Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 48: Chuyển thế



Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Cửu cửu trọng thiên từ trước tới giờ luôn yên tĩnh bỗng kéo tới vô vàn những áng mây rực rỡ, phượng hoàng cùng hót vang, linh khí chợt phun trào. Đây là hiện tượng trời đất báo điềm lành khi pháp bảo ra đời.

Chúng tiên quân giật mình, vội vàng lần theo dấu vết linh khí thì phát hiện nguồn gốc của điềm lành nằm ở Thần cung.

Thần quân lại nuôi dưỡng hay luyện chế ra thần vật gì thế nhỉ? Mọi người không nén nổi tò mò bèn suy đoán.

Thu hết lửa về, Thanh Huyền hài lòng ngắm nghía Luân Hồi Kính còn chưa rút đi nhiệt độ trong tay. Mặt gương đen tuyền vô cùng huyền ảo, liếc mắt nhìn chỉ cảm thấy linh hồn như sắp bị cuốn vào một vòng xoáy vô tận.

Đột nhiên Luân Hồi Kính khẽ tỏa sáng, chiếu ra gương mặt trong trẻo tuyệt trần của Thanh Huyền.

“Đại mỹ nhân à~”

Lông mày Thanh Huyền khẽ nhích.

“Cười một cái xem nào.”

Thanh Huyền ngồi yên.

“Ài…” Luân Hồi Kính tiếc nuối thở dài, người trong gương hé mở cánh môi đỏ, đôi mắt chứa ánh sao chớp chớp.

Thanh Huyền phất tay, không nể nang đánh tan ảo ảnh trong gương, khi Luân Hồi Kính ngẩng cao đầu thét chói tai thì y liền bày ra thuật cấm ngôn khóa miệng nó lại.

“Thần quân.” Gặp hiện tượng lạ, Tiên đế bèn tới xem, hắn thấy Thanh Huyền đi ra thì vội bước đến hỏi dò: “Thần quân luyện chế xong Luân Hồi Kính rồi ư?”

Tiên đế nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn khiến người người yêu thích, có thể làm đất trời biến đổi thì nhất định là vật bất phàm, lại còn do chính tay Thần quân luyện chế. Hắn âm thầm tính toán, chả biết có thể mượn Thần quân mang về tìm tòi nghiên cứu một phen hay không.

“Đã xong.”

Tiên đế đi theo Thanh Huyền, tiếp tục hỏi: “Luân Hồi Kính có thể chiếu ra kiếp trước kiếp này của người thường, vậy hẳn là vật trong tay Thần quân còn có thêm tác dụng khác nữa?”

Luân Hồi Kính do Thần quân tạo ra nên lúc xuất hiện sẽ tự định khế ước với y, còn về tác dụng của nó, Thanh Huyền là chủ nhân thì tất nhiên hiểu rõ.

Thanh Huyền đáp: “Bất kỳ ai trong tam giới chỉ cần soi vào kính thì có thể chiếu ra cuộc đời người đó, kể cả kiếp trước.”

“Hô…”

Tiên đế hít một ngụm khí lạnh, vậy là kiếp trước của tiên tộc hay ma tộc cũng xem được ư?

“Thứ lỗi, ta có chuyện quan trọng cần làm.”

“Thần quân cứ tự nhiên.” Tiên đế chắp tay, đột nhiên ngẫm nghĩ hai giới Tiên Ma thái bình, có chuyện gì mà khiến Thần quân gấp gáp vậy nhỉ? Lại trông thấy phương hướng Thần quân rời đi không đúng lắm, hắn bèn lên tiếng: “Thần quân đi đâu vậy?”

“Ma giới.”

Âm thanh trong trẻo bay tới.

À, hóa ra là xuống Ma giới.

Hả? Ma giới?

Thần quân xuống đó làm chi?

Ân Du trở về Ma giới chỉ có vài người biết, vừa vặn Ma tôn là một kẻ trong đó. Đi vào phòng ngủ, lôi tấm chăn thuận tay ôm từ Thần cung ra, nhưng tinh thần Ân Du đang vô cùng sung túc, làm cách nào cũng không ngủ được. Hắn nhìn chằm chằm nóc giường trong nửa khắc, sau đó gấp gọn chăn thu vào túi trữ vật.

“Chủ tử!” Ô Diêm thấy Ân Du chuẩn bị ra ngoài thì sốt ruột chắn trước mặt: “Ngươi bệnh nặng mới khỏi, không thể quá mệt nhọc được.”

Ân Du không hé răng, tay đặt lên vai Ô Diêm, ma khí bàng bạc xẹt ngang qua.

Ô Diêm sửng sốt mở to đôi mắt: “Chủ, chủ tử! Ngươi đã hoàn toàn bình phục rồi, không những thế tu vi lại còn tăng tiến nữa!”

“Đúng vậy.” Ân Du thu tay về: “Ta ra ngoài một chút.”

Ô Diêm vội gật đầu, nhường đường.

Ma thành nửa năm trước bị tàn phá nghiêm trọng giờ đã hoàn toàn thay đổi nhờ nỗ lực tu sửa của Ô Diêm và đám thuộc hạ, khôi phục gần như ban đầu. Không khí phồn hoa náo nhiệt lại trở về, người đến kẻ đi đan xen trên phố, tiếng gào thét cười đùa vang lên, hết đợt này đến đợt khác.

Trong thành, ai gặp Ân Du cũng cúi mình cung kính chào hỏi. Bỗng dưng hắn lại phát hiện ánh mắt của những người chung quanh – trừ bỏ tôn kính ra thì còn có gì đó quái quái, khiến hắn mất cả tự nhiên.

Thấy trật tự trong thành vẫn yên ổn như trước, Ân Du cảm thấy an tâm nên chuẩn bị xuống Nhân giới một chuyến, nhưng ai ngờ vừa ra khỏi thành thì bị Ma tôn chặn lại.

Áo đen quét trên nền đất, mái tóc đỏ buông ngang thắt lưng, đôi mắt hẹp dài nghiền ngẫm nhìn Ân Du.

“Ma quân Ân Du gần đây khỏe chứ?” Ma tôn lên tiếng.

Ân Du thành thật nói: “Rất khỏe.”

“Đã lâu không gặp, chi bằng chúng ta tán gẫu một lát đi?”

Thật sự Ân Du không biết bản thân và vị đại nhân Ma tôn này có gì để trò chuyện, hắn đang định từ chối thì đã thấy Ma tôn vung tay áo, nháy mắt biến ra một bộ bàn ghế.

Bình ngọc mở hờ, hương rượu tản ra bốn phía, Ma tôn duỗi tay tạo ra động tác mời: “Làm vài chén được chứ?”

Ân Du cúi đầu liếc thảm cỏ dưới chân, lại ngước nhìn khoảng không vắng vẻ trên đầu, cơn gió khẽ thoảng qua, hắn nói: “Ma tôn thật biết chọn địa điểm.”

Ma tôn phất tay áo, ngồi xuống ghế, khiêm tốn: “Không dám không dám.”

Ân Du: Ha.

Ma tôn nâng bình rượu rót một chén đầy cho Ân Du. Tuổi tác Ma tôn vốn được tính ngang hàng cùng Thần quân và Tiên đế, lại đường đường là người cai quản Ma giới, thân phận và địa vị vô cùng cao quý, một Ma quân bé nhỏ như Ân Du sao có thể sánh bằng. Chẳng cần bàn tới việc Ma tôn rót rượu mời Ân Du, ngay cả ngồi uống cùng, hắn cũng không đủ tuổi.

Ma tôn rót rượu xong liền đánh giá Ân Du ngồi đối diện, gương mặt hoa đào, dáng vẻ ngang tàng, dung mạo tuyệt sắc. Đặt chén xuống, nhìn hắn nghiêm túc bưng chén rượu lên uống cạn, Ma tôn cười nói: “Các hạ quả nhiên không câu nệ tiểu tiết.”

Chất rượu thượng hạng, uống vào một hơi chỉ thấy khoang miệng mát lạnh, hương vị còn phảng phất nơi đầu lưỡi.

Ân Du đặt chén xuống: “Ma tôn có việc cứ nói thẳng là được.”

Ma tôn cười cười, lại rót đầy rượu cho Ân Du: “Ma quân Ân Du ở Thần cung được tiếp đón ra sao?”

!

Rượu đột nhiên kẹt ở giữa cổ họng.

Ân Du gian nan nuốt xuống, vì sao Ma tôn lại biết?

Không đúng!

Ân Du nhìn Ma tôn đối diện – mắt thấp thoáng ý cười, đột nhiên nhớ ra bởi vì hãm sâu vào tâm ma mà hắn vô thức bỏ qua một vài nghi vấn. Vì sao hắn lại ở Thần cung? Vì sao Thanh Huyền đi vào biển ý thức giúp hắn phá tâm ma?

Tựa hồ nhận ra Ân Du đang nghi hoặc, Ma tôn cười nói tiếp: “Không ngờ Ma quân Ân Du chẳng những có tu vi đáng sợ, mà tài năng càng khiến người hoảng hốt. Tinh thông thơ từ ca phú, tự tay làm thơ tặng Thần quân thì ắt hẳn văn chương phải bay bổng lãng mạn tới cỡ nào đây.”

Tay Ân Du đang cầm chén rượu run lên.

“Ngày đó nghe nói các hạ đối với Thần quân một mảnh tình si, tới mấy ngàn năm cũng chưa từng thay lòng đổi dạ, dũng khí và nghị lực quả thực khiến người người phải ngả mũ vái chào.”

Rượu sánh ra ngoài chén.

Ân Du gian nan hỏi: “Vì sao ngươi biết những chuyện này?”

“Ngày đó Ô Diêm vì ngươi liều mạng xông lên Tiên giới, quỳ trước Thiên môn dập đầu mấy trăm lần, cầu được gặp Thần quân. Chính câu chuyện đau lòng kia đã khiến Thần quân cảm động, cho nên y ra tay cứu ngươi một mạng.” Ma tôn hãy còn cảm thán: “Không thể không nói, quả thực ngươi có một thuộc hạ vô cùng tận tâm.”

“Ồ…”

Ma tôn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Thứ dao động này… là Thần quân tới.”

“Cái gì?” Ân Du đặt chén rượu xuống, đứng bật dậy, nhớ tới thời điểm Thanh Huyền biến thành Ô Diêm và mảnh giấy được kẹp trong quyển sách có dấu vết bị mở ra rõ ràng trong tâm ma, chân hắn đột nhiên mềm nhũn.

“Thần quân hiếm khi xuống Ma giới chơi một chuyến, chắc là tìm gặp ngươi rồi.”

Ma tôn quay đầu ung dung nói, lại phát hiện sắc mặt Ân Du rất kỳ lạ.

“Ngươi…”

Ma tôn chưa nói xong, Ân Du đã xoay người chạy mất.

Ma tôn:…

Ơ, không phải trước đây mỗi tháng đều chạy lên Thần cung ư? Sao bây giờ cứ như thấy gì đó đáng sợ lắm vậy?

Ma tôn vừa thu lại bàn ghế thì một tấm áo choàng trắng tung bay hiện ra, người đáp xuống đất.

“Đi rồi sao?” Thanh Huyền nhìn về phương hướng còn lưu lại hơi thở của Ân Du.

Ma tôn chắp tay nói: “Vừa mới đi thôi.”

Hiếm khi có dịp gặp gỡ vị thần tiên kiệm lời này, Ma tôn châm chước, chẳng nén nổi tò mò bèn hỏi: “Với tu vi của Thần quân thì có thể bắt kịp ngay lập tức, Thần quân không đuổi theo sao?”

“Không cần.”

Thanh Huyền tìm đến ma thành, tính cách Ân Du so với trong tâm ma không có gì khác. Y chẳng biết vì sao người kia lại mất tự nhiên như thế, nhưng hắn vốn bướng bỉnh, có đoán cũng vô dụng. Nếu hắn nghĩ thông suốt thì sẽ tự mình tìm gặp y thôi.

Ô Diêm còn đang đắm chìm trong vui sướng vì tu vi chủ tử thăng cấp, nên không phát hiện Thanh Huyền tới.

Thần quân đích thân đến ma cung!

Không bàn tới Ô Diêm, vài thuộc hạ của Ân Du đã kích động tới mức hôn mê bất tỉnh.

Ô Diêm tốt xấu cũng từng gặp Thần quân, mồm miệng tạm coi là nhanh nhẹn, hắn phấn chấn đi đến trước mặt Thanh Huyền, cúi người xuống: “Thần quân, ngài tới tìm chủ tử nhà ta sao?”

“Vật này, đợi chủ tử nhà ngươi trở về thì đưa cho hắn.”

Ô Diêm tròn mắt, ngơ ngác mở lòng bàn tay, trịnh trọng tiếp nhận Luân Hồi Kính được Thanh Huyền đưa tới.

“Thần, Thần, Thần quân, ngài tặng nó cho chủ tử nhà chúng ta ư?” Ô Diêm kích động lắp bắp.

“Ừ, mặt trên đặt cấm chế, chỉ có Ân Du mới mở ra được.”

Ô Diêm rơm rớm nước mắt: “Thật tốt quá, chủ tử nhà ta rốt cuộc hết khổ.”

“Thần quân, ngài biết không? Sau khi chủ tử nhà ta từ Tiên giới trở về cứ luôn miệng dò hỏi ta về chuyện của ngài, rồi trà không nhớ cơm không nghĩ, bao nhiêu lần xông vào trận pháp chỉ vì muốn trông thấy Thần quân. Ta còn nhớ rõ lần đó, trận pháp rốt cuộc bị phá, chủ tử nhà ta trở về cứ cười ngây ngây ngô ngô, bảo là đã trông thấy ngài…”

Ô Diêm kể lể một lèo chuyện chủ tử nhà hắn gian nan thế nào khổ cực ra sao, khiến thuộc hạ xung quanh toát mồ hôi lạnh. Bọn họ chẳng dám nhìn mặt Thần quân, chỉ hận không thể xông lên bịt cái mồm liến thoắng của Ô Diêm lại.

Nhưng Ô Diêm nói một lúc lâu, mọi người đang cúi gằm mặt xuống vẫn không thấy Thần quân lên tiếng ngăn lại, đôi giày tuyết trắng đứng nguyên chỗ cũ. Cuối cùng, mọi người thật cẩn thận ngẩng đầu lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Thần quân.

Chỉ thấy, khóe môi hồng trên gương mặt nghiêng hoàn mỹ kia hơi cong lên.

Mọi người:?!

Là bọn họ bị mù hay trông thấy ảo ảnh nhỉ? Thần quân thế mà đang mỉm cười!

Ô Diêm cực kỳ bi thương, một mực kể lại chuyện quá khứ của Ân Du, nước mắt chảy ròng ròng, hắn quỳ xuống: “Thần quân, chủ tử nhà ta thật sự đối với ngài một lòng si mê.”

Vận chuyển linh khí vững vàng nâng Ô Diêm dậy, Thanh Huyền nói: “Ta biết.”

Tiếng nghẹn ngào của Ô Diêm đột nhiên im bặt.

“Đợi chủ tử trở về, ngươi nói cho hắn biết, thơ tình làm rất hay, bốn chữ Thanh Huyền Ân Du viết cũng rất đẹp.”

Thần quân bay đi rồi, Ô Diêm và đám thuộc hạ vẫn đứng như trời trồng.

Hôm sau, Ân Du tạm thời cảm thấy không còn ngượng ngùng nữa, ngẫm nghĩ hẳn là Thanh Huyền đi rồi, hắn mới dám về ma thành.

Nhưng mà…

Ân Du ngạc nhiên nhìn một đám ma tu chung quanh cứ tủm tỉm cười, vì sao ánh mắt mấy người này càng quái lạ như thế.

Hắn đi rồi, dân trong thành mới tốp năm tốp ba tụ tập bàn tán: “Hắc, thành chủ nhà chúng ta có lẽ hết khổ rồi, nghe nói Thần quân tự mình tìm tới đấy.”

“Không sai được, Thần quân còn tặng tín vật đính ước cho thành chủ của chúng ta nữa cơ.”

“Chà, ai bảo thành chủ nhà chúng ta si tình như thế chứ? Nghe nói thành chủ không chỉ làm thơ tặng Thần quân mà còn khắc tên của hai người ở khắp mọi nơi. Hắc hắc, trước đây Mẫu Đơn tiên quân trên Tiên giới kia đúng là không biết xấu hổ dám vọng tưởng đòi lập khế ước với Thần quân, cũng không nhìn lại xem nàng có điểm nào tốt hơn thành chủ nhà chúng ta cơ chứ? Chẳng những tu vi thành chủ cao, dung mạo đẹp, mà quan trọng nhất chính là tấm chân tình dành cho Thần quân…”

“Này, các ngươi có biết tín vật đính ước Thần quân đưa cho thành chủ là gì không?”

“Nghe nói là một tấm gương.”

“Vì sao tín vật đính ước lại là gương nhỉ?”

“Ta cũng không biết. Đã nghe câu gương vỡ lại lành bao giờ chưa? Gương rất dễ vỡ nên cần phải bảo quản thật tốt, chắc là muốn nhắc nhở phải trân trọng tình cảm giữa hai người bọn họ đây mà!”

“Không thể tưởng tượng được Thần quân lại là người tâm lý như thế!”

“Chủ tử, đây là vật đính ước Thần quân tặng cho ngươi.”

Vừa trở về ma cung, Ân Du kinh ngạc tiếp nhận Luân Hồi Kính trong tay Ô Diêm, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng: “Ngươi nói vật này là do Thanh Huyền đưa à?”

Ô Diêm kể: “Hôm qua Thần quân đến ma cung tìm nhưng ngươi không có nhà, Thần quân bèn bảo ta đưa vật này cho chủ tử. Ngài ấy còn nói phía trên đặt cấm chế, chỉ có ngươi mới mở ra được.”

“Khụ.” Ân Du cố gắng che giấu gương mặt đỏ bừng, hắn cẩn thận cất gương, ra vẻ lơ đãng xua tay: “Ờ, ta biết rồi, ngươi đi đi.”

“Chủ tử à, Thần quân còn bảo ta chuyển lời cho ngươi, ngài ấy nói thơ tình ngươi làm rất hay, bốn chữ Thanh Huyền Ân Du viết cũng rất đẹp.”

Ân Du lảo đảo đi vào phòng.

Đóng sập cửa lại, mặt Ân Du đã đỏ tới mức không thể gặp người. Chờ cơn sóng hồng rút đi, hắn vội lấy gương ra, cầm trong tay cẩn thận xem xét.

Cấm chế?

Ân Du niết tấm gương, thử đưa ma khí vào, bề mặt phẳng lặng gợn từng đợt sóng, hắn nhìn chằm chằm mặt kính, sợ bỏ qua điều gì.

Áo trắng bồng bềnh, khuôn mặt trong trẻo thong dong hiện lên trên mặt kính, đôi mắt người kia khẽ ngước nhìn khiến trái tim Ân Du đập lỡ một nhịp.

“Tiểu mỹ nhân à~”

Hình ảnh đột nhiên biến mất, nháy mắt hóa thành một nam tử hồng y tóc đen dài, rực rỡ lóa mắt.

Ân Du không vui lắc lắc tấm gương: “Ngươi biết nói đúng không?”

“Đúng vậy, tiểu mỹ nhân à~”

“Đổi lại ảnh kia mau.”

Ai thèm ngắm chính bản thân mình chứ.

Luân Hồi Kính nghe lời đổi hình ảnh Ân Du thành Thanh Huyền. Ân Du liền cảm thấy mỹ mãn, hắn ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của Thần quân rồi hỏi: “Ngươi là thứ gì?”

Nó bèn giới thiệu: “Ta là Luân Hồi Kính, trước kia vốn là đá luân hồi, được Thanh Huyền luyện chế, có thể chiếu ra kiếp trước kiếp này của vạn vật trong tam giới.”

Nụ cười của Ân Du tức khắc đọng lại, thật lâu sau, hắn vất vả hé miệng, nghe thấy mình gian nan thốt ra từng lời: “Ngươi nói ngươi có thể chiếu ra kiếp trước kiếp này của vạn vật, vậy ngươi có thể tìm được cuộc đời của người thường đã chuyển kiếp hay không?”

Khi còn là người thường Ân Du không biết có luân hồi, mãi sau này mới biết, nhưng tam giới mênh mông vô tận, hắn chẳng biết đi nơi nào mà tìm người. Bao đêm hắn nằm mơ về thời niên thiếu rồi lại ước ao, không cầu mong được gặp mặt cha mẹ, Hồ Nhi hay Chu Tuần, chỉ cần biết hiện giờ bọn họ đều khỏe mạnh là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.

Đáng tiếc đầu thai chuyển kiếp là việc của Thiên Đạo, một Ma quân nhỏ bé như hắn làm sao biết được đây?

Ân Du hồi hộp, tay bấu chặt vào Luân Hồi Kính.

Hắn nghe thấy nó trả lời: “Tất nhiên là được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.