Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 23: Vung tiền như rác



Ra khỏi Túy Vận lâu, Khương Kỳ liền dẫn Nghiêm Tiêu Nghi đi Kim Phúc lâu cách đó không xa. Lộ trình không xa, Khương Kỳ chống quải trượng, cùng Nghiêm Tiêu Nghi đi tới.

Con đường này là nơi các quan lại quyền quý trong Kinh Thành thường xuyên lui tới, cho nên người quen biết Khương Kỳ đương nhiên cũng không ít. Trước đó lúc xe ngựa Ninh Quốc Công phủ dừng ở Túy Vận lâu đã có mấy người chú ý tới. Bây giờ nhìn thấyKhương Kỳ chống quải trượng từ Túy Vận lâu đi ra, bên cạnh có một phụ nhân trẻ tuổi nên cũng đoán được thân phận của đối phương.

Những ngày này Khương Kỳ đã có thể không cần người khác nâng đỡ lượn khắp Quốc Công phủ một vòng, quải trượng trên tay hắn kia cũng chỉ là để phòng vạn nhất mà thôi, cho nên Nghiêm Tiêu Nghi tự nhiên không lo lắng thân thể Khương Kỳ. Chỉ là nàng vốn cho rằng Khương Kỳ muốn giữ thể diện, trong tửu lâu ngược lại cũng thôi, nhưng ở trên đường người đến người đi cũng sẽ không nguyện ý tự mình chống quải trượng đi cà nhắc, nhưng Khương Kỳ không chỉ không thèm quan tâm không nói, ngược lại ưỡn thẳng sống lưng, đi đường mặc dù chậm chạp, nhưng nhìn cũng là y phục nhàn nhã tản bộ, quải trượng trên tay tựa hồ thành trang trí, cảm thấy không có chút nào không hài hòa.
Khương Kỳ hơi nghiêng đầu, nói với Nghiêm Tiêu Nghi: “Ai cũng nói bản thế tử hiện tại đã không việc gì, cho dù là ngồi ở trên tứ luân xa thì trong kinh thành có ai dám cười nhạo bản thế tử.”

Nhìn lo lắng trong mắt Nghiêm Tiêu Nghi, đối với điều này Khương Kỳ không những không cảm thấy không vui, ngược lại là có chút vui vẻ. Tức phụ nhà mình quan tâm mặt mũi phu quân, đương nhiên là chuyện đáng mừng.

Tại cửa Kim Phúc lâu tiểu nhị thấy bọn họ đi về hướng cửa hàng của mình, tập trung nhìn sang, nhận thấy thân phận người tới, lập tức kéo một khuôn mặt tươi cười ân cần quá lố, bước nhanh nghênh đón.

“Thế tử gia ngài đã tới ạ!” Tiểu nhị kia hành lễ nói. Đang lúc nói chuyện lại nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi ở một bên, cũng đoán được thân phận đối phương: “Tiểu nhân bái kiến Thế tử phu nhân, phu nhân vạn phúc.”
Khương Kỳ thấy hắn có mắt, trên mặt vui lên, để Chu Trung cho tiền thưởng.

Đem tiền thưởng nhét vào trong tay áo, nụ cười trên mặt tiểu nhị kia càng chân thành không ít: “Thế tử gia, ngài tới thật đúng lúc. Sáng nay chưởng quỹ vừa lấy được vật mới, thứ này còn chưa mang ra đâu ạ!”

Khương Kỳ mày kiếm nhướng một cái, nói ra: “Vậy thì thật là tốt, dẫn bọn ta đi xem thử.” Nếu không phải biết các ngươi sáng nay nhập hàng mới, bản thế tử còn lâu mới tới!

“Được được! Hai vị quý nhân mời.” Tiểu nhị vui vẻ tiến lên trước dẫn đường.

Kim Phúc lâu là cửa hàng bạc nổi tiếng nhất kinh thành, không chỉ có tay nghề tinh xảo, mà còn bởi vì trong lâu cứ cách mỗi một mùa đều sẽ cho ra kiểu mẫu mới, mà lại đều độc nhất, cho nên mỗi quý bên trong tủ đồ trang sức mới của Kim Phúc lâu chỉ có mấy ngày đã bán hết sạch. Cho dù là có nhà khác muốn bắt chước, tay nghề cũng kém Kim Phúc lâu quá nhiều, không thể bắt chước hoàn toàn được.
Bởi vì người tới đa phần là quý nhân, vì sợ va chạm, cho nên trong tiệm lầu hai cũng tựa như quán rượu, chia từng gian phòng.

Tiểu nhị dẫn bọn họ tiến vào một phòng, nhân tiện nói: “Hai vị quý nhân chờ một lát, chưởng quỹ chúng ta lập tức tới ngay.”

Lúc tiến vào, chưởng quỹ không ở trong quầy, sợ là chiêu đãi quý nhân tới trước đó. Bất quá bây giờ trong tiệm thật đúng là không có quý nhân nào có thể quý hơn hai vị trước mắt này.

Tiểu nhị đưa nha hoàn trong tiệm tới hầu hạ, để nàng ta bưng tới nước trà cùng điểm tâm, còn mình thì đi tìm chưởng quỹ.

Tiểu nhị đang xuống lầu, không ngờ vừa vặn gặp gỡ chưởng quỹ mang người muốn lên lầu. Tiểu nhị liếc mắt nhìn hai tên nha hoàn sau lưng chưởng quỹ trong tay cầm khay che kín bằng lụa đỏ, thầm nghĩ, đuổi kịp đúng lúc.
Tiểu nhị vội vàng ngăn chưởng quỹ lại: “Chưởng quỹ, Thế tử gia nhà Ninh Quốc Công đã tới còn mang theo phu nhân của hắn.”

Chưởng quỹ kia sững sờ, nói ra: “Vị kia không phải bị bệnh sao?”

“Chưởng quỹ, bây giờ cũng không phải thời điểm nói những chuyện này.” Tiểu nhị chỉ vào phía sau ông, nói ra: “Ngài nói cái này. . .”

Chưởng quỹ biết ý của tiểu nhị, nhưng mà làm ăn cũng phải là trọng chữ tín, cũng không thể đem hết toàn bộ hàng mới đến chỗ Thế tử Ninh Quốc Công, mà gạt khách nhân trước đó sang một bên được. Chưởng quỹ chỉ vào nha hoàn phía sau, nói với tiểu nhị: “Hiện tại ngươi đem những thứ này đến phòng số ba đi.”

Tiểu nhị đáp ứng, dẫn nha hoàn phía sau đi phòng số ba.

Chưởng quỹ mang theo nha hoàn còn lại, quay trở về. Trước kia đều là bọn họ mang theo đồ vật đích thân đến cửa để Trưởng Công Chúa chọn lựa, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp gỡ vị Thế tử này. Vị này cũng không phải người dễ sống chung gì, có lúc đưa đồ vật đi, còn chưa tới mắt Trưởng Công Chúa, người đã bị hắn đuổi đi hết, nói là đồ bọn họ đưa tới đã bị người khác chọn thật sự khiến người ta buồn nôn.
Trời cao thương xót, Trưởng Công Chúa muốn đều là vật mới tới chưa lấy ra cho người khác nhìn, nhưng ai lại dám nói cái gì? Bây giờ vị Thế tử này mang theo thế tử phu nhân tự mình đến cửa, chưởng quỹ tự nhiên không dám có bất kỳ sơ suất.

Nơi này của bọn họ người lui tới dù sao đều là quyền quý quan lại, cho nên tin tức cũng là tương đối linh thông. Thế tử Quốc Công đối với vị phu nhân tới xung hỷ nhà hắn thế vậy mà rất tốt! Tỉnh lại ngày thứ ba đã cùng người ta lên núi kính hương cho nhạc phụ nhạc mẫu, nếu không phải thật sự quan tâm, Nghiêm tiểu thư bị Kiến An hầu bỏ đi cũng không đáng giá để thế tử quốc công không thèm để ý bệnh tình lên núi đâu!

Chưởng quỹ phái người đem toàn bộ hàng lần này ra, tính cả trước đó, lại kêu hai tên nha hoàn bưng đồ vật lên lầu.
Chưởng quỹ nhẹ nhàng gõ cửa, được bên trong đồng ý, liền đẩy cửa vào, hắn cũng không vội ngẩng đầu, mà là khom mình hành lễ nói: “Tiểu nhân chưỡng quỹ Kim Phúc lâu, bái kiến Thế tử và phu nhân.”

“Đứng lên đi!” Khương Kỳ hờ hững, nói ra: “Nghe nói hôm nay cửa hàng các ngươi nhập hàng mới, vừa vặn lấy ra để phu nhân nhìn xem.”

Chưởng quỹ vội vàng nói: “Tiểu nhân đã đem tất cả đồ mới trong tiệm lấy ra hết rồi đây ạ.”

Nói xong, chưởng quỹ lập tức cho ba tên nha hoàn đem khay bày ở bên trên trường kỷ trong phòng chuyên dùng để bày hàng ra.

Sau khi để xong, chưởng quỹ rút lụa đỏ phủ phía trên ra, hơi khom người: “Mời hai vị quý nhân xem qua.”

Nếu nói những gia đình khác, chưởng quỹ tự nhiên muốn chủ động khen hàng của mình, nhưng mà trước mắt lại là Khương Kỳ. Ăn mấy lần giáo huấn nên chưởng quỷ cũng không dám ở trước mặt hắn khoe khoang. Đừng nói vị này còn thường xuyên ra vào hoàng thành, vật gì tốt chưa thấy qua! Nên cũng không cần ông phải giải thích cái gì.
Khương Kỳ cầm tay Nghiêm Tiêu Nghi, dắt nàng đi đến trước trường kỷ, xem đồ trang sức được bày bên trong mấy cái khay kia: “Lại nói nàng và ta thành thân đến bây giờ, ta cũng chưa tặng nàng cái gì, những thứ này nàng xem thử có lọt vào mắt nàng hay không.”

Nữ tử nào không yêu cái đẹp, trước mắt đồ trang sức rực rỡ muôn màu đã làm Nghiêm Tiêu Nghi có chút chói mắt. Đồ trang sức của Kim Phúc lâu mỗi cái đều có giá trị không nhỏ, cho dù là mẫu thân, cũng chỉ có hai bộ đầu mặt* của Kim Phúc lâu, mẫu thân rất là thích, chỉ có khi vào cung thỉnh an mới lấy ra đeo, bây giờ hai cái đầu mặt kia cũng làm của hồi môn đang đặt ở trong kho. Mà Khương Kỳ lại là nói tùy ý như vậy, giống như chỉ mua vật bình thường.

*Trang sức trên đầu phụ nữ thời xưa

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua Khương Kỳ, Khương Kỳ nghiêng đầu, cười hì hì nhìn nàng, bên trong mắt cười mang theo một tia ý tứ tranh công. Mặc dù biết Kiến An hầu phủ so với Ninh quốc công phủ căn bản chính là trên trời dưới đất, mình chưa thấy qua đồ trang sức hoa lệ như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng đắc ý của Khương Kỳ, trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
“Nếu thϊếp nói đều thích hết?” Nghiêm Tiêu Nghi nhíu mày, chỉ về phía đồ trang sức nàng nhìn cũng chưa kịp nhìn, cố ý làm khó.

Khương Kỳ sững sờ, còn chưa chờ Nghiêm Tiêu Nghi nói tiếp hắn đã bật cười, thuận miệng nói: “Nếu đã thích, vậy cứ để chưởng quỹ gói hết lại đưa đến Ninh Quốc Công phủ đi.”

Mặt Chưởng quỹ lộ vẻ vui mừng, lập tức đáp: “Ai! Tiểu nhân đi phái người cầm hóa đơn ngay.”

Mắt thấy chưởng quỹ quay người muốn đi, Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng ngăn lại, quay đầu nói với Khương Kỳ: “Thϊếp chỉ đùa một chút cũng không phải là muốn toàn bộ thật.”

Khương Kỳ lắc đầu nói: “Đồ trang sức đối với nữ tử mà nói tựa như là thư sinh tiến vào kho sách, cái nào cũng không bỏ được. Vi phu làm sao có thể để phu nhân khó xử chứ? Huống chi trong mắt vi phu, đồ trang sức có mỹ lệ thế nào, cũng không sánh bằng làm cho phu nhân vui vẻ.”
Nói xong Khương Kỳ cũng không đợi Nghiêm Tiêu Nghi phản đối tiếp, để chưởng quỹ nhanh chóng đi làm.

Chưởng quỹ vội vàng sai ba nha hoàn kia phủ kín lụa đỏ lại, bưng khay lui xuống.

Ra khỏi phòng, vào thời điểm đóng cửa, chưởng quỹ lặng lẽ đi nhìn thoáng qua. Trong lòng thầm than, trời! Vị Thế tử thật đúng là quá sến súa, lời nói ngay cả lão đây – bộ xương già này nghe xong cả người cũng nổi cả da gà.

Khương Kỳ không biết xấu hổ nói lời ân ái, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bước chân hốt hoảng của chưởng quỹ cùng nha hoàn phía sau lão, đỏ bừng mặt. Nhưng không biết vì sao, Nghiêm Tiêu Nghi vừa thẹn thùng đồng thời xấu hổ, trong dạ dày lại là có chút không thoải mái nhỉ?

Không bao lâu, chưởng quỹ liền mang hóa đơn kiểm kê xong đưa lên, Khương Kỳ cũng không có nhìn kỹ, nhấc bút ký tên vào. Nghiêm Tiêu Nghi ở một bên nhìn nội dung trong hóa đơn, có chút không ổn. Cái này cũng sắp muốn vượt qua chi phí một năm của trên dưới Hầu phủ lúc trước thời điểm cha mẹ của nàng còn sống.
Sau khi chưởng quỹ rời đi, Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi mím chặt môi đỏ, sắc mặt không tốt lắm.

“Sao thế?” Khương Kỳ hỏi.

Nghiêm Tiêu Nghi khẽ thở dài: “Trong viện trương mục* cũng không có nhiều tiền như vậy.” Chỉ là mua đồ trang sức cho nàng, tiêu hết tiền trương mục của Ngọc Thanh viện thì làm sao ăn nói với Trưởng Công Chúa?

*Đại khái là sổ thu chi

Khương Kỳ lại lơ đễnh nói: “Ngoại trừ tiền trương mục, vi phu còn có chút vốn riêng, đủ cho phu nhân chi tiêu.” Đó cũng đều là hắn đánh cược với người khác thắng được, để dành rất nhiều năm đó!

Nghiêm Tiêu Nghi nghe có chút đau đầu. Quả nhiên! Vị trước mắt này thật là thiếu gia ăn chơi mười phần mười chỉ biết ăn uống vui đùa.

Nghiêm Tiêu Nghi đè xuống xúc động muốn trả hàng, Thế tử đã ký đơn, nếu cưỡng ép trả lại sợ tổn thương đến mặt mũi của hắn. Nhưng mà nghĩ đến mức chi tiêu tiền bạc Ngọc Thanh viện mà Trưởng Công Chúa cho phép, Nghiêm Tiêu Nghi cũng biết rõ ràng khoản này cũng không phải thoải mái như Khương Kỳ nói.
Nghiêm Tiêu Nghi kéo khóe môi gắng gượng cong lên thành một nụ cười: “Thế tử, bây giờ người và thϊếp đã thành vợ chồng, vốn cho rằng sống với nhau không nên có chỗ giấu diếm, không nghĩ tới ngài lại có nhiều vốn riêng như vậy. . .”

“Ai? Phu nhân đây là. . . Vi phu không muốn giấu diếm, chỉ là chưa, chưa kịp nói.” Khương Kỳ nháy mắt mấy cái, lần đầu được Nghiêm Tiêu Nghi tươi cười xán lạn như hoa đào mà cả kinh, sau sống lưng cũng phát lạnh. Sao ánh mắt phu nhân nhìn hắn có chút không đúng nhỉ? Hắn có phải nói lời gì không nên nói hay không? Khương Kỳ có chút mơ hồ.

Chu Trung ở bên hầu hạ cúi thấp đầu, giọng nói này của phu nhân thế tử chưa quen thuộc, nhưng hắn rất quen thuộc. Mỗi khi mẹ hắn muốn thu thập cha hắn chính là cái giọng điệu này. Không chú ý một chút, hắn – đứa con trai này cũng sẽ bị cha hắn liên lụy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.