Edit: hoahongdaoktx (wattpad)
Cách ba tháng rồi lại trải qua hơn mười ngày, hết thảy phảng phất quay về trạng thái yên ổn, nếu xem nhẹ việc Mẫu Đơn tiên tử ngày ngày đắm chìm trong bi thương tiếc hận và chúng tiên quân rảnh rỗi thỉnh thoảng lại lượn vòng ra cổng Thiên giới.
Một ngày nọ, rốt cuộc Thiên môn lần nữa có động tĩnh.
Chúng tiên quân vội vàng chạy đến cổng trời, nhưng mà đập vào mắt không phải bộ hồng y sáng chói, rực rỡ lóa mắt của Ma quân Ân Du, thay vào đó là kẻ luôn theo sát phía sau Ân Du, thuộc hạ đắc lực nhất trung thành nhất của đại nhân Ma quân – Ô Diêm.
Ô Diêm tướng mạo tuấn lãng, thân hình cao lớn, tóc đỏ mắt đỏ, là một ma nhân thuần khiết, cũng là tu sĩ Nhân giới phi thăng. Ô Diêm lấy hết can đảm, khí thế dào dạt xông vào Thiên môn, nhưng vừa muốn đáp xuống nền đá ngọc thì bị thiên binh thiên tướng chặn lại, Ô Diêm hét lớn một tiếng, trực tiếp bay lên không giao chiến cùng thiên binh thiên tướng.
Trong lúc chiến đấu, ma khí quanh thân Ô Diêm tản ra bốn phía, mái tóc đỏ tung bay, vẻ mặt tàn nhẫn, ra tay sắc bén.
Bộ dáng hung hãn của hắn khiến các tiên nhân có mặt tại Thiên môn khiếp sợ một phen, nhìn xem tư thế này, phong thái này, đây mới chính là ma tộc hàng thật giá thật nha!
Một chưởng đánh bay một thiên binh ngăn cản trước mặt, Ô Diêm xông thẳng xuống, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt vấy máu của Ô Diêm, ma khí bốc lên tận trời, trông Ô Diêm càng thêm tàn ác.
“Ầm!”
Hai chân hắn đáp xuống đất, một luồng ma khí nổ tung bức lui những tiên quân đang đứng xem náo nhiệt.
Chúng tiên quân trong lòng cả kinh, vừa bị ánh mắt màu đỏ sắc bén của Ô Diêm đảo qua thì tựa như có một luồng khí rét lạnh xông ra từ trong tim, họ nhịn không được vội vàng vận chuyển linh khí.
Tên chết bầm này, không phải là tới đây báo thù cho chủ tử của hắn chứ?
Chúng tiên chăm chú quan sát Ô Diêm, chỉ cần Ô Diêm có bất kỳ động tác công kích nào, bọn họ sẽ lập tức động thủ, tuyệt đối không nương tay!
Ô Diêm liếc nhìn toàn bộ những người đang có mặt, mày kiếm hung hăng nhíu chặt.
Tiến lên một bước, dưới ánh mắt đề phòng của chúng tiên quân, hai đầu gối gập xuống, phịch một tiếng, hắn bỗng quỳ gối lên phiến đá bạch ngọc trước Thiên môn.
“Tiểu bối Ma giới Ô Diêm, có việc gấp muốn cầu xin, mong Thần quân ra gặp mặt!”
“Tiểu bối Ma giới Ô Diêm, có việc gấp muốn cầu xin, mong Thần quân ra gặp mặt!”
“Tiểu bối…”
Lời nói liên tiếp thốt ra, dõng dạc tới mười phần xin được cầu kiến Thần quân vang vọng toàn cõi Tiên giới, khiến tất cả chúng tiên quân ngây người.
Nghĩa là ma tộc này gióng trống khua chiêng xông lên Tiên giới chỉ vì muốn gặp Thần quân sao?
“Tiểu bối Ma giới Ô Diêm, có việc gấp muốn cầu xin, mong Thần quân ra gặp mặt!”
Để bày tỏ thành ý, mỗi lần rống một tiếng, Ô Diêm lại kiên trì dập đầu xuống nền đá cứng rắn một cái.
Từng tiếng bộp bộp hữu lực, cùng lời cầu xin ẩn chứa ma khí vang lên, hai thứ âm thanh luẩn quẩn trong tai đám tiên nhân khiến bọn họ thấy dường như trán mình cũng mơ hồ đau.
Tiên đế đang ân ái cùng Tiên hậu bị quấy rầy, hốt hoảng chạy tới thì Thiên môn sớm đã tụ tập vô số tiên nhân, đằng trước là Ô Diêm vẫn luôn miệng xin cầu kiến.
Tiên Đế nhìn trái phải một chút, trừ bỏ vài thiên binh thiên tướng vừa giao chiến cùng Ô Diêm thì những người còn lại không bị thương, hơn nữa thiên binh thiên tướng kia bị thương cũng không nặng, vừa nhìn liền biết là Ô Diêm nương tay.
Thành tâm đến như thế, mà Tiên giới đuổi người thì trái lại có chút nhẫn tâm.
Chỉ là Ô Diêm xin gặp mặt lâu như vậy mà Thần quân vẫn không xuất hiện thì tức là Thần quân không muốn gặp.
Nghe kia từng tiếng gõ bộp bộp đến đau răng, Tiên Đế bước tới trước mặt Ô Diêm.
“Ngươi tìm Thần quân có chuyện gì muốn nhờ vả?”
Ô Diêm nâng cái trán đã xanh tím, thấy người đến là Tiên đế, vẻ mặt vô cùng bi ai, giọng khẩn cầu tha thiết: “Mong Tiên đế mời Thần quân ra gặp mặt, tiểu nhân có việc gấp muốn cầu xin.”
Tiên đế nói: “Nếu Thần quân chịu gặp ngươi, thì còn cần ta phải đi mời sao?”
Đúng vậy, Tam giới rộng lớn, ai mà có tu vi địch lại được Thần quân đây? Chắc chắn khi hắn vừa lên Tiên giới thì Thần quân đã biết, chỉ là người không muốn gặp hắn thôi.
Kỳ thật Ô Diêm cũng biết thân phận Thần quân cao quý không thể với tới, một tên ma tộc nhỏ bé như hắn đòi gặp là có thể gặp được ư?
Nhưng vừa nghĩ tới chủ tử dưới Ma giới, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc…
Ô Diêm nén bi thương trong lòng, lần nữa nhìn lên phương hướng Cửu cửu trọng thiên rồi đột nhiên đập đầu thật mạnh xuống nền đá: “Tiểu bối Ma giới Ô Diêm, có việc gấp muốn cầu xin, mong Thần quân ra gặp mặt!”
Tiên đế lắc đầu, thở dài: “Ngươi việc gì phải như thế? Không bằng ngươi nói xem ngươi muốn cầu xin chuyện gì, có lẽ ta có thể giúp đỡ.”
“Vô dụng, vô dụng thôi.” Tiên đế nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Ô Diêm, lộ ra biểu tình bất lực, trong phút chốc hắn cảm thấy cả người không khoẻ, thật chẳng đành lòng. Một lát, Ô Diêm nói: “Chủ tử nhà ta bị tâm ma quấn thân, hãm sâu trong ác mộng, một khi có người bước vào trong vòng năm trượng thì ma khí trên người sẽ tự động tấn công. Chúng ta không dám mạnh mẽ áp chế, sợ rằng ma khí cắn ngược, chủ tử sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiên đế nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Chớ nói bậy! Tu sĩ Nhân giới lúc phi thăng đều trải qua tra xét của Thiên Đạo, chiếu theo lời nói của ngươi thì chủ tử nhà ngươi tâm ma không ít, sao có thể an ổn vượt qua lôi kiếp để phi thăng Ma giới? Huống chi, nếu ngươi nói thật, vì sao tâm ma không phát tác từ trước, mà sau hơn một ngàn năm mới phát tác?”
“Ta cũng không biết, trước đó chủ tử chưa bao giờ có triệu chứng gì, nên chúng ta cũng không biết chủ tử lại có nhiều tâm ma như vậy. Cho đến thời điểm cách đây không lâu, khi chủ tử bế quan thăng cấp cũng là lúc Tiên giới đột nhiên truyền đến tin tức Thần quân và Mẫu Đơn tiên tử lập khế ước.”
Việc Thần quân lập khế ước thì có liên quan gì?
Tiên đế và chúng tiên quân trong phút chốc nghĩ không thông.
Tới đây, Ô Diêm uất ức nói: “Thần quân sắp lập khế ước, chủ tử nhà ta tình cảm nồng nàn như thế thì sao có thể ngồi chờ? Vừa đúng vào thời điểm quan trọng để thăng cấp, ai ngờ chủ tử không màng an nguy của mình, gián đoạn ma khí, kiên quyết xuất quan, thân mình trọng thương mang theo ma binh xông lên Tiên giới thề nhất định ngăn cản Thần quân lập khế ước!”
“?”
Cái gì? Nhà ngươi nói chủ tử nhà ngươi tình cảm nồng nàn?
Thần quân kết đạo lữ, chủ tử nhà ngươi thăng cấp, không quấy nhiễu lẫn nhau không phải quá tốt sao? Vì sao nhất định tự làm mình trọng thương, còn chạy lên phá đại điển lập khế ước của Thần quân? Muốn kết thù kết oán sao?
Tiên đế và chúng tiên quân càng nghĩ càng rối rắm.
“Ai ngờ chủ tử nhà ta bị thương nên lúc giao chiến với Tiên đế, lại bị thương càng nghiêm trọng.” Ô Diêm nói tới đây thì bất mãn nhìn thoáng qua Tiên đế đang đứng trước mặt.
Tiên đế có chút vô tội, khi đó chủ tử nhà ngươi nói lời ngông cuồng như vậy, lại còn dẫn theo cả đoàn ma binh, hắn không ra tay thì không phải là đem mặt mũi Tiên giới ném xuống đất mà dẫm lên à? Huống chi, khi đó căn bản hắn không biết Ân Du bị thương nặng.
“Thật vất vả mang chủ tử về, vốn để chủ tử dưỡng thương trước… Nhưng chủ tử nhà ta sợ Thần quân lập khế ước lần nữa, cho nên thừa dịp chúng ta không chú ý đã lén chuồn khỏi Ma giới bay lên Tiên giới, kết quả bị Mẫu Đơn chỉ biết nở hoa kia đánh trọng thương.”
“May mắn ta kịp thời chạy tới mang chủ tử đã hôn mê về Ma giới, cố gắng chữa trị, hơn mười ngày sau chủ tử mới tỉnh lại. Ta nỗ lực khuyên chủ tử, dù có nhớ thương Thần quân thì tốt xấu cũng chờ dưỡng thương cho tốt, mới có thể bay lên Tiên giới mà chống đỡ mấy chưởng của Thần quân. Ai biết, chỉ hơn nửa tháng, Ma quân lại gạt chúng ta lợi dụng pháp bảo ẩn nấp trộm lẻn vào Cửu cửu trọng thiên.” Ô Diêm cực kỳ bi thương: “Chủ tử lúc này há có thể chịu nổi một chưởng của Thần quân? Chỉ nửa chưởng cũng có thể lấy mạng chủ tử rồi. Ta phát hiện chủ tử biến mất, vội chạy lên Tiên giới, may mắn gặp chủ tử ngất ở ngoài điện Thần quân, không chạm phải trận pháp, bằng không…”
“Từ từ!” Tiên đế không nhịn được ngắt lời: “Ngươi vừa rồi nói… nói cái gì nhớ thương Thần quân?”
Không kịp chờ Tiên đế và chúng tiên gia cho rằng mình gặp ảo giác mà lấy lại tinh thần, vẻ mặt Ô Diêm bi thảm hai hàng lệ rơi, hắn ngẩng mặt lên nhìn chín mươi chín tầng trời rồi dập đầu thật mạnh xuống đất: “Thần quân, vì chủ tử thích ngài đã mấy nghìn năm, cầu ngài mau cứu chủ tử nhà ta!”
Giọng điệu chất chứa bi thương ai oán, Ô Diêm khản cả giọng, hô vang cả cõi Tiên giới, tiếng vọng cứ vấn vít quấy nhiễu trong tai, kéo dài thật lâu vẫn chưa tan đi.