Hương nghiến răng thầm rủa cái tên lững thững đi đằng sau mình. Chân thì dài mà sao bước chậm thế?
Cậu ta cố tình chọc tức cô.
Mặc cho cô tất tả chạy quanh chợ tìm đồ, cậu ta vẫn ung dung bước từng bước thong thả.
Lúc ở trong phòng của Hội học sinh, vì quá bất ngờ và cũng lơ đãng nên cô quên không mang theo tờ giấy ghi những thứ cần thiết phải mua mà cô và anh đã liệt kê ra. Khi đến chợ cô mới nhớ ra. Vì vậy, đành nhớ những gì thì mua cái đó rồi bổ sung sau. Cũng vì vậy mà mọi thứ rối tung lên. Hương gần như chạy vòng quanh chợ mấy chục vòng liền. Nếu một mình đi mua thì có lẽ cô đỡ bực hơn là đi cùng một kẻ đáng ghét thế này. Mang tiếng là đi phụ giúp nhưng lại tay đút túi quần, mắt thì ngó xung quanh như ngắm cảnh. Sao trên đời lại có loại người như vậy nhỉ? Đã không được tích sự gì thì còn đồng ý đi theo cô làm gì? Chọc cho cô tức điên lên cậu ta vui lắm sao?
Máu nóng dồn lên đầu, cô xoay người lại, định quát cho cậu ta một trận. Cô đâu phải là người dễ bị bắt nạt đến thế?
– Rốt cuộc là cậu muốn gì hả? – Cô gào lên.
Nhưng cậu ta đã biến đâu mất, thay vào đó là một anh chàng lạ hoắc. Trước cái trừng mắt của cô, anh ta sững người ngạc nhiên.
Hương cũng ngỡ ngàng. Cô trợn tròn mắt, miệng há hốc.
Rồi mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên. Cô lúng túng không biết phải phản ứng ra sao. Vì tiếng hét quá to của cô mà mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào họ. Một số người còn chỉ trỏ và thì thầm gì đó. Ngượng thật. Vô cớ đi quát nhầm người.
Hương cúi đầu, cố nghĩ xem nên xin lỗi người con trai trước mặt mình thế nào. Và nhanh chóng rời khỏi nơi này….
-Không có gì đâu… Mọi người nhìn gì vậy? Bạn gái tôi chỉ tức giận một chút thôi mà?
Chợt anh ta cất tiếng….
Bạn….bạn gái???
Cô ngẩng phắt đầu lên. Anh ta xua tay để những con người hiếu kì tản đi. Mọi người lại chú tâm vào công việc của mình, coi như chẳng có gì xảy ra.
-Gì chứ? Hóa ra là một đôi tình nhân cãi nhau
Một ông chú đi qua chỗ cô đứng chẹp miệng.
Hương thấy mặt mình nóng bừng. Cô không dám nhìn ông ấy. Đến khi xác định không còn ai chú ý đến họ nữa, cô mới quay ra nhìn chàng trai.
Tâm trạng xấu hổ của Hương được thay thế bằng sự bức tức đã có sẵn.
-Anh vừa nói cái gì?
-Hả? À, thì chỉ là một câu nói thôi mà? Chả lẽ em muốn mọi người biết em vô cớ mắng tôi à?
-Ý…ý tôi không phải thế…
-Vậy sao?
-Tôi không cố ý quát anh, ok? Chỉ là nhầm người thôi….
-Nhầm?
Hương gật đầu. Anh ta ngẩn người mất mấy giây, rồi, phá lên cười.
-Ha ha… Cô bé ngộ quá.
-Ngộ? Không hiểu?
-Cô bé thú vị quá. Em tên gì?
Hương nhìn kẻ trước mặt mình bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô rất ghét những kẻ mặt dày chuyên làm quen kiểu này.
Cô liếc nhìn anh ta rồi nhìn bộ đồng phục anh ta đang mặc. Đó là đồng phục của trường Đông Kim. Tỉnh cô có hai trường nổi tiếng về chất lượng đào tạo là Đông Kim và Thành Tây – trường của cô. Hai trường luôn cạnh tranh với nhau, nhưng chỉ là sự cạnh tranh của hai vị hiệu trưởng. Còn học sinh thì lại chẳng có chút thù địch gì cả. Thậm chí trong các lễ hội của hai trường, người ta luôn bắt gặp học sinh trường này trong khuôn viên của trường kia. Hay như một cô bạn trong lớp cô có bạn trai đang học tại Đông Kim, thỉnh thoảng vẫn đưa cậu ta đến trường cô chơi. Hương cũng có thiện cảm với học sinh của Đông Kim – họ rất nhã nhặn và lịch sự.
Nhưng nhìn cái con người đang nhăn nhở cười với mình kia cô lại vô cùng tức giận. Đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Cái thái độ cợt nhả của anh ta làm Hương khó chịu. Cô mím môi, đang định quay người bước đi thì cánh tay đã bị anh ta giữ lại. Cô nhìn bàn tay nắm cánh mình, rồi từ từ ngước lên, trừng mắt nhìn chủ nhân bàn tay ấy.
-Đùa thôi. Làm gì mà giận thế cô bé?
-Xin hỏi tôi có quen anh không?
-Không…
-Vậy thì sao lại nói nói cười cười như thân thiết lắm vậy?
-5 phút trước thì không. Giờ thì quen rồi. Nói chuyện được với nhau thì coi là quen biết rồi còn gì? – Anh ta toe toét cười.
Hương trợn mắt.
Cái…. Cái kiểu người gì thế này?
Cứ tưởng Thanh Hải là tên đáng ghét và trơ trẽn nhất thế gian. Nhưng cô đã lầm! Cái tên trước mặt cô mới là kẻ trơ trẽn nhất.
Đang định mở miệng mắng cho anh ta một trận thì cô nghe thấy được một tiếng gọi.
-Phong! Mày làm gì thế? Đi thôi.
-Chờ chút….
“Tên trơ trẽn” đáp lại rồi bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên trán Hương.
Cô mở to mắt. Khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
-Bye bye. Bé con.
-Này…này….anh….
Khi cô còn chưa kịp hoàn hồn thì anh ta đã chạy biến đi. Đến lúc Hương ý thức được thì không còn thấy bóng dáng anh ta đâu nữa. Cô ngó xung quanh. Chuyện…. chuyện quái gì thế này? Cô đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán.
Một bàn tay đập vào vai cô. Là Hải.
-Làm gì mà ngơ ngác như bò đội nón thế hả?
-Hả?…. À….Không có gì.
Hương lại nhìn tứ phía xung quanh rồi nghiến chặt răng. “Tên trơ trẽn”! Tốt nhất là đừng để tôi gặp lại anh.
-Cậu định đi đánh nhau với ai à? – Hải hỏi cô.
-Cái gì hả?
-Mặt đầy sát khí, có thể giết người được đấy.
-Không phải chuyện của cậu. Mà cậu tự dưng biến đi đâu vậy hả?
-Cậu quát tháo cái gì hả? Chẳng phải là cậu đang đi tìm giấy dán sao? Tôi thấy cậu đi chợ mà chẳng có kế hoạch gì cả nên đã bảo chị Hà cho danh sách những thứ cần mua – Cậu ta giơ hai túi đồ lỉnh khỉnh lên – xong rồi.
-Cậu…. cậu…. mua xong rồi? – Hương trợn mắt nhìn.
-Không thấy à? Mắt cậu nên đi khám bác sĩ đi. Về thôi.
Không đợi cô phản ứng, cậu ta đã bỏ đi trước.
-Cậu…. tên chết bầm…
Hương hầm hầm nhìn cái dáng ngưới trước mặt, thầm rủa sao số mình lại xui thế không biết. Một buổi chiều mà phải gặp một tên tự cao tự đại và một tên trơ trẽn đệ nhất thiên hạ. Cứ kiểu này thì cô không bị chọc cho tức điên thì cũng ức chế mà chết ngất.
-Cái tên vừa nãy là ai thế?
Hải quay sang hỏi cô khi cả hai bước vào trường.
-Vừa nãy?
-Thì cái tên mặc đồng phục trường Đông Kim ở chợ ý… Haizz… Cậu ý…. Không chỉ mắt có vấn đề mà cái này… – cậu ta đưa tay lên chỉ vào đầu cô – theo tôi cũng hỏng luôn rồi.
-Cậu….
Hương trợn mắt, mím chặt môi. Cơn giận dâng lên khiến cô nghẹn giọng. Cô nhìn Hải. Cậu ta vẫn bước đều bên cạnh, không hề để ý cô đang bốc hỏa ngùn ngụt. Giận dữ là một cảm xúc đặc biệt của con người. Nó không chỉ làm cho đầu óc trở nên căng thẳng hơn mà còn làm cả cơ thể cũng nóng lên. Bạn từng ít nhất một lần giận ai đó rồi phải không? Không phải giận dỗi mà là bực tức. Nếu có thì hành động đầu tiên mà bạn muốn làm gì? Nếu hỏi Hương thì cô sẵn sàng đáp là cô muốn đập cho cái tên đang đi bên cạnh mình một trận tơi bời. Cào cấu? đấm đá?… À, không, đẩy cậu ta xuống cái hồ giữa khuôn viên trường là hay nhất. Bây giờ là giữa thu. Trời se se lạnh. Nước hồ vì thế cũng không ấm áp gì. Tốt nhất là cậu ta bị cảm rồi mất tiếng, hay nghỉ học ở nhà. Như thế cô đỡ phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia….
-Cẩn thận….
Tiếng hét vang lên khiến Hương giật mình. Thoát ra khỏi mớ suy nghĩ đầy bạo lực, cô quay trái quay phải để tìm ra nơi phát ra tiếng hét. Khi nhìn lên phía trên đỉnh dốc, Hương thấy một cô bạn đang phóng xe đạp ầm ầm lao đến chỗ cô đứng.
-Này… này…. Tránh ra…. Xe tôi mất phanh rồi….
Cô bạn ấy gào lên. Nhưng Hương dường như đã đông thành đá rồi. Cô cứ đứng đờ người ra, mắt trợn lên nhìn cái xe đang lao về phía mình.
Khi cái bánh xe chỉ còn cách chân cô khoảng hơn 10cm thì một bàn tay đã kéo cô tránh ra. Cả người cô đổ ập xuống. Hương nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần cho cú đo đất đau điếng. Nhưng, mấy giây trôi qua mà sao cô chẳng thấy đau gì cả? Mặt đất sao ấm và mềm thế nhỉ?
Hương hé mắt nhìn. Không phải đất mềm mà là do cô đang nằm đè lên Hải. Cậu ta làm bị cát đỡ cho cô thì còn đau thế quái nào được nữa.
-Này! Cậu đứng lên được rồi đó.
-Hả…à…à…
Hương lúng túng đứng dậy. Cậu ta cũng chống tay đứng dậy theo, phủi phủi quần áo của mình mà không nhìn cô.
-Cảm….cảm ơn…- Hương lắp bắp.
-Khỏi. Nhưng … cậu giảm cân đi là vừa. Con gái gì mà nặng như heo ý.
-Cậu nói cái gì hả?
Cảm động cái quái gì cơ chứ. Hương trừng mắt nhìn Hải. Rốt cuộc thì giang sơn khó đổi, bản tính khó rời. Sao cô có thể quên cậu ta là cái tên vô cùng đáng ghét lòng dạ hẹp hòi được cơ chứ?
Khi cô còn đang run rẩy vì kìm chế sự tức giận thì cậu ta đã bỏ đi.
Đang định đi theo mắng cho cậu ta một trận thì cô bạn chủ nhân của chiếc xe không phanh đã chạy đến hỏi thăm. Cô ấy cũng xây xát hết chân tay.
-Hai bạn không sao chứ? Thật xin lỗi.
-Không có gì – Hương mỉm cười – Không phải lỗi của bạn mà. Mà bạn ổn chứ?
-Mình ổn. Cậu bạn của cậu không sao chứ? Vừa nãy mình thấy cậu ấy chống tay xuống nền đất khá mạnh…
-Hả?
Hương ngơ ngác nhìn cô ấy.
Chống tay ư?
Cô nhớ lại khuôn mặt của Hải lúc đứng dậy. Cậu ta hơi cau mày lại. Tay trái hơi đưa về phía sau. Cô cứ nghĩ cậu ta cau mày vì tức giận chứ….
-Cái tên này!
Hương chạy về hướng Hải vừa đi. Không thấy bóng dáng cậu ta đâu cả. Cái tên đáng ghét, cậu đi đâu rồi hả? Đúng là cái đồ chân dài, bước nhanh thế. Quần áo thì bẩn, tay thì đau…
Bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu Hương. Cô nghĩ mình biết cậu ta đi đâu.
***
Gần sân bóng của trường có một bồn nước rửa mặt. Các đội bóng thường đến đây sau khi tập luyện xong. Còn học sinh khác thì ít ai đến đây do nó quá xa các tòa nhà họ học. Bây giờ lại hết giờ học đã lâu, chắc đội bóng cũng đã về. Khu bồn rửa ấy sẽ chẳng có ai lui đến cả. Với tính cách của Hải, cậu ta sẽ đến đấy. Cậu ta ghét ai chú ý hay nhìn chằm chằm vào mình, nhất là khi cậu ta nhếch nhác.
Quả nhiên, khi Hương tới thì gặp Hải đang rửa mặt.
-Tay cậu thế nào rồi?
Cô bước gần đến chỗ cậu ta đứng.
Hải ngẩng lên. Do vừa rửa mặt nên nước còn đọng trên mặt, mắt và tóc. Những sợi tóc trước trán dính nước, rủ xuống, lòa xòa. Mi mắt khẽ chớp chớp vì nước. Cậu ta có lông mi rất dài. Hương bất giác đờ người ra. Bộ dạng này của cậu ta… rất đẹp trai…. Tự dưng cô thấy mặt mình hơi nóng lên. Cô đưa tay đập vào đầu. Mình đang nghĩ cái gì thế này?
Đôi mắt nâu nghi hoặc nhìn cô. Ánh nhìn ấy khiến Hương bình tĩnh lại. Cô hắng giọng, ngón tay chỉ vào cánh tay trái của cậu ta.
-Tay cậu sao rồi?
-Tay tôi làm sao?
-Chẳng phải bị thương sao?
-Ai nói?
Hải giơ cánh tay trái lên. Nó hoàn toàn lành lặn, thậm chí chẳng có bất kì một vết xước nho nhỏ nào cả.
Hương ngẩn người. Chả lẽ cô đoán nhầm? Không thể nào.
Cô bước đến gần hơn, nắm lấy cổ tay cậu ta. Mắt rà soát một lượt.
-Này – cậu ta cố giằng tay ra – cậu làm cái quái gì thế hả? Sàm sỡ à?
-Yên nào. Để tôi xem.
-Có cái quái gì mà xem chứ? Tay tôi đẹp đến nỗi cậu phải dí sát mắt vào mà nhìn từng cái lông trên tay tôi à?
-Cậu lảm nhảm linh tinh gì thế hả? Tôi chỉ kiểm tra xem cậu có bị thương không thôi.
-Sao? Cậu lo lắng cho tôi à? Chả lẽ… – lại là cái nụ cười nửa miệng quen thuộc.
-Đừng có dùng cái đầu óc đen tối của cậu mà suy đoán tôi đang nghĩ cái gì. Tôi không muốn mang nợ cậu. Vậy thôi.
-Vậy ư?
Hải giật mạnh tay khỏi tay Hương khiến cô lảo đảo suýt ngã. Cô quắc mắt nhìn cậu ta. Nhưng Hải lại quay đi, tiếp tục rửa tay. Hình như cậu ta không vui thì phải?
Tên này nắng mưa thất thường khiến cô thấy đau đầu. Xoay người định bước đi thì Hương chợt thấy bàn tay phải của cậu ta cứ nắm chặt lại. Cô lập tức giằng lấy, lật bàn tay cậu ta lên.
-Cậu…
Hương tức đến nghẹn giọng. Không phải tay trái mà là tay phải. Chắc do chống mạnh xuống nền bê tông nên cả bàn tay bị trầy xước hết, thậm chí có một vết xước khá sâu. Vậy mà cậu ta vẫn thản nhiên đứng đó mà đối đáp vớ vẩn với cô.
Cậu ta không cảm thấy đau sao? Vết thương chảy máu thế này. Vừa bực vừa thấy có lỗi, Hương cúi gằm mặt nhìn bàn tay ấy mà không biết nói gì. Nước mắt đã chực trào ra ngoài.
-Vết thương nhỏ thôi….
Cậu ta cất tiếng, định rụt tay lại. Nhưng Hương đã nắm chặt. Cô ngước lên, mắt ầng ậc nước, giọng khàn khan hỏi.
-Thế này mà nhỏ à?
-Này… cậu…cậu khóc đấy à? …
Hải có vẻ bối rối thực sự. Cậu ta luống cuống nhìn cô, cánh tay còn lại không bị cô giữ cứ vung lên vung xuống. Nhìn bộ dạng của cậu ta mà Hương vừa muốn khóc vừa muốn cười.
-Ê… Này… Cậu khóc gì chứ? Người bị thương là tôi mà sao cậu lại khóc hả?
-…
-Ê…
-Đi thôi.
-Hả? Đi đâu?
-Phòng y tế.
Hương vừa đáp vừa kéo cậu ta đến phòng y tế của trường. Tất nhiên là cậu ta không đồng ý. Vừa đi cậu ta vừa la lên như phải bỏng.
Cô phụ trách phòng y tế đã đi đâu mất. Đẩy cậu ta ngồi xuống ghế, Hương đến bên tủ thuốc, lôi bông băng, oxi già ra để lên mặt bàn. Quay lại phía Hải, cô đưa tay ra. Cậu ta nhìn cô rồi lại nhìn bàn tay của cô với ánh mắt ngơ ngác.
-Nhìn cái gì? Đưa tay cậu đây.
Ngay lập tức cậu ta lắc đầu, thu tay lại giấu sau lưng. Hương trố mắt nhìn. Cậu ta sao giống một đứa con nít thế? Đây có phải là Hải mà cô quen không vậy?
-Đưa tay ra để tôi băng cho. Không sẽ bị nhiễm trùng đó.
-Không cần. Nó sẽ tự khỏi thôi.
-Thật là…
Hương không còn kiên nhẫn để đôi co với Hải nữa. Cô kéo ghế và ngồi xuống cạnh cậu ta. Giật lấy cánh tay bị thương, cô nhỏ oxi già vào. Vết thương nhỏ nhưng sâu. Chắc xót lắm. Cẩn thận chấm miếng bông vào vết thương, cô còn khẽ thổi nhẹ để cậu ta đỡ đau. Cô cau mày, liếc nhìn Hải. Mặt cậu ta vẫn tỉnh bơ. Không cảm nhận thấy gì à?
-Có… xót…. Thì nói với tôi… – cô nhẹ nhàng nói, lấy bông lau sạch vết máu còn dính trên lòng bàn tay.
-Cái vết thương nhỏ này thì đau cái gì cơ chứ?
-Không đau thật à? – Cô cười
-Uh…
-Thật ư?
-Uh…Oái… cậu…cậu….
Hương đã dí mạnh miếng bông vào miệng vết thương. Ánh mắt lém lỉnh nhìn Hải, trên môi còn nở một nụ cười tinh quái.
Cậu ta trừng mắt nhìn cô, lắp bắp:
-Cậu…cậu… làm cái quái gì vậy hả?
-Cậu nói là không đau mà?
-Trước khi cậu dí mạnh vào vết thương thì đâu có đau…
-Xì… thôi đi. Còn giả bộ nữa. Đau thì cứ nói là đau, còn giả bộ anh hung hảo hán.
-Tôi giả bộ bao giờ hả? – Cậu ta gào lên, mặt mũi đỏ bừng.
-Cái mặt đỏ ửng của cậu đã tố giác cậu rồi đấy.
-Mặt tôi đỏ vì tức, heo ngố ạ!!!
-Cậu gọi tôi là gì hả? Giỏi nói lại xem?
-Tôi gọi cậu là heo ngố đấy? Sao?
-Cậu… tên đáng ghét… Cho cậu chết nè….
Hương lại một lần nữa bóp mạnh vào miệng vết thương. Lần này thì cậu ta không la nữa mà trừng mắt nhìn cô, môi mím chặt. Cô cũng nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Đôi mắt nâu sáng và cương nghị. Hương có cảm giác như cô đang nhìn anh, nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt anh. Anh chưa bao giờ nhìn cô gần và chăm chú như vậy. Cái nhìn mà anh dành cho cô chỉ là những cái nhìn thoáng qua chưa quá 5 giây. Cô nhìn anh, quan sát anh bằng đôi mắt trìu mến của mình. Còn anh, anh nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào? Câu hỏi này cô đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần nhưng không đủ can đảm hỏi anh. Không phải không có đủ dũng khí để hỏi mà không có sự dũng cảm đối mặt với câu trả lời của anh, với anh. Sợ rằng hỏi được rồi thì trái tim cũng chảy máu và đôi mắt nâu kia cô sẽ chẳng còn được nhìn nữa….
Sống mũi tự dưng cay cay. Hương khẽ chớp mắt. Trước mắt cô, là đôi mắt nâu nhàn nhạt với cái nhìn ngạo nghễ, có chút tò mò và hấp háy tia sáng kì lạ…Chủ nhân của nó cứ ngồi đối diện quan sát cô mà khuôn mặt thản nhiên không biểu lộ chút cảm xúc. Hương hơi thấy chột dạ. Phút xao xuyến trong lòng cô… cậu ta… có nhìn ra không?
-Này….
Cậu ta cất tiếng.
-Hả?
-Cậu muốn cầm tay tôi đến bao giờ hả?
-Cái gì…. Oái!
Hương giật mình, buông tay cậu ta ra. Mặt bất giác hơi ửng hồng. Con trai và con gái quả thực có sự khác nhau. Tay cậu ta, tay anh… đều to hơn tay cô rất nhiều, ngón tay dài, và… lòng bàn tay rất ấm. Cô liếc nhìn bàn tay đã được băng trắng của cậu ta, bất giác mỉm cười. Cô băng không đẹp, nhìn bàn tay đó cứ như một cục bột trắng vậy.
-Cười cái gì?
Hải nhăn mặt, giơ cái sản phẩm của Hương lên nhìn với khuôn mặt ngán ngẩm.
-Lần đầu tiên tôi thấy kiểu băng bó như xác ướp này đấy. Cậu chắc là mình băng đúng chứ?
-Tất nhiên…
-Nhìn cái kiểu băng bó này, chắc người ta tưởng tôi bị thương nặng lắm… Có ai biết nó chỉ bé bằng cái tăm…
-Băng cho cậu là tốt rồi. Cậu kêu ca cái gì?
-Ai bắt cậu làm đâu? Mà cậu có mang đống đồ mua ở chợ về phòng họp không?
-Hả?
-Biết ngay mà… Tôi để ở gần bể nước… Liệu còn không?
-Cậu ngồi im ở đây. Tôi đi lấy….
-Liệu còn không?
Không để cậu ta nói thêm, Hương chạy vụt đi. Cạnh bể nước có người… Khi cô lại gần…hóa ra là anh. Anh đứng đó, bộ đồng phục màu lam như hòa vào nền trời phía sau. Bầu trời đỏ rực. Không hiểu sao Hương rất thích hoàng hôn, thích màu đỏ gạch của nền trời, và những đám mây đua nhau trôi dạt về phía chân trời. Lam và đỏ cộng hưởng, không cho cảm giác nhức mắt mà lại gợi lên sự lặng lẽ có phần cô độc. Giống như anh lúc này, bóng anh đổ dài, khuôn mặt trầm ngâm….
Vừa thở hồng hộc, cô vừa trợn mắt nhìn anh, nói không ra hơi:
-Anh… anh… chưa về….ạ?
-Uh. Em đi đâu mà vội thế? Thở từ từ nào….
-Sao… anh lại ở đây?
-Đồ của em?
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đưa túi đồ cho cô. Đón lấy, cô khẽ cười.
-May là không mất….
-Sao em lại bỏ đồ ở đây mà đi đâu thế?
-À…
Hương bối rối không biết nói thế nào. Nếu anh biết cậu em trai mà anh yêu quý vì cô mà bị thương thì anh có nổi giận không? Cô thắc mắc… nếu Hải và cô bị thương, anh sẽ băng bó cho ai? Con trai thường nói đây là một trong những câu hỏi của con gái mà họ khó chịu nhất. Tình cảm dành ỗi người không giống nhau và cũng vì thế nên không thể so sánh được. Hương biết chứ. Vì thế từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ hỏi mẹ rằng bà yêu quý chị hơn hay cô hơn, hỏi bố rằng nếu chọn công việc và gia đình bố sẽ chọn cái nào quan trọng hơn… Nhưng đối với anh, cô lại có muôn vàn câu hỏi muốn anh cho đáp án. Dường như câu trả lời đã có rồi. Sự bất an trong lòng mỗi lúc một lớn. Đi cùng là nỗi bứt rứt khó chịu không thể miêu tả. Hải là người em trai anh yêu quý nhất. Còn cô chỉ đơn thuần là đàn em của anh mà thôi.
Hương mỉm cười, cố kìm cho nước mắt không dâng lên trong mắt.
-Hải bị thương ở tay nên em đưa cậu ấy xuống phòng y tế.
-Bị thương ư? Nặng không? – Giọng anh có chút gấp gáp, lông mày nhíu lại.
-Chỉ là xây xát thôi ạ. Anh đừng lo.
-Vậy à… Cái thằng này…. Lại làm phiền em rồi…
-Không có gì ạ. Cậu ấy là bạn em mà.
-Hương này…
-Dạ?
-Hải… nhờ em chăm sóc và quan tâm đến nó hộ anh nhé?
-Anh yên tâm. Em sẽ quan tâm đến cậu ấy.
Hương nhìn anh, ánh mắt kiên định như một lời hứa. Không biết cô có nhìn nhầm không nhưng sao ánh mắt anh lại thoáng lưỡng lự và có chút bất lực? Anh là người trầm tĩnh, mọi cảm xúc đều được anh kìm nén rất tốt. Duy chỉ có đôi mắt là thể hiện được tâm trạng của chủ nhân. Vì vậy cô hay nhìn vào mắt anh để đoán xem anh đang nghĩ gì. Nhưng lần này, cô tuyệt nhiên không thể đoán nổi. Anh nghĩ gì, muốn gì, cô không biết nổi. Hay tại vì tâm trạng của chính cô cũng đang rối tung, lòng vòng như mạng nhện?