Con Hồ Ly Đáng Yêu Với Muôn Ngàn Chiêu Trò

Chương 19: Cậu mắc triệu chứng này bao lâu rồi



Sau khi lọn tóc vương bên thái dương được ngón tay mảnh khảnh trắng nõn hất ra, đôi mắt hơi nhướng lên của cô gái trông thật quyến rũ và sống động: “Theo kịch bản thông lệ của phim học đường, khi nữ chính không thể lau bảng, nam chính phải chạy ngay đến giúp đỡ chứ?”

Trong khi nói, cô còn bí mật dính thứ gì đó trên đầu ngón tay lên tóc.

Trần Gia Ngư im lặng một lúc rồi hỏi: “… cậu mắc triệu chứng này bao lâu rồi?”

“Gì cơ?”

“Ảo tưởng mình thành nữ chính của một bộ phim học đường.”

Thái Giai Di không thèm quan tâm đến câu xỉa đểu vừa rồi: “Ngay cả khi không phải là một bộ phim học đường, với tư cách là bạn cùng bàn, cậu cũng phải thể hiện phong thái lịch lãm của một quý ông và đề nghị giúp chứ.”

Trần Gia Ngư không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô, rồi lại nhìn anh chàng đang bận rộn lau bảng trên bục giảng.

Ý là đã có người làm quý ông rồi.

Tôi đây sẽ không tham gia cuộc vui.

Thái Giai Di bĩu môi, không nói gì nữa, thay vào đó bắt đầu kê lại bàn ghế cùng cậu.

Một lúc sau, Trần Gia Ngư vô tình quay đầu lại thì phát hiện ra một việc.

“Này.”

“What?”

“Có… mảnh giấy dính trên tóc kìa.”

“Hả? Cái gì?” Cô chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn cậu như thể không nghe rõ.

“Có mảnh giấy, dính trên tóc.” Trần Gia Ngư vừa chỉ vừa lặp lại.

“Thật á?” Thái Giai Di sửng sốt, “Có lẽ lúc nãy tớ mải quét sàn nên vô tình bị dính vào.”

Cô đưa tay lên vuốt tóc mấy lần.

“Thế nào rồi, được chưa?”

“Vẫn còn ở đó.”

Trần Gia Ngư nhìn chằm chằm vào mảnh giấy nhỏ cứng đầu, do dự, “Đừng nhúc nhích, để tớ lấy xuống cho.”

Thái Giai Di nói “Ồ” một tiếng rồi đứng yên bất động.

Trần Gia Ngư từ từ đưa tay trái đến gần cô. Ngay khi chạm vào, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy mảnh giấy, đồng thời, xúc cảm mềm mại truyền tới từ đầu ngón tay khi sượt qua mái tóc của cô khiến cậu bỗng có một cảm giác lạ lùng.

Nhìn cô trong vô thức; cô thì cúi đầu, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài hơi hếch lên trông như hai cây quạt lông đen.

Chỉ liếc mắt một thoáng rồi rời mắt đi, sau đó tiện tay búng mảnh giấy vừa gỡ xuống kia vào thùng rác cách đó không xa, “Xong rồi.”

Rồi quay lại tiếp tục làm việc.

Ở phía sau, Thái Giai Di giơ tay lên khẽ chạm vào nơi cậu vừa sượt qua. Dường như một chút hơi ấm còn sót lại nơi đó khiến khóe môi cô âm thầm nhếch lên.

Có hai người cùng làm, tốc độ đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều, chẳng qua bao lâu bàn ghế của hai tổ đã được sắp xếp ngay ngắn.

Trần Gia Ngư nói lời cảm ơn với Thái Giai Di đứng bên cạnh.

Suy cho cùng thì đây không phải trách nhiệm của bên kia mà hoàn toàn là giúp đỡ.

Thái Giai Di cười mỉm: “Không có gì, đổi lại, lần sau cậu chủ động lau bảng cho tớ là được.”

Trần Gia Ngư: “…”

Ra là giúp đỡ còn đi kèm điều kiện.

Do cậu đã lầm tưởng cô quá tử tế.

Con gái, chẹp.

Xong xuôi công việc là có thể rời đi.

Trần Gia Ngư nhặt cặp sách lên và chào những người khác, “Tớ đi trước đây.”

“Lão Trần, từ từ đã!”

Hầu Tử Phàm hớt ha hớt hải chạy tới với hai túi rác màu đen trên hai tay. “Giờ tao xuống lầu vứt rác, cầm giúp một cái với.”

Hầu Tử Phàm vừa đến gần, Trần Gia Ngư đã ngửi thấy một thứ mùi vừa kỳ dị lại vừa kinh tởm khó tả phát ra từ một trong hai cái túi, thậm chí còn khiến người ta muốn chết ngay tại chỗ được. Ngay lập tức cậu lùi ra xa Hầu Tử Phàm hai bước theo bản năng với vẻ chán ghét trên mặt.

“Đùa à, có gì trong túi của mày vậy? Mùi kinh quá.”

Hầu Tử Phàm chửi ầm lên: “Không biết thằng ngu nào để lại nửa bát mì khô nóng trong hộc bàn. Chắc là đồ ăn thừa từ hôm qua. Trời nóng như này mà không biết vứt đi, giờ thiu hết.”

Trần Gia Ngư: “…”

Lúc đi xuống cầu thang,

Trần Gia Ngư vẫn giữ khoảng cách an toàn với Hầu Tử Phàm cùng nét mặt nhăn nhó.

Hầu Tử Phàm vừa đi vừa lảm nhảm không ngớt: “Mày bảo tao có nhọ không cơ chứ, ngày mai thi thử rồi, đã không có thời gian ôn bài thì chớ còn phải đi trực nhật mất nửa ngày. Chưa hết, không biết cái thằng ngu nào không chịu vứt đống mì khô nóng này đi, tao phục rồi đấy, không chỉ dừng ở mức mất vệ sinh mà còn khiến người ta ngất luôn tại chỗ ấy chứ…”

Trần Gia Ngư bịt mũi, trả lời qua loa, “Bình tình, biết đâu ngày mai mày lại phát huy vượt mức bình thường?”

Hai mắt của Hầu Tử Phàm sáng lên, “Lão Trần, mày thật sự thấy ngày mai tao sẽ phát huy vượt mức bình thường sao?”

Trần Gia Ngư mặt không đổi sắc, “Phét đấy! Nhanh lên, thối chết mất!”

Hầu Tử Phàm: “…”

Ngay khi vừa ra khỏi tòa nhà giảng dạy thì cả hai lại phát hiện rằng thùng rác duy nhất gần đó đã đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.

Dù sao thì không chỉ có mỗi lớp họ làm vệ sinh.

Hai người chỉ có thể xách túi rác đi đến sân thể dục đối diện nhà ăn – gần đó có hai cái thùng rác, bình thường khi thùng rác ở khu dạy học đầy thì học sinh phải đi qua sân thể dục để đến đó vứt rác.

Ở giữa sân thể dục có một vài nam sinh đang chơi bóng rổ. Cả bọn chia thành hai đội chạy tới chạy lui, chiến đấu rất kịch liệt, thỉnh thoảng lại hò hét.

“Chuyền đây, chuyền đây!”

“Cẩn thận!”

“Mau lên!”

Hầu Tử Phàm vừa đi vừa nhìn bọn họ, miệng vẫn nói liên hồi: “Chẹp, trường này chỉ có mỗi sân bóng rổ, còn trường số 2 và số 8 thì có sân bóng đá. Biết vậy ngày xưa tao cố gắng thêm tý là đậu vào trường số 2 rồi. Trường số 8 cũng được, đều là trường trọng điểm của tỉnh, điểm xét tuyển vào cấp ba không kém trường này là mấy. Tại ban đầu mẹ tao nói là trường cấp ba Thực nghiệm gần nhà, hại tao đến bây giờ có muốn tìm chỗ đá bóng cũng không ra.”

“… Đám học sinh thể thao sướng thật đấy, thoải mái hơn bọn mình nhiều, vẫn có thời gian để chơi bóng trong lớp mười hai…”

Nói được một nửa thì trong cú lao chéo, một nam sinh khá cao, với chiếc băng đô màu đen, quay lưng về phía họ đang chạy ngược lại, dường như cậu ta không chú ý đến Hầu Tử Phàm phía sau mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào quả bóng và hét lớn: “Chuyền, chuyền, chuyền bóng cho tao!”

Trần Gia Ngư định vươn tay ra kéo Hầu Tử Phàm nhưng đã muộn, bản thân Hầu Tử Phàm cũng không kịp né tránh.

Rầm!

Tấm lưng săn chắc của đối phương đập mạnh vào Hầu Tử Phàm.

Hầu Tử Phàm ngã nhào ra đất, rên rỉ kêu đau.

Nam sinh vừa đụng phải Hầu Tử Phàm cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Nhưng giây tiếp theo, sự chú ý của y đã hướng về phía người đồng đội vừa chuyền bóng, chỉ để lại một câu: “Xin lỗi anh bạn, không để ý cậu ở phía sau.”

Rồi lập tức đưa tay ra để chuẩn bị đón bóng.

Không ngờ có người còn nhanh hơn y, đã cướp quả bóng chỉ trong nháy mắt.

Nam sinh có chiếc băng đô màu đen sửng sốt một hồi, sau đó quay sang nhìn Trần Gia Ngư với vẻ ngạc nhiên, “Này, làm gì đấy?”

Trần Gia Ngư không trả lời mà chỉ nhìn Hầu Tử Phàm với đôi mắt đen lấy: “Hầu tử, thế nào rồi? Có sao không?”

Hầu Tử Phàm nhe răng trợn mắt đứng dậy, giơ cánh tay trái lên – trên khuỷu tay có một mảng da màu đỏ rướm máu, hẳn là do mặt đất gồ ghề của sân thể dục làm trớt ra khi ngã xuống.

Thấy vậy, Trần Gia Ngư chợt nhớ ra một chuyện.

Vào ngày hôm nay, trong mỗi lần luân hồi trước đây, Hầu Tử Phàm toàn đi đổ rác một mình, khi trở về thì cánh tay đã bị thương. Trần Gia Ngư từng hỏi có chuyện gì xảy ra thì Hầu Tử Phàm chỉ đưa ra lời giải thích rằng vô tình bị ngã.

Khi ấy, Trần Gia Ngư không hề nghi ngờ gì.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ vết thương của những lần trước đó cũng là do bị xô ngã?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.