Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 21: Ngươi có đau không?



Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Điệu múa kết thúc, ánh đèn đồng loạt sáng lên, tú bà lắc mông bước ra khán đài: “Từ giờ Hồ Nhi công tử nhà chúng ta nửa tháng sẽ tiếp khách một lần.”

Lời vừa dứt, phía dưới vang lên một trận hò reo kích động.

Tú bà giơ khăn, ý bảo giữ yên lặng: “Mọi quy định sẽ như cũ, trong một canh giờ, vị khách quan nào ra giá cao nhất, thì có thể cùng Hồ Nhi công tử trải qua một đêm xuân mặn nồng.”

“Năm trăm lượng!”

“Bảy trăm lượng!”

“Một ngàn lượng!”

Giá cả ngân lượng ngay từ đầu đã cao đến đáng sợ, thậm chí giá khởi điểm còn bằng số tiền mà những tiểu quan dung mạo bình thường phải cố gắng cả năm mới kiếm được. Chưa nói tới việc Phong Trúc quán chẳng phải thanh lâu, nam nhân yêu thích nam sắc tất nhiên có nhưng chung quy không chiếm số đông, mà phần lớn nữ nhân sợ ảnh hưởng tới thanh danh không dám đến nên càng thưa thớt.

Nhưng mà năm trăm lượng với Hồ Nhi chỉ là cái giá ban đầu thôi.

Hồ Nhi cứ tươi cười đứng trên đài, giống như xem biểu diễn mà nhìn những gã đàn ông trên tầng lầu và dưới đài liên tục nâng giá lên cao hơn vì hắn, tú bà đứng một bên sớm đã cười không khép được miệng.

“Chỉ còn nửa khắc nữa sẽ kết thúc.” Tú bà dứt lời, bàn tay với bộ móng tay đỏ chót đặt lên phần áo choàng phía ngoài đai lưng của Hồ Nhi, con mắt lúng liếng, dưới tiếng hít khí của khách nhân phía dưới, giật tung áo choàng ra.

Vải vóc đỏ trong khoảnh khắc rơi xuống, tựa như bươm bướm giương cánh, tung bay, phơi mình trên mặt đất. Thân hình thiếu niên mảnh khảnh, y phục mỏng tang, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.

Tóc đen như mực, dung mạo thượng thừa, son môi đỏ thẫm.

Sau một hồi yên tĩnh đến quỷ dị, sấm sét vang ầm ầm, toàn bộ Phong Trúc quán như bùng nổ, khách nhân đỏ mắt – tranh nhau hét giá tăng vùn vụt như không thiết sống.

“Hai ngàn mốt!”

“Hai ngàn hai!”

“….”

“Hai ngàn năm!”

“Hai ngàn sáu!”

“Hai ngàn tám!”

“……”

“Ba ngàn lượng!”

“Một canh giờ đã kết thúc, chúc mừng khách quan ở sương phòng số hai.” Tú bà công bố kết quả, những vị khách vừa ồn ào tăng giá đột nhiên cứ như người vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, tiếc hận thở dài sườn sượt.

“Mời khách quan chờ một lát, Hồ Nhi lập tức sẽ tới hầu hạ ngài.”

Tú bà dẫn Hồ Nhi lên lầu, gió thổi khẽ, tấm áo choàng vẫn rơi trên nền đất.

Thân mình gầy yếu in vào trong ánh mắt của tất cả những người có mặt nơi đây, nhưng không gợi lên chút thương hại nào, có chăng chỉ là lửa dục vọng điên cuồng.

Khi Hồ Nhi bước ngang qua Ân Du, cậu tiến lên định nói gì đó, thì khách nhân ở sương phòng số hai chờ không nổi – sốt ruột bước ra.

Y phục cẩm hoa, vải vóc thượng hạng, nhưng trên gương mặt hơi tuấn lãng lại cố tình mọc ra đôi mắt chuột, ánh mắt gã đảo vòng rồi dính chặt lên thân thể Hồ Nhi.

“Công tử Hồ Nhi, mời vào.”

“Nó đi theo ta.” Hồ Nhi chỉ Ân Du thấp bé đứng sau.

Công tử mặc áo hoa khó hiểu: “Đứa nhỏ này ư?”

Hồ Nhi cười khẽ một tiếng, hai mắt chăm chú nhìn gã: “Cho nó vào xem.”

“Nhưng trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu ồn ào thì sợ sẽ mất hứng thú.”

“Trói lại, bịt kín miệng, ném vào tủ quần áo rồi mở hai cánh ra là ổn.”

“Được được được, đều nghe ngươi.” Công tử áo hoa vội vàng đáp rồi sáp tới ôm lấy vòng eo đã mơ ước từ lâu, bàn tay gấp gáp thò vào trong vạt áo, xúc cảm nhẵn mịn trơn bóng khiến gã như si như say, hai mắt trừng mấy người hầu ngoài cửa: “Không nghe thấy Hồ Nhi công tử nói gì sao?”

Bốn gã sai vặt nào dám chậm trễ, lôi Ân Du đang đứng cạnh Thanh Huyền vào sương phòng.

Ân Du giãy giụa, mê mang quay đầu nhìn Thanh Huyền. Tay Thanh Huyền vừa động đậy nhưng lại rũ xuống, y bước tới đứng đợi ngoài phòng.

Chẳng bao lâu, mấy tên sai vặt đã xong việc, lúc chúng quay trở lại thì không thấy bóng dáng Ân Du đâu.

Tiếng động trong phòng bắt đầu vang lên, lắng nghe tựa hồ còn có âm thanh kim loại va chạm.

Tiếng thở dốc ô uế truyền vào trong tai, vẻ mặt Thanh Huyền lạnh nhạt, khí thế quanh thân toả ra khiến mấy gã sai vặt không dám nhìn thẳng, bị áp chế mà suýt chút nữa quỳ xuống.

Đột nhiên, trong phòng truyền ra tiếng va đập.

Ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của công tử áo hoa kèm theo tiếng quát giận dữ.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.

“Ngươi đang làm gì?” Âm thanh thiếu niên không lười biếng như trước, mà mang theo nỗi tức giận đến khó thở.

“Làm gì ấy hả? Lão tử bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy, cho nên muốn chơi kiểu nào liền chơi thế ấy hiểu chưa?”

“Thằng nhóc thối, cút ngay!”

Không biết người nọ làm gì, Ân Du kêu lên một tiếng thống khổ, sau đó là tiếng va mạnh vào bàn ghế.

Thanh Huyền ngước mắt, một cước đá văng cửa phòng rồi bước nhanh vào, bốn gã sai vặt vội chạy tới ngăn cản, lại bị Thanh Huyền không chút lưu tình đá văng ra.

Chỉ thấy trong phòng vô cùng hỗn loạn, bàn ghế ngả nghiêng đầy đất, đôi tay Ân Du bị trói quặt ra phía sau, cậu ngã trên nền nhà, khóe miệng rớm máu.

Mà trên giường đang bày ra vài loại khí cụ bằng bạc – hình thù kỳ quái sắc nhọn.

Gã công tử kia thân thể trần trụi, đang đè chặt Hồ Nhi, định tiếp tục giở trò.

Thanh Huyền nhìn thấy cánh tay đang giữ chặt Hồ Nhi của gã bị cắn ra một vết xanh tím rướm máu.

Gã công tử nổi giận ngút trời, hứng thú lần nữa bị cắt ngang, gã rống to với Thanh Huyền: “Ngươi ở đâu ra? Cút cho ta ngay lập tức!”

Thanh Huyền mím môi, tiến lên đá văng gã. Trên giường, thân mình trắng nõn của Hồ Nhi phủ kín vết thương, Thanh Huyền nhíu mày, kéo chăn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồ Nhi mà đắp lên người hắn.

“Mẹ nó! Người đâu?” Một cước của Thanh Huyền không nhẹ, gã công tử ngã trên mặt đất giãy giụa nửa ngày cũng không bò dậy được bèn lớn tiếng kêu người hầu.

Thanh Huyền nâng Ân Du dậy, cởi dây trói cho cậu, không biết vừa nãy gã kia đá trúng chỗ nào, sắc mặt Ân Du trắng đến đáng sợ.

“Ca ca.”

Ân Du lo sợ kéo tay Thanh Huyền, ngay sau đó hoảng loạn chạy tới giường.

“Ca ca xinh đẹp…”

“Ca ca xinh đẹp…”

Hồ Nhi cười khẽ, ngồi dậy, chăn bông từ trên thân trượt xuống.

Ân Du nắm chặt ngón tay không bị thương của Hồ Nhi: “Ca ca xinh đẹp.”

Ngón tay lạnh lẽo được bao bọc trong bàn tay nhỏ bé ấm áp, Hồ Nhi có thể cảm nhận được đứa nhỏ đang run rẩy. Bàn tay còn lại khẽ nâng lên, đầu ngón tay lướt ngang qua ngực Ân Du, chỗ này vừa bị gã kia đá trúng.

Đá bay mấy mét, đổ cả bàn ghế, nhìn xem, khóe miệng còn dính máu.

“Ca ca xinh đẹp, ngươi có đau không?”

“Ngươi có đau không?” Cậu bé run run, đôi môi tái nhợt.

“Ai u! Xảy ra chuyện gì thế này?”

Đúng lúc, tú bà mang người hầu chạy vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.