chap 6: Đừng chạm vào ……. nếu không các người sẽ….
Mặt trời đã lên đến đỉnh điểm của buổi sáng trời trong lành ,nó thay đồng phục xuống nhà .Hôm nay trong nhà bếp bỗng rộn ràng hẵn lên chắc là do ông ta ở lại tối hôm qua .Thấy nó đi xuống bà quản gia lật đật chạy ra , cúi đầu chào nó nói gì vào tai nó rồi đi vào trong bếp .Nó nghee xong khuôn mặt từ hồng chuyển sang mà trắng ,nhanh lấy cặp ra khỏi nhà nó không hề bước xuống khuôn bếp xinh xắn ,nhộn nhịp kia lấy một lần .Phóng như bay đến bệnh viện trên chiếc Audi màu trắng của mình nó chạy đến bệnh viện .Trước cỗng bệnh viện có rất nhiều vệ sĩ đang đứng canh ,thấy nó họ liền cúi đầu chào ,đáp lại họ là cái vẻ lạnh lùng bất cần của nó.
Khu vực chăm sóc đặc biệt ,vừa vào đến nó đã nhìn thấy ông ta đang ngồi đó vời vẻ mặt lo lắng ,buồn khổ .ông ta thương tiểu hạnh nhân như thế chẳng lẽ lại không đâu khổ sao ,nếu như người nắm trên giường kia là nó thì liệu ông ta có như thế này không ,chắc là không rồi vì nó luôn là cái gai trong mắt của ông mà.Nó đứng dựa lưng vào thành tường đối diện nơi ông ngồi ,nó muốn nhìn ông thật lâu .Nó muốn nhìn rõ hơn người cha kia ,người mà 17 năm qua nó chưa hề ôm lấy ,nó cũng rất muốn biết cái cảm giác được ba ôm có ấm áp như những đưa trẻ khác từng được nó hỏi qua hay không .Đứng ngoài phòng chờ đợi nó lặng lẽ nhìn quanh mọi thứ ,hết nhìn căn phòng cấp cứu đang cháy đèn kia rồi lại nhìn sang người phụ nữ đang dựa đầu vào vai ba nó .
“Cạch
” cửa phòng căp cứu bật mở ,nó lao đến ngay bên bác sĩ tay siết chặt thành nắm đấm , nó hỏi ông ta với vẽ lo lắng ,lần đầu tiên ông thấy nó như thế ,có lẽ nó đang dần thay đổi nhưng ông đã lầm .
_cô bé đó sao rồi ?- câu hòi này đây có thể xem như là sự quan tâm không nó cũng không biết
_Xin lỗi chúng tôi đã cô gắng hết sức !- vị bác sĩ cuối gầm mặt xuống như chờ sự chỉtrích của nó vậy nhưng không không hề có lời ní nào cả tất cả im lặng như thời gian ngừng quay vậy
_bây giờ chúng tôi có thể vào thăm – ba nó lên tiếng phá tan không gian im lặng
_mọi người hãy vào thăm cô ấy lần cuối đi cô ấy đã tỉnh lại nhưng chỉ sống được khoản vài giờ nửa thôi .
Tay nó nắm lại thành nấm đấm ,tưởng chừng như bật máu ,miệng nó không ngừng lẩm nhẫm thứ gì đó rồi quay lưng bước đi không hề bước vào phòng nó không biết đối diện với mọi thứ như thế nào ,nó không dám hay là nó sợ ,nó sợ khi nó đối diện với Hạnh nhân như thế nào ,nó dợ khi thấy gương mặt xinh xắn phún phính kia đang thở từng hơi thở gấp ,nó lại sợ mình sẽ khóc ,khóc thật nhiều ,nó sợ lớp băng dày dặt mà nócố tạo ra trong mấy năm qua phút chốc sẽ tan biến .
Nó lái chiếc xe về nhà rồi đi bộ đến trường ,nó muốn đi bộ để tận hưởng cái không khí trong lành của buổi sáng ,trời trong xanh nhưng trong lòng nó thì lớp sương mù lại dày đặc hơn .Nó lang thang không biết đến trường lúc nào . Bướcvào trường thì nghe tiếng ai đó gọi í ới phía sau nóquay đầu lại
_Bell chờ tớ với -miu vừa chạy đến vừa thở gấp
_chuyện gì ?
_chờ tớ đi với .
Nó và miu bước đi được vài bước thì nghe cóptiếng la hét ,tiêng gọi ý ới kêu tên một vài người nào đó của đám con gái ,miu tò mò nên kéo nó lại đứng xem ,trện chiếc xe thuộc loại đắc tiền cóp hai tên con trai là người hôm trước được nótặngcho nguyện ly nước bước ra khỏi xe theo sau là tên lúc nào cũng thdo đuôi và thêm một cô gái nữa .nóthấy cô gái này rất quen hình như là đã gặp ở đâu rồi nhưng chẵng nhớ ra, miu thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào cô gái kia thì huýt nhẹ vào tay nó nói nhỏ
_người đi kế hoàng tử là kể hầu cận nhưng lại rất đẹp trai không thưa kém gì thiếu gia ,tên là Lý Thiên Bảo
_người con gái -nó đột nhiên hỏi ,mắt vẫn dán chặt vào cô gái kia dò xét
_cô ta à , là quận chúa của học viện này đó tên là Ngọc gia Linh
_Ngọc Gia linh ,quận chúa sao cô ta không xứng với danh hiệu đó !
_vì gia đình cô ta giàu cólại rất có thế lực ,gương mặt đẹp nên mới được gọi là quận chúa
_Vậy sao -nó nói rồi bước đi đễ lại một cái nhếch môi tạo thành nụ cười bán nguyệt hiếm thấy
Cả hai bướcvề lớp trong trạng tháimột người thì vui vẽ ,một người thì đau khổ ,trái tim như bị ai đó bốp nghẹn khi nhìn thấy niềmvui trên môi Hạnh nhân vụt tắt ,nónhất định sẽ bắt cô ta trã giá trả giá gắptrăm lần .
Buổi học nhàm chán trôi qua chẳng mấy là tốt lành .Bụng nó bắt đầu cồn cào do lúc sàng khôn ăn sáng ,giờ ra chơi đến nó đi ra khỏi lớp xuống căn teen ,chọn xcho mình một cái bàn trống ,một lysữa là bữa sàng của nó .Đang nhìn cảnh vật xung quanh thìnónghe tiếng bàn tán đành nhau trên sân thượng ,vốn là người thờ ơ với mọi thứ nên nó không quan tâm nhưng lời bàn tán ngày càng nhiều ,rồi cũng đến tai nó ,cái tên Cao thanh trúc của miu lại vang lên khiến nó chột dạ ,rời khỏi căn teen ,nó bước thật nhanh lên sân thượng .
Trên sân thượng một cành tượng ghê rợn diễn ra ,mấy chục người vây đánh một người lại còn là một người không biết võ nữa chứ
_Dừng lại -âmthanh lạnh lùng trong trẻo thánh thót vang lên sau cánh cửa
_Mày là đứa nào ,ở đây không phải chỗ của mày biến mau ! -một con nhỏ nắm lấy tóc miu nói
_tụi bây không có tư cách biết tên tao ,mau thả cô bé kia ra – vẫn là nó nói nhưng âm lượng có phần sắc lạnh hơn khiến bọn kia khẽ rùng mình
_Tao không thả thì sao -con đứng đầu cả bọn kia nói
_chẳng sao cả -nói vừa dứt lời thì _
“chát
” mày vừa chạm vào người của tao đấy !
_con này láu ,dám đánh cả tao ,tụi bây đâu nhanh đánh nó cho tao
Nó vẫn không hề đành trả mà chỉ né đòn ,làm ra như kiểu mèo vợt chuột ,đến khi chơi đã rồi thì mới đánh .Chỉ trong vài phút bọn chúng đã nằm rạp dưới chân nó .Nó đi lại nắm lấy tóc con nhỏ vừa bị nó đánh lúc nãy giật mạnh mái tóc
_Ai sai mày đành bạn tao ,nói !- câu nói bây giờ mới thể hiện rõ rệt sự nguy hiểm khiến cho con nhỏ đó lắp bắp
_Là ,,,là ….. quận chúa ,….
_Là Ngọc gia Linh ,nợ trước nợ sau sẹ trã cùng một lúc ,về nói với cô ta như thế – nó nói rồi dìu Miu đi không quên để lại một câu nói _ Đừng bao giờ chạm vào thứ của tôi nếu không sẽ trả giá đó ,một cái giá rất đắt .
Đứng phía sau bức tường có người đãnghe tất cả ,những gì cậu ta nghe được lại truyền đến một người có uy quyền hơn và nhận lại câu nói khiến cho người nghe tò mò
_Điều tra đi ,về cô gái đó !