Editor: Anny Ta
Beta: Hằng Lê
Trong một tiệm cà phê, một cô gái ngồi ở một góc nhỏ, mình dựa vào tường.
cô đến trước giờ hẹn, thậm chí còn quá sớm, căn bản vì cô không muốn chạy lung tung trên đường, cho nên chọn thà đến sớm một chút
Người tư vấn hôn nhân và người đàn ông kia đều chưa tới, cô hướng nhân viên phục vụ hỏi menu rồi gọi một cốc cà phê.
Đáng ra cô nên đợi người đến rồi mới gọi món, nhưng cô lại không muốn ngồi đây một mình mà không làm gì cả.
Cốc cà phê được đưa tới, khói trắng nghi ngút.
Đúng lúc này, cửa tiệm mở ra, cô ngước lên, thấy người tư vấn ở cửa bước vào, theo sau là một người đàn ông.
cô không tự chủ được cứng đờ người vì khẩn trương, nhưng vẫn cố buộc mình thả lỏng.
Người đàn ông khá cao, tay chân thô kệch, dáng người cao to, gương mặt góc cạnh, mũi và miệng hơi lớn, bộ dáng không đặc biệt đẹp trai, nhưng cũng không đến nỗi khó nhìn, tạo ra một cảm giác thành thật chất phác.
anh ta không có diện âu phục hay đeo cà vạt, mà chỉ mặc T-shirt đơn giản sạch sẽ cùng một chiếc quần Jean.
cô đứng lên đón tiếp người môi giới và anh ta.
Bà môi giới cười giới thiệu,
“Tiểu Diệp, xấu hổ quá, đường hơi tắc, cô chờ có lâu không?”
“không có, mới đến thôi.” cô mỉm cười lắc đầu.
“không có là tốt rồi, ngồi xuống đi, ngồi xuống đi,” Bà ta cười ha hả, giục cô ngồi xuống, cũng quay ra giúp người kia ngồi ở phía đối diện cô; lại nói tiếp: “Tiểu Diệp à, đây là A Phong. A Phong, đây là tiểu Diệp. Vậy nhé, cô ở đây sẽ không tiện cho hai người tâm sự. cô đi trước nhé, không lại quấy rầy hai người trẻ tuổi nói chuyện.”
nói xong bà ta vui vẻ rời đi.
cô sửng sốt, nhưng cũng không ngăn cản, người kia đối với việc bà ấy đi cũng không có ý kiến, chỉ nhìn cô nói: “Tôi tên là Lã Kì Phong.”
anh ta có chất giọng trầm thấp, nhưng dễ nghe lạ thường.
“Diệp Hoài An,” cô mở miệng đáp lại.
“Viết như thế nào?” anh ta hỏi.
cô lấy giấy bút trong túi ra, viết cho anh xem.
Khi thấy người phục vụ đi tới, anh gọi một cốc cà phê.
cô viết xong, đem tờ giấy để trước mặt anh ta. anh nhìn một chút, rồi cũng cầm bút viết tên mình lên giấy, đẩy ra trước mặt cô rồi nói: cô có thể gọi tôi A Phong.”
cô không trả lời, chỉ gật gật đầu.
Sau đó, hai người xấu hổ lặng im.
cô nâng lên tách cà phê đã nguội lạnh, nâng mắt thấy anh có vẻ đứng ngồi không yên, sau đó đặt cốc lại xuống bàn.
anh có một vàn tay rất lớn, thô ráp, đầy những vết chai, ngón tay thì thô to, móng tay mặc dù được cắt ngắn ngủn, nhưng vẫn có thể thấy một chút chất bẩn lâu năm bên trong, không phải sạch sẽ hoàn toàn.
Nhận ra cô đang nhìn cái gì, anh vội rụt tay lại, để lên trên đùi.
“Bà môi giới nói cô làm kế toán?” anh chọn một chủ đề hỏi.
“thật ra là trợ lý.” cô đáp.
“Tôi làm công nhân, xây nhà.”
“Ừ. Tôi có nghe.” cô gật gật đầu. “cô Mai có nói qua.”
Cuộc đối thoại kết thúc, hai người lại lâm vào trầm mặc.
Tiếp xúc có vài lần, cô cũng biết ngắn ngủi vài phút là không thể hiểu được gì nhiều, nhưng ít nhất hai người sẽ ở chung với nhau một thời gian.
cô muốn thử tìm một đề tài, nhưng lại không biết nói cái gì, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chọn một chủ đề an toàn nhất.
“anh vừa tan tầm sao?”
“Ừ.” anh gật đầu trả lời. “Vừa tan ca.”
“Tôi cũng thế.” cô nói. “Tôi đi tàu điện ngầm đến, anh lái xe đến à?”
“Tôi đi xe máy.”
Trong nháy mắt, cô cảm thấy hơi xấu hổ, ý cô không phải hy vọng anh có xe hơi, chẳng qua vì cô Mai nói họ tới muộn do đường tắt, nên cô mới hỏi vấn đề này.
Lần thứ ba đề tài bị cắt đứt, cô khẩn trương uống một ngụm cà phê lạnh lẽo.
Cà phê đắng ngắt, đen ngòm như một rãnh nước hôi thối.
anh vụng về di chuyển trên chỗ ngồi chật hẹp, nhưng không tài nào tìm được một vị trí thoải mái. Có lẽ do chân anh quá dài, lúc đụng phải chân cô thì ngoan ngoãn lùi về.
Xem ra, cái bàn quá nhỏ so với anh.
Xung quanh mọi người đều nói chuyện rôm rả, chỉ có bàn của cô và anh là im lặng và trầm mặc.
Đúng lúc cô cảm thấy càng ngày càng không thoải mái, anh đột nhiên mở miệng:
“cô có muốn đi xem phim không? Phía trước có một rạp chiếu phim.”
“Được.”
cô gần như đồng ý ngay, chỉ cần thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này, bảo cô làm gì cũng được.
anh nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy duỗi đôi chân dài, rồi đi ra tính tiền, tiện thể đổi cốc cà phê thành đồ mang về.
cô đi đằng sau anh, vốn định tự tính tiền cốc cà phê kia, nhưng anh lại giành phần của cô nên đành đứng sau lưng anh chờ.
Tấm lưng của người đàn ông to lớn, rộng rãi, cơ bắp rắn chắc lồ lộ dưới lớp áo mỏng, cổ tay áo được mở ra, hé lộ cánh tay rắn rỏi.
Chiếc T-shirt trắng tinh, nhưng vì anh đổ mồ hôi mà thấm ướt thành những mảng nhỏ.
Khi chú ý kỹ, cô nhận thấy kỳ thực anh cũng rất khẩn trương.
cô dời tầm mắt lên trên, phát hiện phía trong cổ áo anh nổi lên một vật nhỏ hình tam giác.
Đó là một mảnh giấy.
cô hơi sửng sốt, rồi phát hiện ra nó là cái mác giá.
không hiểu sao cái mác gía này lại làm cô thấy cảm động.
cô cũng muốn nhắc nhở anh, nhưng lại sợ làm anh xấu hổ, cuối cùng vẫn giữ im lặng, dù sao nó vốn nhỏ, nếu không chú ý kĩ thì sẽ không phát hiện.
cô biết phần lớn đàn ông đều rất giữ thể diện, nếu cô cố tình chỉ ra, dù ban đầu anh có ấn tượng tốt với cô như thế nào cũng sẽ không muốn gặp lại cô nữa.
Trong trường hợp này, quan trọng là phải gây ấn tượng tốt ngay từ đầu, mới có thể gặp lại đối tượng thường xuyên.
không tính đến việc cô thích anh bao nhiêu, chỉ là tới thời điểm này, cô thấy anh vừa mắt, cũng không chán ghét anh.
Người khác có thời gian để chậm rãi tìm đối tượng thích hợp, cô thì không, cô cần nhanh chóng kết hôn, mà nghe bà mối nói, người đàn ông này gần như phù hợp tất cả điểu kiện của cô.
anh là người thật thà, an phận, cha mẹ đều đã mất, thu nhập ổn đinh, lại cũng muốn kết hôn.
Trước mắt, Lã Kì Phong là đối tượng thích hợp nhất, nếu trong hai tuần tới không có người tốt hơn xuất hiện, cô cũng chỉ có thể chọn anh.
Sáng sớm cô đã tỉnh dậy.
cô chậm rãi mở mắt, thấy những tia nắng nhen nhói từ cửa sổ chiếu vào, từ từ trở lên sáng hơn.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ nhẹ nhàng phát ra.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang say ngủ, hơi thở nhịp nhàng sâu lắng, cả người tỏa ra hơi nóng ấm áp.
Như mọi ngày, cô không quay lại nhìn anh, chỉ nằm yên một lúc, năm giây trước khi chuông báo thức vang lên thì bỏ chăn, ngồi dậy tắt đồng hồ.
không khí bên ngoài lạnh lẽo khác với ổ chăn ấm áp khiến cô lạnh run người, nhưng cô vẫn buộc bản thân đứng lên, mặc tạm áo T-shirt cũ cùng quần đùi, rồi mở cửa ra phòng khách. Ở bên cửa làm một số động tác khởi động đơn giản cho đỡ lạnh, khi đã thích ứng với không khí cô mới lấy đệm yoga ra tập nửa tiếng.
Bởi vì trời mới sáng, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, cô im lặng duỗi thân mình, đến khi ra chút mồ hôi mới dừng lại, quay lại phòng ngủ lấy quần áo sạch sẽ đi tắm.
Vì tiết kiệm điện, cô không bật nguồn điện ở gương, dù sao bình thường cô cũng không thích soi gương. Đứng trước tấm kính mờ sương, cô buộc tóc cho chặt, bỏ quần áo bẩn của hai người vào giỏ cầm ra ngoài phòng tắm.
Người đàn ông kia vẫn chưa dậy, chân tay to lớn bởi vì cô rời đi mà có thêm không gian, thoải mái duỗi ra thành hình to, chiếm hơn nửa chiếc giường đôi, cả đôi chân thô to đầy vết chai cũng lộ ra khỏi chăn, gác ở cuối giường.
Bàn chân thật to dù đã được rửa sạch sẽ, nhưng vẫn lưu những vết chai lâu năm, thoạt nhìn không vừa mắt, móng chân anh lại dài, làm cô muốn cầm cắt móng tay đến cắt ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dù sao khi anh thức dậy sẽ phát hiện, có thể tự mình xử lý.
Đè xuống sự xúc động, cô lẳng lặng mang quần áo cần giặt xuyên qua phòng, mở cửa đi ra ngoài, qua nhà bếp đến ban công, đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, chọn chức năng ngâm, khởi động nó, xong xuôi mới trở lại bếp làm món ăn đơn giản.