Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 33: Du nào?



Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Thanh Huyền đành nhận lấy chiếc bát ngọc từ tay thiếu niên, bước đến cạnh bàn. Cậu thấy vậy liền đi theo, rồi cầm đôi đũa trúc gắp thức ăn đặt vào trong bát.

“Ngươi không cần làm thế.” Chén cháo có độ nóng vừa phải, hơi ngọt, hương vị không tệ lắm.

Thiếu niên chăm chú nhìn Thanh Huyền, thấy y không mượn cậu gắp đồ ăn thì đôi tròng mắt qua lớp mặt nạ ảm đạm hơn rất nhiều. Lúc cậu định từ bỏ ý định thì tựa hồ nghe thấy tiếng thở khẽ, ngay sau đó chiếc bát ngọc đựng cháo có chứa linh khí đã vơi non nửa được đặt xuống cạnh đôi đũa trúc.

“Khẩu quyết và thủ pháp đêm qua rất hiệu quả.” Thiếu niên hình như sợ quấy rầy Thanh Huyền, giọng rất nhẹ: “Tu vi của ta tiến bộ nhiều lắm.”

Vì sao lại nghe ra trong lời nói còn mang theo vài phần chờ mong nhỉ? Muốn được khen ngợi à?

Đặt bát xuống, Thanh Huyền không chắc lắm, y cầm khăn lau miệng rồi nói: “Không tồi.”

Đôi con ngươi đột nhiên sáng ngời, giống như bầu trời đầy sao rực rỡ lóa mắt, đáng tiếc lại bị chiếc mặt nạ che mất.

Gọi là học đường, thật ra chính là nơi ở của các sư huynh sư tỷ có tư chất tốt, các sư đệ sẽ tới đó để nghe giảng. Trong mười bốn vị sư huynh sư tỷ thì tu vi thấp nhất là Chu Tuần – Luyện khí đỉnh, còn thân thể này của Thanh Huyền nghe nói tư chất tu luyện không tồi, tám tuổi đã đạt tới Luyện khí tầng ba.

Vì sư phụ luôn bế quan dốc lòng tu luyện nên thường ngày việc chỉ bảo vị tiểu sư đệ này đều do hơn mười vị sư huynh sư tỷ đảm nhiệm. Họ sẽ thay phiên nhau giảng bài, ai cũng có phần.

Hôm nay tính ra thì tiểu sư đệ sẽ tới chỗ Đại sư huynh – Nguyên Doanh.

Đệ tử ký danh không có tư cách được sư huynh sư tỷ chỉ bảo, thế nên cơ hội duy nhất thiếu niên được học là lúc tiểu sư đệ nghe giảng bài, khi đó cậu sẽ đứng bên cạnh cậu bé.

Chỉ là trước đó tiểu sư đệ phát hiện thiếu niên đi theo để học hỏi thì không cho phép cậu vào nghe giảng nữa.

Thanh Huyền dắt thiếu niên tới chỗ ở của Đại sư huynh, hai người vừa đến nơi thì trận pháp tự khởi động, chốc lát cửa viện từ từ mở ra.

Nguyên Doanh có tướng mạo chính trực, thân hình cao lớn đĩnh đạc. Thấy hôm nay tiểu sư đệ tới sớm hơn mọi khi thì hơi kinh ngạc, hắn thân thiện cười nói: “Tiểu sư đệ mau vào đi.”

Thiếu niên lùi về phía sau một bước, định đứng ngoài cửa chờ như lần trước.

“Vào đi.”

Lúc Nguyên Doanh định đóng cửa, Thanh Huyền lên tiếng.

Nguyên Doanh và thiếu niên đều ngạc nhiên nhìn Thanh Huyền. Lông mày y nhẽ nhướn, đệ tử ký danh được đệ tử chính thức cho phép thì có thể cùng nghe giảng bài – quy củ này y nhớ rất rõ cơ mà, vì sao hai người lại nhìn y như vậy? Thấy thiếu niên cứ đứng yên, Thanh Huyền lại giục: “Mau vào.”

Nguyên Doanh cười ha hả, tay kéo thiếu niên còn đang ngây ra: “Tiểu sư đệ bảo ngươi vào thì ngươi cứ vào đi.”

Rót tách trà nóng, ba người ngồi khoanh chân, tình huống này giống như nói chuyện phiếm hơn là nghe giảng bài. Nguyên Doanh giảng giải về phương pháp tu luyện tâm đắc, với Thanh Huyền mà nói chẳng hề có tác dụng gì, thế nhưng thiếu niên bên cạnh lại lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. Chẳng qua Nguyên Doanh căn cứ vào công pháp và cấp bậc tu luyện của tiểu sư đệ mà truyền thụ, thiếu niên lại chưa biết thủ pháp cơ bản và khẩu quyết cho nên cảm thấy rất khó hiểu.

“Sư huynh, mục đích luyện khí để làm gì? Nên luyện ra sao?”

Nguyên Doanh nhìn thoáng qua tiểu sư đệ, đây là vấn đề cơ bản nhất cũng là vấn đề quan trọng nhất trong quá trình tu luyện, có điều tính tình tiểu sư đệ vốn ương bướng khó dạy, cho nên đệ ấy chưa hiểu rõ vấn đề cũng bình thường.

Nguyên Doanh nói: “Luyện khí là bước tu luyện đầu tiên của tu sĩ, chính là luyện bằng gân mạch trong người. Tu sĩ muốn hấp thu linh khí rồi chuyển vào đan điền phải dựa vào kinh mạch toàn thân. Để luyện khí trước tiên phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vì hai mạch này thông suốt thì có thể nối liền sáu mạch, thậm chí là mười hai mạch khác.”

“Luyện khí tầng thứ nhất tức là đả thông…”

Thân mình thiếu niên nghiêng về phía trước, cậu nín thở tập trung lắng nghe, cực kỳ nghiêm túc, Thanh Huyền nhìn thấy một sợi dây thô và mảnh lộ ra trên cần cổ trắng nõn của cậu.

Hẳn là đang đeo vật gì đó.

Thanh Huyền liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, luôn mang bên người như vậy thì hẳn là vật rất quý trọng.

Hai ngày sau, lễ nhập môn chính thức bắt đầu, đệ tử thông qua thí luyện ngày ấy đều tụ tập ở quảng trường toạ lạc trên ngọn núi chính.

Lễ nhập môn rất trang trọng, không chỉ có mỗi đệ tử tham dự mà tất cả Phong chủ đều có mặt. Thiếu niên mặc dù là đệ tử ký danh nhưng cũng háo hức muốn đi.

Dĩ nhiên khiến người kích động chạy đến tham dự chính là vì vị đồ đệ của Phong chủ Tuyệt Thiên phong – Đại sư huynh danh tiếng hiển hách, tuổi trẻ tài cao, chưa tới trăm tuổi đã bước vào tu vi Hóa thần, nam tử tuyệt thế thiên tài này cũng đến.

Thần Bình minh chưa ló dạng, thiếu niên đã sớm chờ ngoài cửa, cách một lớp mặt nạ, Thanh Huyền vẫn nhận thấy tâm trạng thiếu niên rất vui vẻ.

“Nghe nói Đại sư huynh hôm nay sẽ đến tham dự lễ nhập môn.”

Thiếu niên ngồi cạnh Thanh Huyền, giọng điệu vui sướng bắt chuyện.

“Thập ngũ sư huynh đã gặp Đại sư huynh chưa?”

Đó chính là y thì đương nhiên là gặp rồi, Thanh Huyền tiếp tục múc cháo trong bát, thiếu niên bên cạnh cứ lải nhải không ngừng. Trước mặt người khác cậu vẫn duy trì tính cách kiệm lời, nhưng lúc có mỗi hai người thì cậu nói đặc biệt nhiều. Dù Thanh Huyền không đáp lại, cậu vẫn luyên thuyên vô cùng hăng say.

Từ cây cối muông thú hay mặt trăng mặt trời đi qua Thất Thập phong, rồi tới ngọn cỏ, con kiến chuyển nhà dưới đất… toàn thứ buồn tẻ nhạt nhẽo tựa hồ đều rất thú vị sinh động trong mắt thiếu niên.

Thanh Huyền nhớ trong cơn ác mộng thứ nhất, cậu nhóc sáu tuổi cũng hệt như thế – cả ngày bám đuôi y kể lể mấy việc nhỏ như hạt vừng, bàn tay mũm mĩm cặp chân ngắn ngủn múa loạn giữa không trung.

Hiện giờ đã vào tâm ma mấy ngày, nhưng vẫn không thấy Ân Du đâu. Thanh Huyền đặt đồ trong tay xuống, ngước mắt nhìn sợi dây thấp thoáng trên cổ thiếu niên.

Cậu thấy tầm mắt của Thanh Huyền bèn cúi đầu nhìn theo, khi biết y đang xem thứ gì thì giọng điệu vui sướng chợt chìm xuống, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường: “Đây là…”

Thiếu niên vừa nói vừa nắm lấy sợi dây trên cổ kéo ra, định cho Thanh Huyền xem.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh thúc giục của Chu Tuần: “Tiểu sư đệ, hai người chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì mau đi thôi.”

“Bây giờ đi hả?” Thiếu niên hỏi lại lần nữa.

Thanh Huyền đứng dậy: “Ừ.”

Thiếu niên vội vàng bỏ sợi dây vào trong cổ áo, đuổi theo Thanh Huyền.

Dưới núi, Phong chủ Thất Thập phong – cũng chính là sư phụ của vị tiểu sư đệ này, cùng hơn mười vị sư huynh sư tỷ đã tề tựu đông đủ.

“Sư phụ.” Chu Tuần cung kính hành lễ rồi bước đến đứng sau Phong chủ.

Phong chủ nhìn Thanh Huyền, cười tủm tỉm vuốt bộ râu dê, cúi người hiền từ cười nói: “Đã lâu không gặp Tiểu Thập thất, lại cao thêm nữa rồi.”

“Hửm? Tu vi cũng tiến bộ không ít, xem ra gần đây con thực chăm chỉ nha.” Phong chủ rất vui mừng, sau đó ông lại nhìn thiếu niên phía sau Thanh Huyền: “Tiểu Du, ngày mai ta sẽ tiến hành khảo hạch, con đã sẵn sàng chưa?”

Tiểu Du?

Đuôi lông mày của Thanh Huyền khẽ nhúc nhích.

“Dạ rồi, thưa Phong chủ.”

“Tốt, mau đi thôi.”

Phong chủ phất tay áo, trong nháy mắt mười mấy người đều bay lên không, hướng tới ngọn núi chính, với tu vi Nguyên Anh của ông thì việc mang theo bằng ấy đệ tử chỉ là chuyện cỏn con.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.