Ngay từ lúc Oliver cất tiếng rống đầu tiên. Gođard đã lùi lại một bước. Mắt đã quen tối. Chàng nhận được các cử chỉ của bạn chàng, Oliver chồm hỗm ngồi, bộ điệu hung hăng, khiến chàng nhớ ngay đến những câu của Kate nói trong lúc mê sảng: “Cái gì trông y như một cái nhà vậy”. Mắt Oliver sáng lên một cách dị kỳ.
Hai người cứ thế dò xét nhau một hồi, Gođard đờ người không nhúc nhích. Hai con mắt trân trân kia sau lóe lên, đỏ lừ lừ. Ngay lúc đó chàng kín đáo nhích ngang sang một bước rồi vung sang phía trước cái chăn dạ, hai tay thì nắm chắc lấy hai góc. Tức khắc cái chăn bị xé rách bươm, trong lúc tiếng gầm rống lại nổi và cái thân hình to hơn lăn xả đến chàng.
Gođard lại tránh sang bên cạnh một bước nữa, vừa kịp thì giờ quấn một mảnh chăn quanh cánh tay giả của mình. Hai con mắt đổ lửa dồn mãi lại. Chàng che chở cổ họng mình bằng cánh tay mạnh, còn tay gỗ thì đưa ra phía trước giữa lúc chàng bị vấp mạnh không thể cưỡng được đẩy ngã bẹp về phía sau.
Nằm ngửa dưới đất, chàng đem hết sức tuyệt vọng chống lại, lòng vẫn biết rằng như thế chỉ làm chậm lại được một lúc sau cùng của bước rủi rọ Chàng cứ đưa hoài cánh tay lắp của chàng vào hai hàm răng nghiến ngấu kia cứ nhè cổ họng chàng mà húc và sau cùng nó cũng tìm được cánh tay mạnh của chàng mà ngoạm và dầy xé một cách ghê gớm. Hết sức bình sinh, Gođard lấy bàn chân đạp, lấy đầu gối đẩy, cố đẩy ra cái thân hình ngồi đè lên chàng. Cái chăn, dù rách mướp, lúc ấy cũng được việc, nhưng sau cùng những ngón tay thèm khát tìm được một chỗ: áo của chàng bị giằng xé, rồi những móng sắc lẩn vào ngực chàng mà cào bới, trong lúc một tiếng rống đắc thắng vang dậy làm rung động mặt đất dưới đầu chàng. Ráng một sức cuối cùng chàng gỡ được cánh tay bị thương ra. Tiếng rống chợt ngưng bặt ngay và trong lúc im lìm – quả tin Gođard tưởng chỉ chực vỡ – chàng nghe răng rắc tiếng cánh tay gỗ chàng gẫy trong sức nghiến của hai hàm răng khỏe dị thường. Một luồng ánh sáng làm chàng lóa mắt. Chàng nhắm mắt lại và ngất lịm đi.
Nhưng chàng tỉnh lại ngaỵ Từ cánh tay còn nguyên nhỏ xuống cằm chàng những giọt nước nóng. Cánh tay giả bị gãy và nghiến nát, chỉ giữ lại được nhờ có những mảnh chăn rách buông thõng xuống tận ngực chàng. Nhìn lên, chàng thấy trước mặt chàng cái nét trắng muốt hàm răng của Oliver với sự biến hóa quái quỷ trên mặt bạn.
Oliver lúc ấy vẫn quỳ khom, hai bàn tay úp xuống đất, mười ngón máu me quào sâu. Luna tay áp trên trán con người tội nghiệp ấy đang cố lôi chàng ra phía sau. Không thấy chuyển, nàng bèn lấy đèn bấm soi một luồng sáng lên bộ mặt con quái vật.
Không đời nào Gođard quên được cái hình ảnh lúc bấy giờ.
Bạn chàng khác nào bị quỷ nhập tràng và hóa thành một giống hằn học và độc dữ. Mớ tóc thì dựng ngược lên, hai tai vểnh dài ra và kéo về sau đầu, môi trên biến thành một cái mõm hung ác. Mồm Oliver ngầu những máu và nhớt dãi, căn rộng và nhách toạc đến tận mang tai. Hai hàm nổi lên răng nhe ra chỉ chực cắn, còn phần trên mặt co ngắn và quắt hẹp lại, chỉ thấy có đôi mắt đỏ lừ. Trông chàng y như một con chó sói quái dị có thêm sức khỏe của một người trai tráng và uy lực của một giống quỷ quái và hùa vào với sự hung ác bản nhiên.
Thế rồi mặt Oliver dần dần đổi nét. Hai mắt biến hết ánh lửa và chứa đầy vẻ kinh hoàng. Hàm răng thu cả vào vừng trán, và hai tai trở lại như thường và mái tóc lại giữ nguyên nếp cũ. Sự biến đổi ấy chỉ trong giây phút là hoàn thành.
Swanhild theo sau. Luna khi bước tới chỗ ba người thì dáng người Oliver đã lại được như thường ngày rồi mặc dầu miệng chàng và ngón tay chàng bê bết những máu. Tuy vậy chàng vẫn còn lại một vẻ đờ đẫn kinh hoàng.
Swanhild quỳ gối xuống bên mình Gođard:
Oliver chậm chạp đứng lên, mắt không rời khỏi mắt Luna đang chăm chú nhìn đầu tóc mình. Chàng đến cạnh người bạn trai và nói một giọng không thành tiếng:
– Tôi… tôi hóa điên rồi! Không, tôi không mê đâu, tôi giết mất Gođard rồi!
– Không đâu, anh ạ (Gođard nói to có ý cho bạn vững tâm). Không! Tôi chỉ bị đánh đo ván thôi.
Swanhild ôm lấy anh nàng, ép chàng buông thấp hai bàn tay nắm chặt xuống.
– Không, anh không điên đâu anh ạ, mà rồi cũng không bao giờ anh hóa điên hết.
Nàng áp mình khăng khít lấy anh và kiễng chân lên để hôn anh trên má. Máu dính bên má nàng. Oliver nhìn nàng đôi mắt sầm tối. Chàng nói:
– Swan, máu bết trên mặt em đây này.
Chàng gỡ một cánh tay mình ra, ngắm nghía những ngón đỏ lòm, đưa lên miệng xem và bỏ ra tay lại càng nhuốm thêm máu. Chàng lẩm bẩm:
– Một là tôi hóa điên, hai là tôi mơ ngủ. Tôi thấy con quái vật nó đến, nó ám quanh người tôi, nó nhập vào tôi. Rồi tôi muốn giết chết anh Gođard ạ, giết anh và cắn cổ anh mà xé. Ồ, làm phúc bảo cho tôi biết là tôi hóa điên rồi, đi!
Gođard thân mật vừa cầm lắc tay chàng vừa nói.
– Cái đó chẳng có gì đáng quan tâm hết. Anh không phải chịu một trách nhiệm nào, mà việc kia rồi sẽ không xảy ra nữa đâu.
Oliver ngạc nhiên:
– Nhưng sao anh biết? Mà anh đã biết rõ được những gì rồi? Trước đã xảy ra rồi sao?
– Xảy ra đến mươi mười lăm lần, rồi mà không ai đáng khép tội cả. Anh đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa mà cũng đừng làm to chuyện ra làm gì.
Oliver đưa tay lên trán và nhìn Lunạ Một lát chàng yên lặng nói.
– Không mấy nỗi nữa tôi đến hóa điên mất thôi.
Luna đến bên chàng, nhìn thẳng vào mặt chàng rồi chậm rãi:
– Ông Hammond, tôi tưởng cứ nói cho ông biết hết còn hơn. Ông không điên đâu, mặc dầu ông đã xông đến bắt ông Gođard như một sài lang đói, đúng như ông đã hại Kate Stringer cách đây mười lăm hôm…
Swanhild ngắt lời van:
– Ồ! Luna!
Nhưng Luna vẫn không chuyển lòng. Nàng cứ nói:
– Cứ nói tất cả ngay thế này lại hay hơn và đỡ khổ cho ông ấy hơn. Con quái vật kia không bao giờ có hết. Nó chỉ là một vật do trí não ông tạo nên đó thôi.
Swanhild vẫn ôm anh nàng trong vòng tay và Gođard vẫn nắm bàn tay bạn. Nói lời gì bây giờ vẫn đều vô ích. Chỉ nên làm thế nào cho Oliver hiểu rằng tình cảm của mọi người đối với chàng không hề đổi thay.
Tiếng nàng thuật sĩ lại cất lên, dõng dạc như tiếng nói của định mệnh:
– Ông là nạn nhân của chứng bệnh điên ma sói đó, ông Hammond ạ. Đó là một chứng điên thất thường nó xui khiến người mắc bệnh tưởng mình là chó sói và hành động như chó sói thực. Bệnh đó thường hay lan truyền rất mau, như một bệnh thiên thời. Trong dòng họ Ông bệnh đó là bệnh gia truyền và bệnh nổi phát lên khi nào người bệnh ở giữa rừng thông, một đêm trời rét và sao sáng và chỉ có trọi một người nữa đi bên cạnh.
Gođard khẽ reo lên:
– À ra thế! Thì chính điều ấy là điều tôi biết đó.
Oliver đăm đăm suy nghĩ, chàng lẩm bẩm:
– Tôi tưởng mình là chó sói… ừ, bây giờ tôi nhớ ra rồi. Người ta gọi những hạng này là Wehrwolves, có phải không?
Luna đáp:
– Đó là theo tiếng Đức. Theo tiếng cổ ngữ Ăngle thì đó là Turnskins, mà theo tiếng Pháp là loups-garoụ Cổ ngữ Pháp thì gọi là “garoul”: đúng như những chữ khắc trên phiến đá ở phòng bí mật đó.
Oliver êm lặng nói:
– Giờ thì tôi bắt đầu hiểu ra rồi. Thế các người biết việc này từ bao giờ?
Swanhild:
– Từ hôm thứ Hai.
Gođard:
– Từ đêm vừa rồi.
Luna thú thực:
– Tôi thì tôi đoán biết được hết từ khi xem thấy bức hình nổi trong nhà thờ, kia.
Oliver:
– Vậy ra, ngay từ hôm cô mới đến đây sao?
Chàng hỏi câu đó một cách bình tĩnh lắm và như thế càng làm cho gớm ghiếc thêm vẻ hỗn loạn kệnh cỡm trên bộ mặt bết máu của chàng cùng với cái vết toạc lớn do Gođard để lại trên đó trông lúc vùng vẫy để thoát thân.
Chàng nói tiếp:
– Ngay từ hôm đó, cô đã biết rằng tôi vẫn có những cơn điên muốn giết người, biết rằng tổ tiên nhà tôi là những giống ăn thịt đồng loại, biết rằng nếu tôi có con thì sau này con cái cũng sẽ như tôi, cô biết cả như thế rồi chứ gì. Cô biết rằng tôi đã tàn hại và đã gần ăn thịt một người đàn bà ngay ở đây…
– Mà tôi cũng biết rằng đó là một việc làm vô tâm gây nên chỉ do tội lỗi của một người trong tổ tiên nhà ông bà ngàn năm về trước.
– Cô tìm cớ che tội ác cho tôi như thế thực tế quá… Hừm! Giờ thì tôi thấy rõ được mỗi lần xảy ra như thế nào rồi kia: chính ông thân sinh ra cha tôi đã giết chết người đàn bà mà ông đưa vào rừng; còn cụ Pháp sư ngày trước đã bắt đầu ăn thịt đứa con ông cụ. Tôi, tôi sẽ quen dần dần đi với những điều thảm khốc này, tôi chắc thế… Thôi, ở đây lạnh lắm, ta về đi thôi. Phải gọi diện cho bác sĩ và chữa ngay cánh tay của anh đi, Gođard ạ.
Chàng nói rồi bước vào đường thông. Swanhild chạy theo và luồn một tay dưới tay chàng. Oliver nhìn em một lúc lâu; chàng nhỏ tiếng nói:
– Thì ra hai người đã biết từ một tuần lễ nay rồi. Dẫu sao, thì anh cũng là người cuối cùng trong dòng họ.
Không đáp. Nàng ôm sát chặt lấy người chàng.
Luna với Gođard, mỗi người một ngọn đèn, bước theo sau họ.