Sắc mặt của Thẩm Niệm Sơ cực kỳ bình tĩnh, con ngươi trong veo như hồ nước bất động, cứ như thể những ánh mắt đang dán chặt vào người cô không hề tồn tại. Sau khi bước vào cửa, cô dừng lại và liếc quanh.
Rõ ràng là cô đang tìm chỗ ngồi của mình.
Tim của nhiều nam sinh còn ghế trống gần đó bắt đầu đập nhanh hơn, tất cả đều thầm mong cô gái ấy sẽ đi về phía mình.
Vài giây sau, Thẩm Niệm Sơ bắt đầu di chuyển.
Vừa đi được vài bước, cô bất chợt nhìn thấy Trần Gia Ngư nên hơi ngạc nhiên trong lòng.
Trùng hợp thật, sao lại là cậu ta…
Tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp và trắng trẻo của người thiếu nữ không lộ ra bất kỳ sự khác thường nào. Vẫn như thường lệ, cô đi đến chỗ ngồi phía sau Trần Gia Ngư, sau đó lấy khăn ướt ra trước, lau tới lau lui bàn ghế hai lần rồi mới ngồi xuống.
Lúc này, tiếng chuông bắt đầu bài thi reo lên, giáo viên phụ trách giám thị bước vào, cả phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Giám thị tên là Lí Nhạc, là giáo viên dạy môn ngữ văn lớp mười hai và là giáo viên chủ nhiệm lớp Một của Thẩm Niệm Sơ.
Bài thi thử đầu tiên là môn ngữ văn, sau khi quy tắc thi được đọc trên loa, Lí Nhạc mở túi giấy kiểm tra được niêm phong ra và phát cho học sinh đầu tiên của mỗi hàng, sau đó từng người truyền về phía sau.
Đám học sinh nhận được bài kiểm tra xong thì bắt đầu múa bút thành văn.
Trong chốc lát, xung quanh tràn ngập tiếng sột soạt của đầu bút di trên giấy.
Trần Gia Ngư nhận bài thi từ học sinh phía trước, sau đó quay lại đưa cho Thẩm Niệm Sơ. Cô im lặng nhận lấy, Trần Gia Ngư cũng không nói câu nào mà quay ngược về.
Khi cầm tờ giấy thi lên, Trần Gia Ngư nhanh chóng liếc nhìn nó – vẫn là đề thi đã được cậu làm hàng trăm lần.
Đối với việc này, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên không quá thất vọng. Đầu tiên, cậu lấy từ trong hộp bút chì ra một cây bút chì 2b và một cây bút gel, sau đó dùng bút gel viết lớp và tên vào vị trí đã in sẵn trên bài thi.
Sau đó, còn chưa làm câu hỏi đầu tiên, Trần Gia Ngư đã dừng lại.
Không phải không làm được.
Một bài thi làm đi làm lại hàng trăm lần, chỉ cần không phải đầu óc chậm phát triển thì chỉ sợ nhắm mắt lại ai cũng có thể làm được điểm tuyệt đối.
Chen Jiayu dùng ba ngón tay vuốt chiếc bút, vừa xoay vài vòng, vừa thầm nghĩ trong lòng.
“Điểm thi ngữ văn này giữ trong khoảng 115 điểm đi…”
“Viết luận đến phát ngán rồi, hay là chuyển sang viết từ một góc độ khác chăng?”
“… Chẹp, nhưng nếu viết theo hướng đó thì có hơi lạc đề, không dễ đảm bảo điểm số cho lắm…”
“Đã thế thì tăng thêm chút điểm ở phần câu hỏi khách quan và đọc hiểu đi. Chỉ mắc lỗi trong tầm 25 điểm là được rồi, chỗ còn lại để dành cho viết luận.”
…
Đúng vậy, Trần Gia Ngư muốn điều chỉnh điểm số.
Không khó để đạt điểm tối đa trong bài thi thử nhưng sẽ có rắc rối.
Tưởng tượng mà xem, một học sinh bình thường, điểm số chỉ ở mức trung bình, bỗng một ngày nào đó trở thành một tên biến thái với điểm số tuyệt đối ở tất cả các môn học mà không có bất kỳ chuyển biến nào.
…
Xin lỗi, đến bản thân Trần Gia Ngư còn không thể giải thích điều đó bằng chủ nghĩa duy vật.
Để tránh một ngày nào đó bị cưa ra để nghiên cứu, cậu sẽ kiểm soát chặt chẽ điểm số trong mọi bài kiểm tra.
Điểm số lần này sẽ cao hơn trước, nhưng sẽ không quá cao, về cơ bản sẽ nằm trong khoảng “tiến độ chậm nhưng thấy rõ” mỗi lần so với trước.
Tiến bộ kiểu này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý, nhưng đã đủ để khiến mẹ vui mừng khôn xiết.
Làm những câu hỏi lặp đi lặp lại rất nhàm chán.
Tuy nhiên, Trần Gia Ngư cũng đã học được cách tìm niềm vui trong sự nhàm chán.
Ví dụ, cùng một đề văn nhưng viết với nhiều ý tưởng khác nhau; hay một ví dụ khác là cố gắng sử dụng số bước ít nhất hoặc cách suy nghĩ ngắn gọn nhất để giả các bài toán, v.v…
Sau khi quyết định phải làm gì, Trần Gia Ngư ngừng xoay bút, vừa nhìn câu hỏi vừa tô lên phiếu trả lời.
Sau lưng cậu.
Thẩm Niệm Sơ cũng đang trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc.
Tốc độ của cô tương đối nhanh, và ngoài cô,
Khá nhiều học sinh đang khổ sở vò đầu bứt tai.
Lí Nhạc đi tới đi lui trong phòng thi, khi thấy khuôn mặt nhăn nhó của đám học sinh thì không nhếch mép lên thành một nụ cười tự mãn.
Đề thi lần này khá khó, phần lớn câu hỏi đều không có trong bài thi mẫu để tham khảo, mà là công sức của mấy giáo viên ngữ văn cấp ba chung sức nghĩ ra.
Trường THPT Thực nghiệm là trường trung học trọng điểm của tỉnh, giáo viên ở đây đương nhiên là phải có năng lực. Do đó để đạt điểm cao trong đề thi mà họ trút nhiều tâm huyết này – đặc biệt là phần viết luận còn được họ tự nghĩ ra – không hề dễ.
Cứ coi như đấy là một lời cảnh cáo cho mấy đứa nhóc sắp bước sang lớp mười hai này đi.
Để cho bọn chúng biết năm lớp mười hai đáng sợ cỡ nào, tàn khốc và vất vả ra làm sao, không được coi thường.
Không trải qua mưa gió sao có thể thấy cầu vồng.
Không gặp phải trắc trở sao có thể có tiến bộ.
Đều là “dụng tâm lương khổ” của các thầy cô…
Lí Nhạc xúc động một thoáng, sau đó chuyển sự chú ý sang Thẩm Niệm Sơ.
Là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên môn ngữ văn, ông hiểu rất rõ trình độ môn văn của cô gái này, phải nói là đủ để đứng trong top 3 của cả khối. Lần này đề thi mặc dù khó, nhưng đối với cô bé hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nghĩ thế, Lí Nhạc chậm rãi đi qua để xem thử,
Lúc này Thẩm Niệm Sơ đã tô xong phiếu trả lời, đang dùng bút gel để trả lời phần câu hỏi chủ quan.
Lí Nhạc nhìn lướt qua tổng thể bài thi của cô.
Ừm, xét về tỷ lệ trả lời đúng thì về cơ bản đây là phong độ bình thường, chỉ cần phần luận không bị lạc đề thì hẳn có thể đạt được hơn 130 điểm.
Tốc độ cũng rất nhanh, chỉ mới bắt đầu hơn một giờ mà đã gần đến câu cuối rồi…
Rất tốt, rất tốt.
Lý Nguyệt rất hài lòng, gật đầu nhẹ một cái sau đó chắp tay ra sau lưng tiếp tục đi tuần tra.
Sau khi lượn một vòng quanh lớp, ông lại quay về bên cạnh Thẩm Niệm Sơ.
Lúc này, Thẩm Niệm Sơ vừa mới viết xong đáp án cho câu hỏi đọc hiểu cuối cùng. Cô nhẹ nhàng đặt bút xuống; đôi mắt đẹp lay động, hướng ánh mắt vào câu luận phía dưới, đôi môi hồng nhuận khẽ mấp máy.
“[Hoài Nam Tử]: Việt nhân học viễn xạ, tham thiên nhi phát, thích tại ngũ bộ chi nội, bất dịch nghi dã. Thế dĩ biến hĩ, nhi thủ kỳ cố, thí do việt nhân chi xạ dã.
(Tạm dịch: Người Việt học bắn xa, tên bay vút lên trời nhưng phạm vi chỉ có năm bước, không dễ. Thế giới luôn thay đổi, nhưng cứ bám theo lối cũ chẳng khác nào bắn chết người Việt)
Cô gái im lặng đọc câu hỏi viết luận xong thì không khỏi khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
Rất hiếm khi có đề nào sử dụng một đoạn Hán văn cổ làm chủ đề nghị luận, vậy nên cực kỳ khó để đạt điểm cao.
Bởi vì, ngoài yêu cầu chung của đề, nó còn kiểm tra trình độ Hán ngữ cổ điển của học sinh. Nếu nền tảng không đủ vững chắc, học sinh thường thậm chí còn không hiểu rõ cả ý của câu hỏi, cuối cùng viết cả ngàn chữ nhưng vẫn lạc đề xa lắc xa lơ.
Và “Hoài Nam Tử” này, ngay cả trong các tác phẩm văn cổ cũng thuộc dạng khá khó nhai.
Trông cô có vẻ gặp phải vấn đề hóc búa bởi một lúc khá lâu rồi vẫn chưa thấy đặt bút viết.
Thấy vậy, Lí Nhạc dừng lại, cảm thấy hơi lo lắng.
Rất may là nỗi lo này của ông không kéo dài.
Thẩm Niệm Sơ lại cẩn thận đọc vài lần, sau khi trầm ngâm một hồi, cuối cùng chậm rãi giãn mày, cầm bút bằng ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, bắt đầu chăm chú viết lên giấy.