Đúng 11h Thiên Di đã đặt chân xuống đất nước Việt Nam xinh đẹp và cũng là quê hương của cô. Chỉ với chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng kết hợp với chiếc quần jean đen và đôi giày thể thao nhưng Thiên Di đã thu hút được vô số ánh mắt của những người đang có mặt tại sân bay. Cô kéo chiếc vali chậm rãi bước ra khỏi sân bay, hít một hơi thật sâu, lâu lắm rồi cô mới về lại đây, cũng 6 năm rồi chứ ít gì, chắc hẳn nơi này đã đổi thay nhiều lắm.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một chiếc Ferrari đen bóng lao vụt tới và dừng trước mặt cô. Thiên Di cũng không để ý lắm nên định bụng là sẽ bắt taxi về thẳng biệt thự luôn nhưng chưa kịp làm gì thì cửa xe ô tô trước mặt đã mở ra, tiếp theo đó là một đôi chân dài cùng với đôi giày thể thao đen trắng, một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt cô. Da trắng, môi đỏ mỏng, mũi dọc dừa thẳng tắp, mái tóc nâu được đánh rối một cách cẩn thận. Mắt Thiên Di dán chặt vào người con trai trước mắt, mỹ nam, người này đúng là một mỹ nam, ngoại hình bắt mắt, khí chất vương giả nhưng điểm đặc biệt ở người con trai này là anh ta rất lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến cô cũng phải cảm thấy có chút sợ hãi, e dè. Tuy đã tiếp xúc với rất nhiều người đẹp trai, giàu có nhưng quả thật cô chưa bao giờ gặp người nào hoàn hảo như anh ta. Nhan sắc và khí thế của anh ta có thể so sánh được với anh hai của cô.
Qua lớp kính đen, ánh mắt của Phong Thần chiếu thẳng vào cô, ánh mắt tràn đầy sự nhớ nhung da diết.
– Chào em, tôi là Dương Phong Thần – Anh cất tiếng nói khiến Thiên Di sững người, giọng nói này nghe quen quen. Cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ, thần trí tạm thời quay về một miền ký ức nào đó.
“ Chào em, anh là Hy Thần, rất vui được gặp em”
“ Chào anh, em là Tiểu Di”
Đầu óc cô nhất thời choáng váng, đau đầu quá, những hình ảnh cứ hiện ra rồi lại biến mất một cách nhanh chóng. Phong Thần thấy cô không ổn liền lo lắng hỏi:
– Có sao không? Trông em không được khỏe?
– Tôi không sao đâu, không cần lo.- Thiên Di xua tay – Mà.. anh là ai vậy?
– Bạn của anh trai em.
– Bạn? – Anh trai cô có bạn khi nào vậy nhỉ
– Ừ, bạn. Thiên Kỳ nhờ tôi đến đón em.
– Vậy anh trai tôi đâu?
– Bận việc công ty nên không đến được.
– Vậy sao?- Nghe vậy Thiên Di có chút thất vọng.
Nhìn khuôn mặt bỗng nhiên ỉu xìu của cô, anh khẽ cười.
– Lên xe đi, tôi đưa em về.
– Được, vậy phiền anh.
Trong suốt chặng đường, Thiên Di cứ nhìn chằm chặp vào anh, lại còn vừa nhìn vừa gật gù.
– Sao em cứ nhìn tôi mãi vậy? Tôi biết tôi đẹp trai nhưng không cần nhìn ghê vậy đâu.
Thiên Di nhăn mặt, có cần tự cao đến vậy không chứ, cô thèm vào ấy. Cô cứ nghĩ anh ta là là người trầm lắng và ít nói chứ, ai dè lại kiêu ngạo đến vậy.
– Cho tôi xin đi, mà anh bao nhiêu tuổi rồi vậy, nhìn đi nhìn lại thì trông anh vẫn có vài phần trẻ hơn anh trai của tôi.
– Tôi hơn em một tuổi.- Phong Thần lãnh đạm nói.
– Hơn tôi một tuổi? Vậy là anh 16 tuổi sao?
– 17. Sinh nhật của tôi vừa tổ chức tháng trước.
– À, thì ra là vậy.
– Vậy còn sinh nhật em ?
– Tôi sinh nhật vào ngày 31/10.
– Ngày sinh đặc biệt nhỉ.
– Tất nhiên.
Anh khẽ cười, thực ra là hỏi cho có vậy thôi chứ anh sao lại không biết sinh nhật của cô cơ chứ vì năm nào sinh nhật cô anh cũng tặng cho cô một món quà rất đặc biệt. Nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, anh lại không thể ở bên cạnh cô vào mỗi ngày sinh nhật nữa.
– Mà em muốn về đâu?
– À tý thì quên, anh đưa tôi về khu biệt thự Vinhome Riverside Hoa Anh Đào.
– Sao lại là hoa anh đào?
– Bởi vì tôi thích hoa anh đào.
– Chỉ vì thích thôi sao?
– Ừm.
Nghe câu trả lời của cô, anh có chút thất vọng, cô không nhớ gì thật sao, một chút cũng không ư?
~~~
“ Tiểu Di này, tại sao em lại thích hoa anh đào vậy?”
“ Ưmm, có nhiều lí do lắm, thứ nhất là bởi vì em thích nó, thứ hai là bởi vì anh cũng thích và thứ ba là đặc biệt nhất, vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là mùa hoa anh đào, nó như tượng trưng cho tình cảm giữa anh và em vậy.”