Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Khói trắng lượn lờ bay lên, hương thơm của cơm canh mộc mạc thanh khiết toả ra từ phòng bếp, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn, mẹ Ân Du vội vã lau tay, đi ra.
“Lý Nhị, là cháu à.” Mẹ Ân Du cười chào, nhìn thấy Lý Nhị mang theo rổ trứng gà và cái bát đi phía ngoài hàng rào, nàng vội mở cổng, mời y: “Mau vào chơi.”
Thanh Huyền không vào, mà đưa đồ trong tay ra: “Cảm ơn đã chăm sóc.”
Mẹ Ân Du nhận cái bát, đẩy rổ trứng gà trở về: “Thân thể cháu gầy yếu, lại là giai đoạn đang trưởng thành, trứng gà này hãy cất đi ăn dần, chú ý bồi bổ.”
Thanh Huyền không nhận, mẹ Ân Du nói mãi cũng ngượng ngùng, đành phải thu lại rổ trứng gà.
Âm thầm đánh giá Lý Nhị một phen, xác thật hiện giờ người này phong thái lạ thường, so với trước đây thì quả thực cứ như là người khác.
Nghĩ nghĩ, mẹ Ân Du nói: “Vừa lúc ta đang làm cơm trưa, tính thời gian thì hẳn cháu cũng chưa ăn, không bằng thuận tiện ăn ở đây đi, đỡ mất công về nhà lại phải nấu.”
Không đợi Thanh Huyền từ chối, nương Ân Du tiếp tục cười nói: “Tiểu Du hò hét đòi ăn cá nên sáng sớm đã ra sông. Đứa nhỏ này thấp, tay chân lại ngắn nên khó mà bắt được cá. Nếu không có ai gọi thì có lẽ trời tối đen nó mới chịu về, không bằng cháu giúp ta đi gọi Tiểu Du về ăn cơm, được chứ?”
“Được.”
“Tiểu Du đang ở con sông cách thôn ba dặm.”
Thôn tuy nhỏ nhưng ẩn trong núi rừng, non xanh nước biếc vờn quanh, đúng là một nơi an hưởng tuổi già lý tưởng. Nếu không phải mấy tên ma tu kia bị nhân sĩ chính phái đuổi giết mà chạy nhầm vào nơi đây, phỏng chừng Ân Du cả đời cũng sẽ không bước chân ra khỏi cái thôn yên bình này.
Quanh thôn có không ít đồng ruộng và sông suối.
Ân Du mới sáu tuổi hiếm thấy xương cốt rất cứng cáp, so với trẻ con cùng lứa thì thông minh lanh lợi hơn rất nhiều. Đương nhiên so với bọn trẻ lớn hơn vài tuổi thì vẫn còn kém một chút.
Con sông gần thôn cũng nhiều tôm nhiều cá.
Nhưng Ân Du không tranh được với những đứa trẻ to xác hơn, bèn một mình chạy tới con sông cách thôn khá xa.
Cũng chỉ có cậu mới bạo dạn như vậy.
Một đường dọc theo thôn đi tới, lúc này là giữa trưa, bọn nhỏ trong thôn rảnh rỗi cũng thích chạy ra sông bắt tôm cá.
Không ít cậu bé choai choai cởi trần, làn da nhẵn nhụi phơi đến khô vàng, mang theo giỏ tre chứa đầy tôm sông đang cười đùa vui vẻ chạy qua lại bên người Thanh Huyền.
“Hắc, Lý Nhị!”
Một thiếu niên chừng mười hai tuổi trần trụi nửa thân trên, cười chào Thanh Huyền, tay đang cuốn ống quần dính đầy bùn đất lên.
Thanh Huyền nhíu mày, khẽ gật đầu, không muốn nhiều lời.
“Này, Lý Nhị.” Thiếu niên kia chạy tới: “Hôm nay ta bắt được không ít cá chạch ngoài ruộng, ngươi có muốn ăn hay không? Ta đưa cho ngươi mấy con nha.”
Giỏ tre chứa đầy cá chạch đưa tới trước mặt Thanh Huyền, mùi bùn tanh khó ngửi vọt vào xoang mũi.
Thanh Huyền nói: “Cảm ơn, ta không lấy đâu.”
“Thật kỳ quái, trước kia cho hắn mấy con cá chạch, hắn đều phấn khích lắm cơ mà.” Thiếu niên gãi gãi đầu suy nghĩ, nhưng chỉ chốc lát lại nhảy nhót, chạy về nhà ăn cơm trưa.
Đi cách thôn càng xa, người càng ít hơn, rất nhanh Thanh Huyền nhìn thấy con sông mẹ Ân Du chỉ.
Nước sông trong vắt, chú ý nhìn có thể thấy dưới đáy sông không ít cá to nhỏ đang bơi lượn, Thanh Huyền vẫn chưa thấy Ân Du liền men theo bờ sông đi tiếp.
“Ùm!”
Thanh Huyền vừa thấy có bộ quần áo vứt trên đống đá vụn ven sông, thì âm thanh vỗ vào mặt nước truyền đến.
Theo tiếng động, Thanh Huyền nhìn thấy hai cánh tay mập mạp như củ sen sung sướng giơ lên, đôi bàn tay nắm lấy một con cá không lớn lắm. Khuôn mặt non nớt của Ân Du còn chưa kịp tràn ra ý cười thì khoảnh khắc tiếp theo, con cá điên cuồng vặn vẹo, hung hăng quẫy đuôi trúng mặt cậu bé, cá trơn tuồn tuột từ mười ngón tay vọt ra, rơi vào trong nước rồi nhanh chóng chuồn mất.
Khóe miệng rõ ràng vừa cong lên đã ỉu xìu, từng sợi tóc ướt nhẹp dán lên khuôn mặt bánh bao, thoạt nhìn có vài phần đáng thương.
Thanh Huyền tưởng Ân Du sẽ đi lên, không ngờ chớp mắt cậu bé lại lặn vào trong nước tiếp tục đuổi bắt cá.
Có lẽ là do cơ thể khác biệt, tuy Ân Du cũng giống như những đứa trẻ trong thôn, thường xuyên nô đùa chạy nhảy ngoài trời, nhưng làn da trẻ con vẫn trắng bóc, không hề có dấu hiệu bị phơi nắng đến khô vàng.
Sông cũng không cạn, Ân Du chỉ mới sáu tuổi nhưng động tác ở trong nước rất linh hoạt, ánh mắt sắc bén, đuổi bắt cá không thành vấn đề.
Đáng tiếc, tay ngắn, cá lại nhanh, bắt được cá còn chưa nóng tay, cá lại nhanh như chớp lần nữa chạy mất.
Trong lúc đó, còn bị đuôi cá hung hăng quất vào mặt.
Thanh Huyền không lên tiếng, nhìn bộ dáng Ân Du bắt cá thực sự thú vị, nên y sớm đã quên mất việc gọi người trở về ăn cơm.
Tìm nơi quan sát tốt, dứt khoát ngồi xuống.
Nhìn nhìn, Thanh Huyền lại phát hiện một vài điều thú vị khác.
Ví dụ như khi Ân Du bắt cá, không phải thấy con nào bắt con đấy, mà vẫn luôn tìm bắt bằng được con cá cậu bé coi trọng. Cuối cùng thẳng đến lúc con cá kia bơi thật xa, cậu tìm không thấy, mới đổi con cá khác. Không biết cá trong sông nhiều như vậy, cậu bé làm thế nào mà xác định kia chính là con cá cậu vừa ý.
Còn nữa, đó là sau khi cậu bé bắt được cá, biểu tình trên mặt cũng rất thú vị. Đặc biệt là thời điểm vừa bắt được cá, còn chưa kịp cười thì cá đã bơi mất.
Bắt hụt năm lần, động tác Ân Du rõ ràng chậm lại.
Ân Du không ngốc, sau khi nhận ra mình chưa đủ sức, cậu không cậy mạnh, rẽ nước đi lên.
Sông này cách thôn khá xa, ngày thường không có ai lui tới.
Vì để tiện bắt cá, mỗi lần Ân Du xuống nước đều chỉ chừa lại cái quần nhỏ trên người.
Bên cạnh Thanh Huyền chính là quần áo của Ân Du.
“Lý Nhị, ngươi cũng tới bắt cá sao?” Không biết vì sao, Ân Du thấy hơi khẩn trương, đứng ở bờ sông cũng không phải, mà đi tới lấy quần áo cũng không được.
Nhặt quần áo bên người lên, Thanh Huyền đưa cho Ân Du: “Nương ngươi nhờ ta tới gọi ngươi về.”
Ai ngờ mặt bánh bao phồng lên, Ân Du lắc đầu: “Ta không về, ta còn chưa bắt được cá.”
Thanh Huyền hỏi: “Ngươi rất thích ăn cá hả?”
“Ta muốn ăn món cá băm ớt nương làm, thật lâu ta chưa được ăn.”
“Cha còn phải săn thú kiếm tiền, không thể giúp ta bắt.”
Hiện tại cách thời điểm ma tu tàn sát thôn chỉ còn bảy ngày, nghe cậu bé bướng bỉnh nói, Thanh Huyền không ngăn được mà nghĩ: trước khi cha mẹ chết, không biết Ân Du có được nếm qua món cá băm ớt do mẹ làm mà cậu luôn ao ước hay không.
“Ta giúp ngươi bắt.”
Đôi mắt Ân Du sáng ngời, lại có chút nghi ngờ: “Ngươi có thể bắt cá thật hả?”
Thanh Huyền chưa từng bắt cá, chẳng qua lúc ở Nhân giới y có đi bắt rồng.
Bắt cá hẳn là so với bắt rồng đơn giản hơn.
Từ dưới đất nhặt lên một cục đá, Thanh Huyền bước tới phía trước vài bước, Ân Du đứng bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Huyền, mắt không chớp.
Đàn cá tung tăng bơi qua bơi lại trong lòng sông dài rộng, Thanh Huyền nhắm ngay một con cá, cục đá trong tay bắn ra.
Tựa như mũi tên rời khỏi dây cung, đá mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng nước đập trúng đầu con cá, cá lập tức bị đánh ngất xỉu nổi lên mặt nước, phơi bụng ra. . Bạn có biết trang truyện == TRUMTRUY EN. C OM ==
“Oa! Lý Nhị, ngươi quá tuyệt vời!”
Ân Du la lên một tiếng, kích động chạy tới ôm lấy chân Thanh Huyền, còn chưa chờ Thanh Huyền có động tác khác, cậu liền nhảy xuống sông, vội vàng bơi qua đưa tay nắm lấy con cá đang ngất xỉu kia.
“Ha ha ha ha, có giỏi thì trốn nữa đi! Xem mày trốn được không!”
Trong tay Ân Du chính là con cá cậu đuổi theo rất nhiều lần, thật lâu cũng không bắt được.
Cẩn thận đem con cá lên bờ, Ân Du đặt cá ở một bên, vội vàng mặc quần áo.
Mắt đen híp lại tựa trăng rằm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tìm sợi cỏ buộc con cá cho chắc, Ân Du xách cá, nhảy nhót.
“Lý Nhị, ngươi thật lợi hại! Về sau lúc ta muốn ăn cá, ngươi giúp ta bắt được không? Ừm…” Ân Du nghĩ một chút, cảm thấy làm phiền người khác như vậy tựa hồ không tốt lắm: “Nương của ta làm món cá băm ớt thật sự rất ngon, đặc biệt ngon, ngươi có thể tới nhà ta ăn cơm.”
Thanh Huyền không cự tuyệt cũng không đồng ý, bé con bên người cứ phấn chấn lượn vòng quanh y, bởi vì không thích mùi cá nên Thanh Huyền cố ý cách xa Ân Du.
Nhưng mà, Thanh Huyền đi bước nào, Ân Du lại theo sát bước nấy.
Cuối cùng, có lẽ quen dần, mùi cá dường như cũng không còn khó chịu như trước nữa.