Con Rể Quyền Quý

Chương 2336



Chương 2336:

Trong bóng tối, Trương Thác nhảy xuống liên tục, đột nhiên trước mắt hiện ra hàng trăm túp lều tranh, túp lều tranh này đúng là cái mà bọn họ đã thấy trong đêm mưa hôm qua.

Cũng giống như đêm qua, không có một ai ở đây, ngoại trừ tiếng mưa bão thì chỉ còn lại sự im lặng.

Một bóng người đội mũ, mặc áo làm từ vải đay, cầm cuốc xuất hiện trước mắt Trương Thác, người đó sải bước trên một con đường nhỏ. Lần này, Trương Thác để ý thấy quần của người kia cũng dính đầy bùn, hơn nữa lúc đi sẽ để lại dấu chân trên mặt đất. Mặc dù những dấu chân này nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi nhưng chúng thực sự tồn tại.

Trương Thác tăng tốc lao về phía người đó, trong thời gian ngắn khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại.

Trương Thác nắm lấy vai đối phương.

Bước chân đang tiến lên phía trước của người kia đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu, khuôn mặt hiện lên trong mắt Trương Thác.

Mà Trương Thác lúc này cũng hoàn toàn sững sờ.

Xuất hiện trong mắt của Trương Ba Sinh là khuôn mặt hoàn toàn không có ngũ quan, trên mặt của người đó chỉ có một cái con mắt lớn gấp mấy lần người bình thường, quay đầu nhìn về phía Trương Thác.

Chỉ có điều, cái con mắt kinh khủng quỷ dị đó cũng không dừng lại nhìn Trương Thác, mà trực tiếp đi qua người Trương Thác, như là không nhìn thấy gì cả, tiếp tục đi về phía trước.

Trương Thác bị gương mặt không giống người của đối phương dọa tới mức sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng, nhấc nắm tay sau đó đấm đánh thẳng vào trái tim: “Giả thần giả quỷ!”

“Anh muốn làm gì!” Năm tay của Trương Thác mới đi được một nửa, đã bị người ngăn lại.

Trương Thác ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra người ngăn nắm đấm của anh lại chính là người tối hôm qua hô to răng, anh chính là một người không tôn trọng thần linh.

Đối phương cầm bó đuốc trong tay, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, dùng ngôn ngữ mà Trương Thác hoàn toàn không hiểu được: “Anh… Vậy mà anh lại tấn công người dẫn đường! Không đúng, trên người anh có mùi của Minh giới, anh đã đi đến Minh giới, anh từ nơi đó chạy về đây!”

Trương Thác nhìn thấy đối phương cũng cảm thấy kì lạ, ở đây mưa như trút nước, thế nhưng cây đuốc ở trong tay đối phương lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Lại quay đầu lại, khuôn mặt của người quái lạ đã biến mất biến mất.

“Anh đã xúc phạm quy tắc của thần, nhốt anh ở giữa Minh giới suốt đời, anh không chạy ra được, anh chạy không ra được!” Người cầm bó đuốc trong tay không ngừng lẩm bẩm, bước chân lùi về sau, như nhìn thấy quỷ, đột nhiên hét to rồi xông vào trong ngôi nhà bằng cỏ của bản thân.

Xung quanh Trương Thác lại trở nên yên tĩnh.

Cẩn thận nhìn nhận xung quanh, pho tượng thần lúc trước là ở đây.

Trương Thác hít sâu một hơi, đè xuống sự quỷ dị ở trong lòng, tiếp tục nhảy xuống dưới núi, tốc độ đi xuống núi của Trương Thác rất nhanh, nhưng hết lần này đến lần khác, anh vẫn không đến được chân núi.

Mưa càng lúc càng lớn hơn, một chỗ ở thân núi cũng bắt đầu xuất hiện sạt lở, sạt lở rất nghiêm trọng, mấy cục khối đá từ trên thân núi ngã xuống.

Trương Thác vội vàng tìm chỗ lõm trên vách núi để trốn, khi anh tới chỗ lõm thì phát hiện ra, cái tượng đá kia lại xuất hiện! Bên dưới tượng đá còn có cái bật lửa mà lúc trước Triệu Chính Khải đạp nát.

Sau đó, trước mặt Trương Thác lại xuất hiện ngôi nhà làm bằng cỏ kia.

Trương Thác giống như bình thường làm thí nghiệm, ngồi xuống phía trước tượng đá rồi ngủ thiếp đi, đến lúc Trương Thác mở mắt ra đã trở về giữa nhà thờ tổ, trước mắt anh là Thủ Nã Xuất Đầu và Đinh Ba Dân Trấn.

Trương Thác đi ra nhà thờ tổ, ở giữa những ánh mắt không có ý tốt của đám người dân thị trấn, về đến nông trại của bọn anh, Trương Thác nhìn thấy bảy tên đội viên trong Cửu Cục đã cày ruộng đàng hoàng trên nông trại.

Triệu Chính Khải thì cầm cây cuốc, lắc qua lắc lại tỏ vẻ mất kiên nhãn.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.