Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Khuôn mặt người trong nước rõ nét, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều vô cùng chân thực.
Tiên đế khiếp sợ không thốt nên lời. Trong khay ngọc là nước si tình, do Nguyệt Hạ tiên quân tập hợp chín trăm chín mươi chín vạn mối tình si rồi luyện chế suốt ba mươi nghìn năm mới thành. Chỉ cần ai rung động mà soi vào nước, sẽ thấy người trong lòng hiện ra.
Hình ảnh càng rõ nét, rung động càng sâu sắc.
Bây giờ xem ra…
Tiên đế xoa mặt, đâu chỉ có rung động, ngay cả trái tim cũng bị lấy đi mất rồi. Hắn nhìn vẻ mặt ung dung của Thần quân, khóc không ra nước mắt.
Thần quân, ngươi giúp người ta phá tâm ma, vì sao lại để bản thân lún sâu vào thế kia?
“Đây là gì?”
Tiên đế cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời: “Thứ này do Nguyệt Hạ tiên quân luyện chế, ừm, là nước si tình, có thể chiếu ra dung mạo người trong lòng.”
Thanh Huyền liếc nhìn hình ảnh Ân Du trong khay rồi thu tầm mắt về “à” ra thế.
À?
Phút chốc, Tiên đế không biết nên nói gì.
Cả khoảng sân rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Tiên đế ngẫm nghĩ một hồi, mới hỏi thử: “Ta thấy Ân Du nhớ thương Thần quân lâu như vậy, rễ tình bén sâu. Nếu Thần quân đối với hắn cũng…” Tiên đế ngừng lại, chọn lọc từ ngữ: “…cũng có vài phần tình cảm, chi bằng đưa sính lễ xuống Ma giới có được không?”
Thanh Huyền ngước mắt: “Đưa sính lễ? Lập khế ước ư?”
Tiên đế sờ sờ mũi, nhớ tới lúc mình bàn chuyện cưới xin của Thần quân với Mẫu Đơn tiên tử, có chút chột dạ: “Vậy thì hơi nóng vội, hay là Thần quân và Ân Du chung sống với nhau trước đã nhỉ? Ta không ngờ Thần quân động lòng, lại là lần đầu, cho nên chẳng biết làm thế nào cho phải.” Tiên đế tri kỷ tính toán giúp Thanh Huyền.
“Được không?”
“Ừ.”
Ừ?
“Ý của Thần quân là…”
Thanh Huyền bảo: “Nghi thức lập khế ước phiền ngươi chuẩn bị, nếu cần thứ gì thì cứ đến chỗ ta lấy là được, còn sính lễ…” y xoay đầu.
Cửu Chuyển Thanh Liên đang nghịch nước trong ao bỗng thấy lạnh gáy, nó bám chặt vào cành sen, dùng giọng điệu non nớt gào lên: “Ngài không thể tặng ta cho người được! Lúc trước ngài đã trích hạt sen của ta đi rồi, thế mà lần này còn định mang cả ta đi nữa! Ngài đừng có thấy sắc quên sen!”
Thanh Huyền tiếc nuối thu tầm mắt về, trong Thần cung nguyên liệu y diệt trừ thú cổ hoang dã còn khá nhiều, nhưng chưa luyện chế. Hiện giờ đồ tốt nhất chính là thần vật Cửu Chuyển Thanh Liên.
Nhưng xem dáng vẻ này của nó thì không được.
Tiên đế gượng cười khuyên nhủ: “Thần quân chớ lo lắng, Cửu Chuyển Thanh Liên tốt xấu cũng đã theo ngươi tới vạn năm, làm sính lễ không phù hợp lắm. Đại điển lập khế ước phải cử hành long trọng, tốn không ít thời gian để chuẩn bị.”
“Ừ.”
Tiên đế nói xong, ngẫm nghĩ một lát cũng không thấy có gì cần trao đổi nữa, bèn đứng dậy định rời đi.
“Việc chuẩn bị đại điển lập khế ước có thể tuyên bố công khai, nhưng cưới ai thì đừng nói.”
Tiên đế gật đầu, tuy chẳng biết vì sao, nhưng Thần quân đã dặn thì tất nhiên hắn sẽ nghe theo.
Ngón tay miết vành chén, ánh mắt Thanh Huyền xa xăm.
Lập khế ước sao? Nếu đối tượng là Ân Du, ừm, không tệ.
Cách đó một ngày, Tiên giới lại lần nữa náo nức trong bầu không khí tất bật chuẩn bị cho đại điển lập khế ước, chúng tiên quân hỏi dò, mới biết Tiên đế sắp tổ chức lễ cưới cho Thần quân.
Tiên giới.
“Thần quân muốn lập khế ước!”
“Cái gì? Đối tượng là ai?”
“Không biết.”
“Có phải Ma quân Ân Du dưới Ma giới không?”
“Ai mà biết được, ngoài một lần xuống Ma giới của Thần quân lúc trước, thì vẫn chưa thấy hai người qua lại. Nếu lập khế ước thì cũng phải gặp nhau chứ nhỉ?”
Ma giới.
“Hắc, ngươi nghe chưa? Hôm nay Tiên giới vô cùng náo nhiệt, nghe nói Thần quân lại muốn lập khế ước! Hơn nữa đối tượng lần này là người mà Thần quân nhớ thương đấy.”
“Trời đất! Ai mà có vinh hạnh được Thần quân ưu ái như thế nhỉ?”
“Liệu có phải Ma quân Ân Du không?”
“Ài, sao có thể chứ! Từ ngày Thần quân tới, ngươi không phát hiện Ma quân Ân Du đau lòng muốn chết cứ trốn vào phòng, cửa ngoài không ra cửa trong khép kín hay sao? Ta đoán, nhất định là do Ân Du bám dính Thần quân ghê quá, cho nên Thần quân mới tìm tới cắt đứt tình cảm của hắn. Không chừng đồ Thần quân tặng là vật đoạn tình ấy.”
…
“Ngươi biết chưa? Ma quân Ân Du bị vứt bỏ, Thần quân đại nhân muốn lập khế ước.”
“Chủ tử! Không tốt, không tốt!”
Nghe thấy lời đồn đãi, Ô Diêm như cơn gió vọt từ ngoài thành tới trước tẩm cung của Ân Du, lòng nóng như lửa đốt, vỗ vỗ cánh cửa. Ô Diêm vô cùng hối hận, hắn cho rằng chủ tử nhà hắn muốn nghỉ ngơi, ai biết hóa ra chủ tử đau lòng quá mức nên trốn vào tẩm cung! Vì sao hắn không phát hiện ra để kịp thời động viên an ủi chủ tử cơ chứ?
“Chủ tử, ngươi chớ có đau lòng! Trong khoảng đất trời này nơi nào mà chẳng có cỏ cây…”
“Đau lòng gì?”
Ân Du đột nhiên mở cửa, tay cầm Luân Hồi Kính. Mấy hôm nay hắn dùng nó để xem chuyện Thanh Huyền đến ngây ngốc, lơ đãng một hồi đã trôi qua mấy ngày.
Mắt Ô Diêm đỏ lên, hắn nhìn Ân Du từ trên xuống dưới, nhận ra chủ tử vẫn bình thường thì tức khắc thở phào: “Chủ tử, dù cho ngươi và Thần quân không thể nên duyên đôi lứa, nhưng tất cả rồi sẽ qua thôi.”
Ân Du nhíu mày: “Ngươi nói gì thế?”
Lúc này Ô Diêm mới phát hiện hóa ra chủ tử nhà hắn chưa biết chuyện, lại nhìn thấy trong tay chủ tử còn nâng niu món quà mà Thần quân tặng, hắn đau khổ nói: “Chủ tử à, Thần quân muốn lập khế ước!”
“Cái gì? Với ai?”
Ô Diêm: “Không biết.”
Ân Du cầm Luân Hồi Kính trong tay, chợt cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy, phút chốc cả người đờ đẫn.
Đã nhiều ngày Thanh Huyền ngồi sắp xếp nguyên liệu, bản thân y muốn cưới người về, thì sính lễ sẽ tự tay làm. Về phần luyện chế cái gì…
Thanh Huyền nhìn đống nguyên liệu, trong đó có một cuộn tơ tằm đỏ thắm, Ân Du thích màu đỏ, chi bằng luyện chế một bộ pháp y* cho hắn đi.
(Pháp y: áo cà sa)
Quyết định xong, Thanh Huyền lại chuẩn bị không ít nguyên liệu dùng để luyện chế pháp y. Trước tiên vẽ sơ đồ phác thảo, rồi sửa đi sửa lại, sửa tới mấy trăm lần y mới hài lòng đặt bút xuống, tiếp đó là tìm mấy đồ trang trí đính lên pháp y.
Thanh Huyền sửa sang một vài điểm lặt vặt, thêm mấy ngày nữa trôi qua.
Vì nghi thức lập khế ước cho Thanh Huyền mà Tiên đế bận rộn trong ngoài, cả Tiên giới cứ như gặp phải kẻ địch đáng gờm, vội vàng tất bật, chuyện lớn của Thần quân cũng là chuyện lớn của bọn họ.
Sắp xếp xong toàn bộ đồ cần dùng, Thanh Huyền phất tay, bế quan để luyện chế pháp y.
Đang lúc Tiên đế vội đến chân không chạm đất, thì lại phát hiện có điều không thích hợp.
Ví dụ như lụa đỏ chuẩn bị lập khế ước biến mất, hay hương đồng tâm mà Nguyệt Hạ tiên quân luyện chế cho Thần quân cũng bốc hơi.
Có trộm ư?
“Tiểu mỹ nhân à, ngươi làm vậy là không đúng.”
Ở một nơi nào đó trên Tiên giới, Luân Hồi Kính nhìn Ân Du lén la lén lút, nhét hương đồng tâm và toàn bộ mấy thứ trộm được vào túi trữ vật.
Ân Du vỗ Luân Hồi Kính, bảo: “Ngươi thì biết cái gì?”
Hương đồng tâm mang đi, lụa đỏ lấy mất, ngay cả linh quả quý hiếm dùng để mở yến tiệc cũng bị Ân Du trộm nốt. Đáng tiếc hiện giờ Tiên giới vẫn chưa chuẩn bị quá nhiều đồ tốt, bằng không hắn sẽ trộm sạch, hẳn là sẽ kéo dài thời gian lập khế ước lâu hơn nữa.
Nghĩ nghĩ, Ân Du buồn bực lại vỗ Luân Hồi Kính, làm nó ăn đau kêu oai oái.
“Ngươi nói xem chủ tử nhà ngươi có ý gì chứ? Ôm cũng đã ôm, thân thiết cũng thân thiết rồi, nói thế nào cũng coi như là người của ta, vậy mà bảo lập khế ước liền lập khế ước?” Ân Du oán hận cắn răng: “Không biết bị tiểu yêu tinh phương nào câu hồn đi mất.”
Luân Hồi Kính thức thời im lặng.
Ân Du cất Luân Hồi Kính, quen cửa quen nẻo bay về phía Thần cung.
Cõi bồng lai mây khói lượn lờ, sau khi Ân Du hấp thu thần lực của hạt sen Cửu Chuyển Thanh Liên thì tu vi tăng vọt. Hắn đi vòng vòng quanh Thần cung một lúc lâu mà mãi chả thấy người cần tìm, bèn xông vào trận pháp, dụ Thanh Huyền ra.
Một bước, hai bước, ba bước…
Thẳng đến lúc Ân Du gần như chạm tới trận pháp cũng chưa bị đánh bay.
Một ý tưởng lớn mật thoáng qua trong đầu, Ân Du thử bước vào, và hắn không hề gặp trở ngại, tiến thẳng vào trong trận.
Ân Du khó tin nhìn khoảng sân quen thuộc, ngó nghiêng xung quanh.
Lúc hắn còn đang ngẩn ngơ thì một giọng nói trẻ con trong trẻo cất lên.
“Là ngươi nha.”
Ân Du bước tới chỗ phát ra tiếng nói, một cậu nhóc con đang ngồi trên lá sen, răng trắng môi hồng, đẹp như một tác phẩm điêu khắc, linh khí bức người.
Cậu nhóc tinh xảo nghiêng đầu tò mò đánh giá hắn.
“Ngươi thật đẹp mắt.”
Cậu nhóc nhảy từ trên lá sen xuống, nháy mắt bay đến trước mặt Ân Du, lơ lửng trên không trung đối diện với hắn.
Tròng mắt đen láy chớp chớp, cậu nhóc nói: “Khó trách y muốn tặng ta cho ngươi.”
Ân Du khó hiểu: “Thanh Huyền ư?”
Cậu nhóc bĩu môi, ngồi lên bàn đá, cặp chân ngắn nhỏ bất mãn đá đá: “Đúng vậy, y tính toán tặng ta cho ngươi làm sính lễ.”
Ân Du đờ đẫn: “Sính lễ cho ta?”
“Ơ?” Cậu nhóc bay đến trước mặt Ân Du, hương sen mát lạnh ùa vào khoang mũi, làm Ân Du trở nên tỉnh táo đôi chút. “Ngươi không biết à?”
Ân Du thẫn thờ chớp mắt, niềm vui sướng vô biên bỗng trào dâng từ đáy lòng, hắn hỏi: “Ta không biết điều gì?”
Cửu Chuyển Thanh Liên nói: “Thanh Huyền muốn lập khế ước cùng ngươi nha.”
“Khụ.”
Môi mỉm cười, đôi má Ân Du ửng hồng, hắn giơ nắm tay che đi khóe miệng không nhịn được cứ cong lên, dối lòng nói: “Bát tự còn chưa có xem qua đâu.”
“Bát tự?” Cửu Chuyển Thanh Liên nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi: “Đó là gì?”
Ánh mắt Ân Du mơ hồ.
“Đại mỹ nhân không cần xem bát tự.”
Tiếng Luân Hồi Kính trong lồng ngực Ân Du lanh lảnh vang lên.
Cửu Chuyển Thanh Liên tò mò, ngón tay bụ bẫm sờ vào thứ trong ngực Ân Du: “Đây là gì?”
Lấy Luân Hồi Kính ra, Ân Du giới thiệu: “Đây là Luân Hồi Kính do Thanh Huyền luyện chế.”
“Xin chào, tiểu mập mạp.” Luân Hồi Kính nhiệt tình lên tiếng.
Cửu Chuyển Thanh Liên nhăn mày, sen trắng trong ao bất an lay động.
không khí quanh sân phút chốc căng thẳng.
Ân Du ho nhẹ, hỏi về điều mình muốn biết: “Vì sao đột nhiên lại muốn lập khế ước?”
Cửu Chuyển Thanh Liên dời ánh mắt tìm tòi trên Luân Hồi Kính, đối với người đẹp, nó luôn có hảo cảm, cho nên kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì Tiên đế mang nước si tình tới, muốn thử xem Thần quân có rung động với ai hay không, kết quả là có.”
Ân Du da mặt dày hỏi: “Là ai thế?”
Cửu Chuyển Thanh Liên quái lạ ngó Ân Du, nó đáp: “Là ngươi.”
Lời nói vừa dứt, Cửu Chuyển Thanh Liên tức khắc thấy khuôn mặt người kia đỏ hồng, sắc đỏ lan từ cổ lên mặt, rồi tới tận mang tai.
“Ta đã nói cho ngươi biết rồi, vậy ngươi đưa vật kia cho ta chơi có được không?” Cửu Chuyển Thanh Liên nhìn Luân Hồi Kính trong tay Ân Du, cằm hất lên.
Luân Hồi Kính tức khắc trả lời: “Xí, tiểu mập mạp, còn lâu tiểu mỹ nhân mới đưa ta cho ngươi nha, mấy hôm nay hắn chưa từng buông ta ra đấy.”
“Được.”
Ân Du không nói hai lời giao Luân Hồi Kính ra, đáy lòng nhảy nhót tưng bừng.
“Khoan đã!” Luân Hồi Kính thét chói tai.
Cửu Chuyển Thanh Liên hớn hở nhận lấy Luân Hồi Kính rồi chạy vào ao chơi.
Khuôn mặt như bị lửa thiêu đốt, thật vất vả mới bình ổn được tâm trạng rối bời, Ân Du nhìn quanh quẩn, nhưng lại thất vọng nhận ra không trông thấy người kia.
“Thanh Huyền đâu?”
Cửu Chuyển Thanh Liên dìm Luân Hồi Kính xuống nước, không quay đầu lại: “Đang bế quan để chuẩn bị sính lễ rồi.”
Ngọn lửa nóng thật vất vả rút đi lại lần nữa bùng lên.
Bỗng Ân Du hoảng hốt, hắn siết chặt túi trữ vật bên hông.
Hỏng bét!
Hương đồng tâm, lụa đỏ, đồ chuẩn bị cho lễ lập khế ước đều ở trong này.
Trời ạ, loại việc lớn như tổ chức lễ cưới làm sao có thể trì hoãn được cơ chứ!
Ân Du nắm chặt túi trữ vật định rời khỏi Thần cung, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể ra khỏi trận pháp được. Hắn thử vài lần, thậm chí dùng cả ma khí mạnh mẽ xông qua, nhưng vẫn chẳng ăn thua.
“Thần quân sửa lại trận pháp rồi, ngươi không ra được đâu.”
Ân Du vội kêu lên: “Sửa rồi ư? Vậy ta phải làm gì bây giờ? Ta đang có việc gấp cần phải ra ngoài.”
Cửu Chuyển Thanh Liên vừa gõ gõ Luân Hồi Kính để nghe âm thanh trong trẻo nó phát ra, vừa trả lời: “Thần quân dặn ta nói với ngươi, ngươi đã vất vả lên đây một chuyến thì không bằng nhân lúc còn sớm mà làm quen với hoàn cảnh ở đây trước đi.”
Mặt Ân Du đã đỏ tới mức không thể gặp người.