo cô vì sự mờ nhạt mà còn điềm nhiên chấp nhận lời xin lỗi của cô như không có chuyện gì xảy ra sau đó!
Bảo cô cam tâm sao nổi đây!
Không ngờ trong lúc còn đang phải nén giận thì cô ta và Thẩm Niệm Sơ lại đụng phải cảnh tượng vừa rồi ở quần bán đồ ăn vặt.
Từ giọng điệu của nam sinh gầy gò đi cùng Trần Gia Ngư thì dường như Trần Gia Ngư đã có mối quan hệ thân thiết với một cô gái khác. Huống chi, đối phương còn dùng mấy từ như “cây cổ thụ” để miêu tả Thẩm Niệm Sơ, mà hình như trong đó còn có ý mỉa mai trêu chọc.
Dương Hiểu cho rằng cơ hội đã đến.
Thẩm Niệm Sơ trước giờ vẫn luôn thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến việc gì khác, không tranh không đoạt. Nhưng vấn đề là theo cách nhìn của Dương Hiểu, đó là bởi vì cô quá ưu tú, sở hữu mọi thứ khiến người khác ghen tị trong tầm tay, thậm chí không cần mở miệng, người khác đã vội vàng đưa đến.
Ở trước mặt cô, người khác thường sẽ chỉ có thái độ hâm mộ, lấy lòng, khen ngợi, cho dù có ác ý gì cũng rất ít khi bộc lộ ra bên ngoài.
Nhưng theo quan điểm của Dương Hiểu, cho dù Thẩm Niệm Sơ có tu dưỡng bản thân tốt đến đâu thì vẫn để ý tới khi nghe nói thấy mình bị gọi là “cây cổ thụ”, hay một nam sinh thầm mến mình bị thu hút bởi cô gái khác ngay khi vừa tỏ tình thất bại xong.
Càng ghét cái tên đó thì càng tốt…
Vì thế mà biểu cảm của Thẩm Niệm Sơ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
“Phải chăng cậu nghĩ tớ nên tức giận à?”
“…”
“Nếu một người mà tớ không thích thích một người khác, hoặc nếu có ai đó nói xấu sau lưng tớ mà tớ phải tức giận… thế thì thì tớ và những cô gái ấu trĩ và trẻ con đó có gì khác không?”
Thẩm Niệm Sơ thờ ơ nói.
“Dù sao tớ không phải là tờ tiền, không thể chiều lòng mỗi người. Huống chi, thay vì tức giận, tớ thà đọc sách, luyện đàn, thậm chí ngủ lấy sức còn hơn… Có rất nhiều việc quý giá chuyện trên đời này đang đợi tớ đi làm, sao lại phải bớt chút thời gian để quan tâm đến những chuyện như này nhỉ.”
“…”
Thẩm Niệm Sơ dừng một thoáng, sau đó liếc nhìn Dương Hiểu đang im lặng không nói được gì và mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Với tư cách là một người bạn, tớ muốn cho cậu một lời khuyên chân thành.”
Dương Hiểu cố nặn ra một nụ cười: “Là gì?”
“Thay vì tiêu tốn sức lực và thời gian vào những chuyện vặt vãnh vô bổ này, tốt hơn hết là cậu nên làm thêm một số đề thi để giúp bản thân trở nên ưu tú và giỏi giang hơn. Suy cho cùng, kết quả thi đại học không phụ thuộc vào việc cậu có được người khác yêu quý hay không, và cũng sẽ không được cộng thêm điểm vì so đo từng tý.” Nói xong, cô đi về phía quầy thu ngân.
Nụ cười của Dương Hiểu lập tức đờ ra, hai má nóng ran lên.
*
*
Trong phòng học.
Vì còn vài phút nữa mới bắt đầu vào học nên đám học sinh vẫn đang tán gẫu hoặc tập trung ôn bài. Thái Giai Di ngồi ngay tại chỗ của mình, chống cằm lên tay phải, nghiêm túc, lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ nắng chói chang, cách đó không xa là một cây dương cao lớn phủ kín màu xanh tươi đáng yêu vào thời điểm hiện giờ. Một chú chim xinh đẹp với bộ lông đen tuyền; đầu, cổ và cánh phủ một lớp lông trắng đang đậu trên cành hót líu lo, thỉnh thoảng lại đập cánh rồi chuyền từ cành này sang cành khác, rất vô tư lự.
Thái Giai Di nhìn chú chim đến mức xuất thần, mãi cho đến khi Trần Gia Ngư đặt chiếc túi trong tay xuống bàn, cô mới dời sự chú ý của mình về lại đó.
Cô liếc nhìn chiếc túi, rồi lại ngước lên nhìn cậu.
Nhăn cái mũi lại; nhìn từ góc độ này thì nốt ruồi nhỏ trên đầu mũi lại càng thêm xinh đẹp và thanh tú.
“Đây là gì thế?”
“Cho cậu.”
“Tại sao?”
“Có đi có lại.” Trần Gia Ngư ngồi vào chỗ ngồi của mình.
“Bạn học Trần, khách sáo vừa thôi chứ.” Thái Giai Di mỉm cười, đưa tay mở túi ra nhìn thoáng qua, “Bánh vòng, còn có… bánh Oreo?”
Trần Gia Ngư đáp “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Không biết cậu thích ăn gì nên chọn bừa hai loại này.”
Cô ngẩng đầu, trầm ngâm nhìn cậu: “Này, cậu có biết ý nghĩa đặc biệt khi con trai tặng bánh Oreo cho con gái là gì không?”
Cái gì mà ý nghĩa gì đặc biệt?
Đúng là không biết.
Cậu mua Oreo hoàn toàn vì Trần Ngọc Tảo thích ăn và nghĩ khẩu vị của các cô gái về cơ bản là giống nhau.
Ngay sau đó, Thái Giai Di đã đưa luôn đáp án ra, cô trịnh trọng nói: “Nghe nói khi một chàng trai tặng cho một cô gái bánh Oreo có nghĩa là chàng trai ấy muốn theo đuổi cô gái kia.”
“… ” Trần Gia Ngư vốn không định tiếp lời nhưng lại tò mò nên hỏi: “Tại sao?”
Thái Giai Di mở to đôi mắt ngấn nước; hàng mi dày phủ bóng xuống tròng mắt, giọng cô nhỏ đi đôi chút.
“Trời, cậu chưa xem quảng cáo đấy à? ‘Xoay bánh, liếm kem, nhúng vào chất lỏng màu trắng, tôi là của bạn~~’ ”
Trần Gia Ngư “…”
Đây là đùa? Đúng không?
Cậu làm bộ như muốn với lấy lại bánh Oreo, “Vậy thì thôi bỏ đi.”
“Này, đồ hẹp hòi.” Thái Giai Di vội giơ tay bảo vệ chiếc bánh bích quy, bĩu môi phản đối, “Thứ đã tặng rồi thì ai lại đi lấy lại?”
Trần Gia Ngư còn chẳng buồn giương mí mắt lên: “Đỡ tốn công cậu hiểu lầm.”
Cô cầm chặt chiếc bánh bích quy, lẩm bẩm nói: “Tớ chỉ đùa chút thôi, biết thừa cậu không có ý gì khác. Mấy người trẻ tuổi như chúng ta đâu cần phải nghiêm túc như thế…”
Thực ra Trần Gia Ngư cũng không có ý lấy lại nó nên đã thu tay lại ngay lập tức.
Thái Giai Di ngắm nghía một lúc, sau đó xé lớp vỏ ra, lấy một chiếc bánh Oreo đưa cho cậu, “Này, cậu cũng ăn đi.”
Trần Gia Ngư: “Không cần.”
Cô nhìn cậu, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng với tư thế không thay đổi, khẽ nhíu hàng mi hai lần, trông như hai chiếc chổi nhỏ chà nhẹ vào tim khiến lòng người tê tái.
“…”
Đợi đến khi Trần Gia Ngư nhận bánh quy, Thái Giai Di mới lấy ra một chiếc cho vào miệng.
Vừa ăn, cô vừa chỉ vào con chim đậu trên cây và hỏi Trần Gia Ngư: “Mà này, kia là loại chim gì nhỉ? Trông dễ thương quá, có phải chim sáo không?”
Trần Gia Ngư liếc nhìn, “Không phải, là một con chìa vôi trắng lưng đen.”
“ ‘Thường Đệ’ trong Kinh Thi có nói: Gò cao chìa vôi đậu, huynh đệ gặp nguy nan. Ý chỉ là một con chim chìa vôi chỉ bị kẹt trong đồng nhưng anh em bạn bè đều đến cứu. Vì vậy, ta đã dùng ‘cây đường lê’ và ‘chim chìa vôi’ như một phép ẩn dụ cho tình anh em sâu đậm. Đường Huyền Tông thậm chí còn viết cả “Chìa Vôi Tụng”. Nhưng trong RB, nó lại là biểu tượng và sứ giả của tình yêu.”
“Trời, cậu biết nhiều thế, đúng là lợi hại nha.” Vẻ mặt của Thái Giai Di vừa mang vẻ ngạc nhiên vừa mang vẻ thích thú, thậm chí trong mắt còn xen lẫn chút sùng bái, đủ để thỏa mãn lòng tự phụ của bất kỳ thiếu niên bình thường nào.