Edited by dzitconlonton
Qua mồng một Tết, thời gian liền trượt đến năm Khai Thái thứ bảy, cũng là năm Trần quốc công chúa trong lịch sử qua đời.
Gia Luật Hoàn Cai hiện tại mới phát hiện, chết cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là quá trình chờ chết.
Nàng sợ hãi không biết một ngày nào đó, bản thân mình đột nhiên nhắm mắt lại, chưa kịp sắp xếp chuyện gì, liền từ biệt qua loa với thời đại này.
“Công chúa, Ngô quốc công chúa tới rồi.” Tiếng thông truyền cắt ngang suy nghĩ của Gia Luật Hoàn Cai, nàng định thần lại, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhu hòa đầy kỹ lưỡng.
“Tỷ tỷ sao lại tới đây?” Nàng hỏi.
Gia Luật Tiên Âm nhìn Gia Luật Hoàn Cai tiều tụy không thôi, không kiềm được mà rơi lệ, nàng ấy cầm tay muội muội gầy như củi, “Muội nói gì vậy, sao tỷ tỷ không thể tới, sợ muội quá đau khổ, nên đến thăm muội.”
“Là muội lỡ lời.” Gia Luật Hoàn Cai cười cười, kéo nàng ấy vào phòng ngồi xuống.
Gia Luật Tiên Âm tính tình nóng nảy, trong lòng không giấu được chuyện gì, nàng ấy lại không biết vòng vo, bởi vậy ngồi xuống không lâu liền mở miệng, “Tỷ vừa gặp mặt bệ hạ xong rồi lại đây, tí nữa sẽ trở về.”
Gia Luật Hoàn Cai thấy thế, biết Gia Luật Tiên Âm lần này có chuyện tìm mình, vì thế gật gật đầu, để cho nàng ấy tiếp tục nói.
“Tỷ nghe ý tứ của bệ hạ, là tìm cho muội một phò mã, hoặc là tìm một người mà muội vừa ý từ trong tộc huynh đệ của Tiêu Thiệu Củ.” Đây hiển nhiên cũng là chuyện mà Gia Luật Tiên Âm cực kỳ quan tâm, nàng ấy nhận lệnh, không dám trì hoãn liền chạy tới Linh An.
Gia Luật Hoàn Cai không ngờ Gia Luật Long Tự thân là cửu ngũ chí tôn mà vẫn còn nhớ đến hôn sự của mình, nhất thời cũng hơi giật mình.
“Muội không gả, tỷ tỷ.” Nàng liếc mắt nhìn Gia Luật Tiên Âm một cái, “Từ ngày muội gả cho Tiêu Thiệu Củ, muội chỉ nhận định một mình chàng thôi.” Gia Luật Hoàn Cai cúi đầu, che đi cảm xúc phức tạp trong mắt.
“Cũng được, dù sao đây cũng là chuyện của muội, chúng ta đều tính là người ngoài, dù thế nào cũng không thể can thiệp.” Thấy Gia Luật Hoàn Cai có thái độ kiên quyết như vậy, Gia Luật Tiên Âm thở dài, nàng ấy vỗ vỗ lên mu bàn tay của muội muội, “Chỉ là muội mới mười bảy, chung quy vẫn còn quá nhỏ…”
“Mấy ngày nay tỷ lại nhớ tới phụ thân chúng ta, cũng nhớ tới những người trong vương phủ.” Thấy Gia Luật Hoàn Cai không trả lời, nàng ấy thuận thế chuyển đề tài.
“Muội cảm thấy những nữ nhi của phụ thân đều không khiến ông mất mặt.” Nghe vậy, Gia Luật Hoàn Cai ngẩng đầu lên, thật lòng nói.
Gia Luật Long Khánh thực ra rất may mắn, trưởng bối sủng ái tiểu bối cùng thế hệ còn rất ưu tú, cũng khó trách rất nhiều người hâm mộ ông.
Gia Luật Tiên Âm cười cười, “Cái này cũng đúng, muội xem Trần thị trong phủ, hiện tại cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều.”
Trần thị? Gia Luật Hoàn Cai nhớ tới, chính là một trong những nhân vật chính duy nhất mà nàng chứng kiến trạch đấu từ lúc mới xuyên qua đến giờ, nữ tử kia rất quyến rũ.
“Có lẽ con người đều sẽ thay đổi, bởi vì thời gian mà thay đổi, thuận thế mà làm.” Gia Luật Hoàn Cai cảm khái.
Gia Luật Tiên Âm đột nhiên cắt ngang nàng, “Sao Bồ Đề Nô không thay đổi bản thân một chút?”
Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên trầm mặc, trên mặt vẫn còn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tỷ tỷ đến vội, phục lệnh cũng phải chờ đến lúc.” Gia Luật Tiên Âm cười cười, đứng dậy, “Tỷ cưỡi ngựa tới đây, bây giờ cũng nên đi rồi, Bồ Đề Nô, suy nghĩ thật kỹ lời tỷ tỷ nói.”
Nàng ấy vẫn muốn ta thành thân à? Gia Luật Tiên Âm rời đi hồi lâu, Gia Luật Hoàn Cai vẫn có chút khó nắm bắt được suy nghĩ của nàng ấy.
Nhưng đừng nói đến việc ta thực sự không muốn thành thân, sự thay đổi đến từ đâu?
Lịch sử không ai có thể đảo ngược được, nàng không cứu được Tiêu Thiệu Củ ngày đó, vậy cũng không thay đổi được chính mình bây giờ.
Gia Luật Hoàn Cai nhìn nước trà đã nguội lạnh trên bàn, trong lòng hiểu ra, cho dù là vận mệnh của Gia Luật Tiên Âm, chỉ sợ lịch sử cũng đã vẽ quỹ đạo cho nàng ấy từ lâu rồi.
Giống như mình đến xem một bộ phim và tự mình diễn một vở kịch, nhưng các nhân vật trong phim dù diễn như thế nào thì họ vẫn tuân theo kịch bản.
Nhưng hiện tại mình lại rất khó thờ ơ, những người này có tình cảm và suy nghĩ của mình, mà chính nàng cũng đã trở thành người trong cuộc từ lâu, theo bọn họ diễn kịch trước ống kính.
Còn những người không còn ở đó thì sao? Gia Luật Hoàn Cai hơi mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Như vậy Tiêu Thiệu Củ hiện tại, rốt cuộc đã đi đâu?
“Công chúa, ra ngoài một chút đi.” Mãn Ca chờ mong nhìn Gia Luật Hoàn Cai, nhưng người chờ đợi vẫn từ chối.
Nàng hơi cúi đầu, công chúa hiện tại trông có vẻ đã không còn tinh thần, phảng phất một khắc nữa sẽ bay đi mất, nàng ấy cũng phát hiện công chúa càng ngày càng thích thất thần, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.
“Công chúa, Mãn Ca cầu xin ngài.” Trái tim nàng ấy đau lòng, trực tiếp quỳ xuống bên cạnh đầu gối của Gia Luật Hoàn Cai, “Phò mã cũng sẽ không hy vọng công chúa mỗi ngày tinh thần sa sút như vậy…”
“Đang làm cái gì vậy, mau đứng lên đi.” Nhìn bộ dạng kiên định của Mãn Ca, Gia Luật Hoàn Cai có chút hoảng hốt.
Bây giờ nàng mới nhận thức được, mặc dù nàng không quan tâm đến thái độ tiêu cực hàng ngày của mình, nhưng điều đó đã khiến những người khác không nghi ngờ gì phải lo lắng cho mình.
Nàng chậm rãi đứng lên, đối diện với vẻ mặt vui mừng của Mãn Ca.
“Nghe ngươi, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Hiện tại vẫn là tháng hai gió lạnh thấu xương, bọn họ cũng không đi quá xa, mà đi dạo một vòng dưới phủ đệ.
Đi tới một chỗ, Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên dừng bước. Mãn Ca khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của nàng.
“Lúc ấy Tiêu Thiệu Củ ngất xỉu ở chỗ này.” Gia Luật Hoàn Cai nói, “Ta đang nghĩ, nếu ta không ở trong bếp lâu như vậy, hoặc nếu ngày đó ta nên đi theo chàng một tấc cũng không rời, có phải tình hình sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại không.”
Cho dù vẫn không cứu được chàng, nhưng trong lòng mình ít nhất cũng không có sự áy náy.
Mãn Ca có chút tự trách vì đã khiến Gia Luật Hoàn Cai lại nhớ tới những chuyện này, mà Gia Luật Hoàn Cai lại giống như biết nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, cười cười với nàng ấy, “Trong phủ này có thứ gì mà không có hồi ức của ta và chàng chứ, cứ làm quen vậy.”
“Công chúa nói phải.” Mãn Ca liên tục gật đầu, công chúa hiện tại đã nghĩ thông suốt hơn bao giờ hết, nhưng mà đây lại là một lần quá trình trưởng thành cũng không mấy tốt đẹp.
“Ta hơi đau đầu, có thể bị trúng gió rồi.” Gia Luật Hoàn Cai xoa xoa trán, “Trở về đi.”
Mãn Ca thanh thúy đáp một tiếng, đỡ nàng trở về phòng, hôm nay là ngày nàng ấy vui nhất trong mấy tháng nay, chỉ cần hôm nay công chúa chịu bước một bước này, con đường sau này nhất định cũng sẽ tốt hơn.