Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Phong chủ Thất Thập phong phi thân đứng trước mặt đám người Thanh Huyền, tự hào nhìn các đệ tử của mình đều giành được chiến thắng trong trận đầu tiên.
“Các con rất xuất sắc.”
Đại sư huynh vẫn là người rút thăm trước, Phong chủ bước tới chỗ Thanh Huyền liền dừng lại, lời khen ngợi thốt ra tự đáy lòng: “Thập ngũ à, buổi sáng con biểu hiện thực tốt.”
“Nhưng mà…” Phong chủ tựa như cân nhắc rồi mới nói tiếp: “Không phải sư phụ hoài nghi thực lực của con, chỉ là trận thứ hai trừ may mắn, thì hầu như đối thủ đều mạnh hơn rất nhiều, con phải cẩn thận.”
Phong chủ còn muốn dặn dò thêm, nhưng thời gian có hạn.
Thanh Huyền biết ông lo lắng, bèn gật đầu: “Con sẽ cẩn thận, đánh không được thì rời lôi đài.”
Phong chủ nghe Thanh Huyền bảo đảm mới an tâm, ông bước đến trước mặt Hoa Liên Bạch, thành tích xuất sắc của hắn Phong chủ đã thấy rõ, ông rất vui mừng: “Thập lục, biểu hiện của con không tồi.”
Mặt Hoa Liên Bạch đỏ lên, hắn vội nói: “Là sư huynh sư tỷ dạy dỗ tốt.”
Phong chủ vuốt râu cười: “Thấy các con chung sống hòa thuận như thế, ta cũng yên tâm.”
Cuối cùng đến Ân Du.
Phong chủ Thất Thập phong vô cùng tán dương thành tích của Hoa Liên Bạch, nhưng chung quy ông cũng chỉ coi hắn như đồ đệ ngoan ngoãn mà đối xử.
Còn với Ân Du, có lẽ hình ảnh từng bậc thềm đá loang lổ vết máu, thân mình gầy yếu quá mức đã doạ ông khiếp sợ và đau lòng, nhưng cũng có thể vì Ân Du thân thiết với Thập ngũ, cho nên yêu ai yêu cả đường đi.
Phong chủ đối với Ân Du yêu thương giống như bậc cha chú đối với con cháu trong nhà vậy.
“Thập Thất, cơ sở chắc chắn, nền tảng tu vi vững vàng, giáp mặt với đối thủ không kiêu ngạo không nóng nảy, con làm rất tốt.”
“Tạ ơn sư phụ.”
Vết sẹo trên mặt khẽ chuyển động theo lời nói của Ân Du, Phong chủ trông thấy, thầm thở dài một hơi.
Đường đường là một trong những Phong chủ của Tuyệt Thiên phong, muốn thuốc chữa trị thương thế ngoài da sao có thể không tìm được chứ? Vết sẹo nhìn dữ tợn khủng bố, thật ra muốn xóa bỏ cũng không tốn bao công sức.
Chỉ là Ân Du không muốn chữa.
Phong chủ có thể nhìn ra được ẩn dưới vết sẹo dài ngoằng là vẻ bề ngoài khiến người ta kinh ngạc khiếp đảm ra sao, cho nên với quyết định của Ân Du cũng hiểu được. Ông vỗ vai cậu, khuyên nhủ: “Mọi việc nên cố gắng là tốt nhất, nhưng chớ có ép buộc mình.”
Đợi Ân Du rút thẻ trúc ra, điều Phong chủ muốn nói cũng đã xong, ông nhìn thoáng qua các đồ đệ của mình rồi mới bay trở lại hàng ghế giữa không trung.
Trong lần tuyển chọn thi đấu này mỗi người chỉ có ba cơ hội, nếu bại tới trận thứ ba, mộc bài trên người sẽ tự hỏng.
Lần này những đệ tử thắng trận sẽ thi đấu với nhau, thực lực đối thủ quả nhiên tăng gấp bội.
Thanh Huyền và Chu Tuần đều lên lôi đài, trận thứ nhất.
Ân Du đứng xem Thanh Huyền thi đấu, bởi vì vết sẹo dữ tợn trên mặt, mặc dù người vây quanh lôi đài không ít, thế nhưng bên cạnh cậu rất trống trải, tựa như bọn họ cố ý tránh cậu.
Trận này Thanh Huyền đối chiến với một nữ tu.
Vị nữ tu mặc váy lụa màu tím, cười tươi như hoa, cổ chân trắng nõn đeo một cái chuông đồng nhỏ xinh xắn, mỗi bước chân ưu nhã của nàng lại vang lên âm thanh leng keng trong trẻo, làm người nghe rung động không thôi.
“Tiểu sư đệ thông minh lanh lợi, khiến cho tỷ tỷ thực mến mộ nha.” Nữ tu khẽ che đôi môi đỏ, cặp mắt đẹp long lanh phiếm hơi nước: “Tiểu sư đệ không giỏi ăn nói, coi chừng về sau khó tìm bạn đời đó, không bằng trước hết kêu ta một tiếng sư tỷ nghe xem nào!”
Thanh Huyền không quan tâm, linh khí ngưng tụ trên tay, nháy mắt trong lòng bàn tay hình thành một lưỡi kiếm dài, sắc bén. Y ngước mắt, bay tới, trực tiếp tấn công.
Nữ tu trêu đùa: “Tiểu sư đệ tuổi trẻ nên chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, như vậy không tốt chút nào.”
Ngoài miệng nói thế, nhưng trong thâm tâm thì kinh ngạc, động tác trên tay nữ tu càng không dám chậm trễ. Vốn tưởng rằng chỉ là đứa nhóc con tu vi sơ kỳ Trúc cơ, ai ngờ càng đánh càng cảm thấy sâu không lường được.
Vị nữ tu này có trình độ Trúc cơ cao cấp, nàng nghĩ lấy tu vi mạnh mẽ áp chế một cậu bé kém mình tới hai mươi tuổi thì thật mất mặt, cho nên ngay từ đầu không chịu sử dụng toàn bộ sức mạnh.
Đến khi nữ tu bị từng chiêu kiếm của Thanh Huyền bức đến đường cùng, mới vội vàng dốc toàn bộ lực lượng, linh khí ngập trời, hung hăng nhắm thẳng vào y.
Ân Du đứng dưới đài chưa từng rời mắt khỏi Thanh Huyền, đôi đồng tử bỗng nhiên co lại, lòng bàn tay đang nắm chặt ứa ra mồ hôi lạnh.
Nữ tu khẽ nhếch cặp môi đỏ, uy áp vượt qua hai cảnh giới nhỏ, nàng không tin thằng nhóc con lạnh như băng này còn có thể gượng dậy được.
Chỉ là, ánh mắt đắc ý của nàng không duy trì được quá một giây. Thanh Huyền đứng đối diện, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, cổ tay nhanh chóng chuyển động, vẽ ra từng vệt linh kiếm sắc bén, đan xen giữa không trung, cứng rắn đập tan uy áp của nàng. Trong chớp mắt, một luồng kiếm sáng chói đối diện nàng đánh úp lại.
Nữ tu bị dọa tới choáng váng, thất thanh kêu to.
“Ầm!”
Thân thể mềm mại quyến rũ bị một nhát kiếm sạch sẽ gọn gàng đánh rớt xuống lôi đài.
Mái tóc đen của nữ tu hỗn loạn, nàng quỳ rạp trên mặt đất, quần áo xộc xệch, gương mặt trắng nõn dính đầy tro bụi, chật vật ho khan vài tiếng.
Trận thứ hai, Thanh Huyền lấy tu vi sơ kỳ Trúc cơ đối chiến với tu vi Trúc cơ cap cấp, giành thắng lợi.
Trên đài dưới đài vang lên tiếng hoan hô như sấm, nhóm Phong chủ giữa không trung đang quan sát trận chiến bên này sôi nổi gật đầu. Phong chủ Thất Thập phong thì cười đến không khép được miệng.
Bước xuống lôi đài trong ánh mắt hâm mộ của vạn người, Thanh Huyền lại không cảm nhận được ánh mắt quen thuộc như mọi khi, liếc qua, trận đấu thứ nhất ở lôi đài của Ân Du sớm đã xong, thân hình mảnh khảnh kia đang đứng giữa lôi đài.
Trận đấu sắp bắt đầu, đối thủ trước mặt như hổ rình mồi, thế mà Ân Du không chú ý, đôi mắt cứ sáng rực nhìn y.
Thanh Huyền cảm thấy buồn cười, y bước tới lôi đài Ân Du đang thi đấu.
Ánh mắt nóng rực kia liền di động theo bước chân y, tận lúc Thanh Huyền đi đến sát kết giới dưới đài, cậu mới chịu thu tầm nhìn về. Lúc này trưởng lão canh giữ lôi đài tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Ân Du Luyện khí tầng tám, mà trận này đối thủ của cậu là Luyện khí đại viên mãn.
“Ầm!”
Chùy sắt mạnh mẽ đập xuống, toàn bộ lôi đài rung lên, Ân Du kịp thời lui lại, môi mỏng mím chặt, trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Mũi chân vừa chạm sàn, nam tu điên cuồng vung cánh tay vạm vỡ, chuỳ sắt lại nhắm Ân Du nện xuống.
Thân mình Ân Du uốn thành một độ cong không thể tưởng tượng, tránh thế công kích hung hãn của nam tu, mũi chân nhanh chóng điểm nhẹ, thắt lưng mạnh mẽ xoay chuyển, linh khí toàn thân dồn vào đôi chân, cậu đá chếch lên đầu nam tu.
Đôi mắt đục ngầu của nam tu lộ rõ vẻ khinh thường, gã chẳng thèm tránh, mặc cho Ân Du đá vào đầu.
Cẳng chân thon dài dẻo dai, tựa như mũi tên rời khỏi dây cung, nhưng cách đầu đối thủ vài ly thì đụng phải tầng lá chắn, cho dù Ân Du có dùng sức mạnh như thế nào cũng không mảy may bị phá vỡ.
Nam tu cười nhạo một tiếng, linh khí bùng nổ, hung hăng hất ngược chân Ân Du về.
Chênh lệch tới hai cảnh giới nhỏ, thậm chí cậu không chạm được vào người gã.
Lúc trước vị nữ tu đối chiến với Thanh Huyền vì muốn giữ thể diện, cho nên không sử dụng cảnh giới để áp chế liên tục, còn nam tu này thì lại dứt khoát dùng uy áp đối phó Ân Du.
Ân Du không thể chạm vào gã, nếu sơ suất bị áp chế, động tác chậm lại, chuỳ sắt trong tay nam tu tức khắc hùng hổ nện xuống đầu cậu.
Vài lần, suýt nữa Ân Du trúng đòn, nếu cậu không phản ứng nhanh, thì đâu chỉ có vạt áo bị xé tơi tả.
Chạm không được, công kích chẳng xong, nếu cứ vậy thì sớm hay muộn Ân Du sẽ kiệt sức, đến lúc đó chỉ có thể mặc người xâu xé.
“Ầm ầm ầm…”
Tựa hồ Ân Du làm gã bực bội, động tác của nam tu nhanh hơn, đôi tay cấp tốc múa may, hai thanh chùy thật lớn nện xuống liên tiếp.
Ân Du tránh không kịp, cánh tay phải bị chùy sắt lởm chởm gai nhọn bất thình lình đập trúng.
Âm thanh xương gãy vang lên vô cùng thanh thúy, Chu Tuần đã đấu xong nên chạy tới xem, hắn thấy vậy thì hốt hoảng kêu lên.
“Ân Du!”
Mặt Ân Du tái nhợt, cánh tay phải rũ xuống, máu tươi chảy xuôi theo mu bàn tay nhỏ tí tách xuống lôi đài. Cậu lập tức xé góc áo, cắn lấy một đầu mảnh vải, tay còn lại nhanh chóng băng bó chỗ bị gãy.
Nam tu thấy máu thì càng kích động, hăng hái xông lên chuẩn bị đánh Ân Du rơi đài.
Ân Du đứng dậy né tránh, tay trái dùng sức, lập tức cơn đau thấu xương từ cánh tay phải truyền tới, đôi môi đang cắn mảnh vải run nhè nhẹ, gương mặt ứa mồ hôi lấm tấm. Cũng may miệng vết thương đã ngừng chảy máu.
Nam tu càng đánh càng hăng, trên người Ân Du dính thêm mấy vết thương, máu nhiễm ướt y phục màu đen. Chu Tuần đứng dưới quan sát, chỉ hận không thể chạy lên lôi cậu xuống.
“Tiểu sư đệ, Ân Du còn như vậy sẽ không giữ được tính mạng!”
“Ngươi nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ? Đâu thể trực tiếp thay thế đệ ấy nhận thua, tên nhóc ngu ngốc này, muốn gặp Đại sư huynh thì đây đâu phải là cách duy nhất! Nhất định không chịu bỏ cuộc sao? Mà còn tới ba cơ hội, thua trận này vẫn chưa bị loại!” Chu Tuần gấp gáp xoay quanh.
Đúng là thua một trận thì chưa bị loại, nhưng nếu trận thứ hai mà bỏ cuộc, trong khi thực lực đối thủ ngày càng tăng, vậy chẳng lẽ cứ gặp đối thủ mạnh là lại đầu hàng sao?
Thanh Huyền nhìn Ân Du dốc toàn lực nghênh chiến trên lôi đài, không nói một lời.
Ngoại trừ Chu Tuần, những đệ tử đang quan sát trận đấu xung quanh cũng thì thầm bàn luận.
“Người này sao lại liều mạng tới mức thế nhỉ? Ta thấy hắn đứng còn không vững.”
“Có thể chống đỡ với người cao hơn mình hai cảnh giới nhỏ như vậy cũng rất bản lĩnh rồi.”
“Thật chẳng hiểu hắn nghĩ gì, nhìn là biết không có phần thắng, mà cứ cho là hắn may mắn thắng trận này đi, bị thương nặng như kia thì trận sau đấu thế nào được?”
“Ồ, đây không phải là thiếu niên tám năm trước từ chân núi cứ một bước lại dập đầu một cái mà bò lên sao?”
“Hả? Sao ta lại không biết chuyện đó?”
“Tính tình của hắn người thường không thể sánh bằng, tám năm trước đã thế, tám năm sau vẫn vậy, nếu không phải tư chất bị hạn chế, có lẽ hắn đã thành rồng phượng giữa biển người rồi ấy. Ta kể cho ngươi nghe, tám năm trước…”
Dưới đài có người nhận ra Ân Du, phút chốc sự việc tám năm trước được truyền miệng sôi nổi, có người cảm thán thật kiên cường, có kẻ nói gỗ mục không thể khắc, tính tình cứng cỏi cũng vô dụng.
Mà lúc này vết máu đã vẩy khắp sàn đấu, Ân Du bị dồn đến sát rìa lôi đài, chỉ cần lùi một bước, rớt xuống là thua trận.
Khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, Ân Du giương mắt nhìn cây chuỳ sắt đang chuyển động không ngừng để dồn sức, chuẩn bị đánh bại cậu.
Bàn tay dính máu của Ân Du buông lỏng, hai vai rũ xuống, khí thế cả người rút đi hết, nhìn dáng vẻ tựa như đã chịu buông xuôi.
Nam tu thấy thế liền mừng thầm, đối chiến với kẻ thấp hơn gã những hai cảnh giới nhỏ mà lại lâu như thế, quả thực khiến gã mất hết mặt mũi.
Gã xoay vòng chuỳ sắt, linh khí ngưng tụ lại, rồi đột nhiên phóng thẳng vào Ân Du.
Bước chân thay đổi, Ân Du nghiêng sang bên, cổ tay nam tu lập tức di chuyển theo.
“Bịch!” Chùy sắt đầy gai nhọn đâm trúng bụng cậu, một đôi tay khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cán chùy.
Máu tươi văng tung toé, Chu Tuần không nỡ nhìn, vội xoay đầu đi.
Vũ khí của nam tu bị bắt lấy, gã định giật ra theo bản năng, thì bất thình lình đối diện với đôi tròng mắt của Ân Du.
Làn da trắng như ngọc nhiễm vết máu trông vô cùng tươi đẹp, nam tu thấy người trước mặt cứ như thực hiện được mưu kế – đắc ý cong môi cười, rõ ràng phải là khuôn mặt xấu xí, thế nhưng trong nháy mắt lại hào hoa phong nhã đến cực điểm.
Gã bỗng hoảng hốt.
Đột ngột, một luồng sức mạnh từ cán chùy truyền lên, Ân Du mượn lực vặn thanh chuỳ sắt trên bụng, đẩy nam tu rớt xuống đài.
Hoá ra lúc nãy khi cậu tránh đòn, nam tu phải thay đổi phương hướng, vị trí sát rìa lôi đài của cậu lập tức đảo thành vị trí của gã.
Khi nam tu ngã xuống, đôi mắt không thể tin nổi cứ trợn trừng nhìn Ân Du toàn thân đầy thương tích, gã chậm chạp ngơ ngác, người dưới đài và trưởng lão canh giữ đài cũng ngẩn ra.
“Trận này Ân Du thắng!” Trưởng lão cao giọng tuyên bố.
Ân Du cũng không biết mình đi xuống như thế nào, khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc thì cả người rốt cuộc không còn chút sức lực nào, đôi mắt tối sầm, cậu ngã quỵ xuống. Trong mê man cậu ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, lồng ngực chợt vô cùng thư thái.
Không hiểu vì sao cảm thấy cực kỳ thoả mãn, cứ như đây là điều cậu khao khát từ lâu vậy.
Thanh Huyền tránh đụng vào vết thương nặng trên bụng Ân Du, chỉ là thân thể cậu bé này lùn hơn Ân Du khá nhiều, chẳng bế người lên được, y đành phải cẩn thận đỡ cậu trên lưng.
Đầu Ân Du vô lực rũ trên vai y, dòng máu nóng theo khóe miệng chảy xuống vạt áo y. Thanh Huyền nhíu mày, vận chuyển linh khí truyền vào cơ thể cậu, lo lắng nói với Chu Tuần: “Ta đưa đệ ấy về chữa trị, bên kia huynh xem rồi báo với sư phụ.”
Lời chưa dứt, y đã vác người đang hôn mê bất tỉnh bay đi.