Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 43: Kích không được



Liêu Trường Hải đi rồi, Khương Kỳ ôm Nghiêm Tiêu Nghi vào lòng, ra vẻ ủy khuất nói: “Vốn còn muốn mượn cơ hội này, cùng nàng giải sầu một chút, kết quả bị cha nương quấy rầy.”

“Không thể nói như vậy, thϊếp ở chỗ nương thế mà học được rất nhiều thứ, là cơ hội khó có được.” Nghiêm Tiêu Nghi liền nói.

Khương Kỳ kéo Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở trên ghế đẩu, sau đó mình cũng kéo một cái ghế đẩu qua ngồi ở đối diện nàng: “Vậy Nghi Nhi theo mẫu thân học được cái gì nào?” Mấy ngày không đươc nói chuyện nhiều cùng Nghiêm Tiêu Nghi nên Khương Kỳ không muốn lãng phí thời gian hiếm có này.

Thấy Khương Kỳ hỏi, Nghiêm Tiêu Nghi cũng hào hứng: “Thϊếp lần đầu thấy được địa đồ, mặc dù chỉ là bên trong bãi săn nhưng vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.”

“Thư phòng phụ thân có địa đồ lãnh thổ triều ta, bày ra cũng lớn bằng nửa thư phòng đấy! Sau khi trở về, ta tìm tới cho nàng xem.” Khương Kỳ nói.
Đôi mắt Nghiêm Tiêu Nghi lóe ra ánh sáng nhạt, có chút động tâm: “Chỗ đó của cha. . .”

“Không cần lo lắng, cha còn không có nhỏ mọn như vậy đâu.” Khương Kỳ nắm lấy tay Nghiêm Tiêu Nghi, từng chút từng chút khuấy động ngón tay non mịn như lá hành của nàng: “Còn nhìn thấy cái gì nữa?”

Tay Nghiêm Tiêu Nghi hơi ngứa, muốn rút về, lại bị Khương Kỳ nắm chặt không thả: “Thϊếp mới biết, hai quân giao đấu cần học thức nhiều nữa, không chỉ phải xem địa hình, còn phải xem quân địch là kỵ binh hay là bộ binh, binh chủng khác nhau thì phương pháp ngăn địch cũng khác nhau. Cũng không giống như thϊếp trước kia tưởng rằng chỉ là đơn thuần chém gϊếŧ lẫn nhau.”

Khương Kỳ liền nói: “Hai quân giao đấu, nhiều khi, ngay từ đầu còn có thể chú ý bài binh bố trận, nhưng một số thời khắc, khi đã lâm vào hỗn chiến, một cái binh pháp gì cũng không dùng tới. Chỉ có chém gϊếŧ theo bản năng để giữ lấy cơ hội sống cho mình.”
Nghiêm Tiêu Nghi hiếu kỳ nói: “Thế tử làm sao biết được?”

“Hồi nhỏ nghe được thân vệ bên người phụ thân nói: ” Lúc nhỏ ngây thơ, sau khi lớn lên mặc dù hiểu rõ, nhưng lại cho rằng không liên quan đến mình, cho đến khi phụ thân không còn, Kinh Thành náo động, mẫu thân qua đời, hắn mới hiểu được chiến tranh đến tột cùng là cái gì! Giữa đao thương đến tột cùng phải tổn thất bao nhiêu nhân mạng!

Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu một cái: “Mẫu thân tựa hồ đối với chiến pháp* của phụ thân rất là quen thuộc, còn cùng những tướng lãnh kia mô phỏng cách bày trận ở bên trên địa đồ bãi săn, lặp đi lặp lại suy diễn. Có nhiều lúc, mẫu thân thậm chí có thể chắc chắn nói phụ thân vào lúc nào gặp tình huống gì, từ đó dùng chiến pháp gì. Ngay cả những Tướng quân kia cũng đều nghe đến ngây người.”
* Chiến pháp: sách lược và phương pháp tác chiến

Khương Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: “Khắp thiên hạ hiểu rõ nhất phụ thân cũng chỉ có mẫu thân, mỗi lần phụ thân xuất chinh, công báo triều đình liên quan đến chiến sự đều kể cho mẫu thân. Phụ thân chưa bao giờ đề cập kỹ càng tỉ mỉ tình hình chiến đấu ở trong thư nhà, mẫu thân bèn đi tìm bệ hạ hỏi. Có lúc sốt ruột, còn kéo lấy hai thống lĩnh Cấm quân và Ngự Lâm quân suy diễn tình hình phát triển chiến sự trên địa hình. Dần dà, ai cũng nói mẫu thân am hiểu phương pháp hành quân sâu hơn phụ thân, ngay cả hai vị thống lĩnh kia đối với việc này cũng làm không biết mệt. Năm gần đây, biên quan chiến sự bình ổn, phụ thân cũng chủ yếu phụ trách phòng vệ kinh kỳ, cho nên rất ít đi tới biên quan vì thế mẫu thân cũng an tâm.” Nhưng mà bệ hạ ngược lại nhận lấy thói quen này. Hễ có chiến sự, bệ hạ đều sẽ sai hai vị thống lĩnh kia sử dụng địa đồ làm ra địa hình, dựa vào công báo chiến sự mà bài binh bố trận từ đó hiểu rõ tình hình cụ thể.
Nghiêm Tiêu Nghi hiểu rõ khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Thế tử, vậy vì sao Ngự Lâm quân và Cấm quân không tham gia diễn luyện?”

Ở trong ánh mắt Nghiêm Tiêu Nghi hàm chứa ý xấu hổ, Khương Kỳ giơ mười ngón tay đan chặt vào nhau, đặt lên môi hôn nhẹ: “Bọn họ đóng giữ hoàng thành, trực thuộc ngự tiền, đương nhiên không giống trú quân bình thường.”

Nghiêm Tiêu Nghi rút tay ra, mặt hơi đỏ, ánh mắt không chút sát thương trừng Khương Kỳ một cái. Thế tử sao đang nói chuyện nghiêm túc như thế này nhưng động tác lại vẫn luôn không an phận.

Trong tay Khương Kỳ trống không, có chút mất mát nói: “Rõ ràng có hành cung, bệ hạ lại thích hạ trại. Bên trong trướng muốn cùng Nghi Nhi thân mật cũng không được.”

“Thế tử. . .” Nghiêm Tiêu Nghi nện cho Khương Kỳ một cái trước ngực, tức giận nói: “Chàng vẫn nên an phận chút, nếu không thϊếp tức giận thật đó.”
Khương Kỳ nhếch môi, than nhẹ: “Vi phu tuân lệnh phu nhân, chắc chắn an phận thủ thường, không làm phu nhân tức giận.”

Khương Kỳ mặc dù nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn nàng thực sự quá nóng bỏng, điều này khiến Nghiêm Tiêu Nghi có chút ngồi không yên. Nghiêm Tiêu Nghi đứng lên, nói: “Vừa xong bữa tối, sợ là Thế tử ăn nhiều không tiêu, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ đi.”

Không tiêu? Khương Kỳ chép miệng một cái, hắn rất đói có được hay không! Nhưng mà Khương Kỳ lại không thể cự tuyệt lời mời của Nghiêm Tiêu Nghi, cũng hiếm khi thấy nàng vui vẻ như hiện tại, so với mấy ngày trước đây trở lại chưa được bao lâu nghỉ ngơi ngay lập tức thì tốt hơn rất nhiều.

Gọi hai nha hoàn Tiêm Nhu Tiêm Xảo, hai người biết bọn Khương Kỳ muốn đi ra ngoài lập tức tìm áo choàng hơi dày một chút đổi cho bọn họ. Thảo nguyên bình địa như này, đêm đến vẫn là lạnh.
Vốn không muốn mang nha hoàn và hộ vệ nhưng mà hai nha hoàn kia thì đuổi được, còn hộ vệ lại không phải vậy. Bọn họ thân là hộ vệ, vì không thể bảo vệ đươc để Thế tử để hắn té ngựa, việc này đã khiến bọn họ rất thẹn với Quốc Công gia và Trưởng Công Chúa. Bây giờ ở bên trong bãi săn này, nguy hiểm lại càng ở khắp mọi nơi, bọn họ sao không cẩn thận cho được?

Khương Kỳ không muốn để cho bọn họ quấy rầy nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại hiểu được nỗi khổ tâm riêng của bọn họ, huống chi tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, hộ vệ làm hết trách nhiệm cũng là điều phải làm. Cuối cùng hai tên hộ vệ dắt ngựa đi theo cách Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi mấy bước.

*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền là câu nói của Trang Tử có nghĩa biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm
Mặc dù đã vào đêm nhưng bên ngoài doanh trướng đã không có ít người tản bộ. Chỉ là được bóng đêm che dấu, quá mười bước thật đúng là không nhìn rõ người đối diện là ai. Nhưng mà mặc dù là như thế ,vẫn có không ít người đi tới hành lễ với bọn họ.

Trước kia không phải trường hợp đặc biệt, không cần cố ý đến đây hành lễ, nhưng chuyện ở chuồng ngựa ngày đó mọi người đều biết cho nên những công tử thiên kim kia đối với tính nết của Khương Kỳ càng thêm hiểu rõ sâu hơn một tầng. Lư Viện bởi vì bất kính đã bị Khương Kỳ cột đưa trở về, vậy thân phận bọn họ không sánh bằng Lư Viện thì càng phải cẩn thận từng li từng ti mới được. Bởi cái gọi là nhiều lễ thì không bị trách, gặp được cố ý đi hành lễ vấn an cũng không ảnh hưởng toàn cục không phải sao?
Đi không đến trăm mét lại gặp được ba nhóm đến đây hành lễ vấn an, điều này khiến Khương Kỳ rất muốn chửi. Những người này ngày bình thường cũng không niềm nở như thế, sao đến hôm nay giống như ăn mật vậy?

“Bọn hắn đều là bị thế tử dọa sợ, sợ thế tử không vừa mắt một cái, liền bị trói ném về nhà.” Nghiêm Tiêu Nghi cười nói. Sau chuyện ở chuồng ngựa đó, Nghiêm Tiêu Nghi đã từng cùng với Lý Mẫn Giai uống trà, từ chỗ Lý Mẫn Giai cũng nghe được một chút lời nói cho nên cũng hiểu được nguyên nhân về thái độ của những người này.

Lông mày Khương Kỳ nhíu lại, xem thường nói: “Những người này ngược lại để ý mình, nếu muốn bản Thế tử kiếm chuyện, cũng phải nhìn xem mình có khả năng đó hay không. Huống chi nếu đứng ngồi ngay thẳng, làm gì sợ bản Thế tử? Nghĩ đến cũng chẳng qua là bọn họ vốn chột dạ, nói lý ra không biết làm sao bố trí bản Thế tử, ở trước mặt gặp phải lại sợ bản thế tử biết được, mới có thể niềm nở như vậy.”
Nghiêm Tiêu Nghi tay Khương Kỳ được giấu trong tay áo, cười nói: “Vâng! Thế tử lòng dạ rộng rãi đương nhiên sẽ không so đo với bọn họ.”

Tức phụ khen mình, Khương Kỳ đương nhiên là cao hứng, đang nhìn cách đó không xa tựa hồ lại có một nhóm đi về phía bọn họ, Khương Kỳ nhướng mày, kéo Nghiêm Tiêu Nghi muốn đi nơi khác.

“Biểu thúc gặp bản cung vì sao quay đầu muốn đi vậy?” Lý Ngạn Ngọc đi lên trước, chắp tay nói.

“Thì ra là Nhị điện hạ, sách! Sắc trời này quá tối, bản Thế tử quả thật không thấy rõ.” Khương Kỳ cười rạng rỡ, vẻ mặt bất ngờ. Hắn cũng không đáp lễ, hắn là Thế tử Quốc Công bệ hạ thân phong lại là trưởng bối Lý Ngạn Ngọc, tất nhiên là không cần phải hành lễ với một hoàng tử không có vương tước.

Lý Ngạn ngọc nhìn Nghiêm Tiêu Nghi ở bên, lại chắp tay nói: “Bái kiến biểu thẩm.”
Nghiêm Tiêu Nghi mặc dù có phong hào nhưng đối phương dù sao cũng là hoàng tử, Nghiêm Tiêu Nghi thật sự không làm được như Khương Kỳ. Chỉ thấy nàng khẽ khom người, đáp lễ nói: “Bái kiến Nhị điện hạ.”

“Nhị điện hạ mới từ bãi săn trở về?” Khương Kỳ nhìn con mồi mắc trên lưng ngựa được cung nhân Lý Ngạn Ngọc dắt ở sau lưng, hỏi.

Lý Ngạn Ngọc gật gật đầu, nói: “Hôm nay bản cung đi xa chút , chờ lấy lại tinh thần sắc trời đã muộn.”

“Nhị điện hạ thân phận tôn quý vẫn phải cẩn thận chút mới tốt. Nếu như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?” Khương Kỳ ngữ khí dường như đang quan tâm.

Lý Ngạn Ngọc liền nói: “Những năm qua đều có biểu thúc dẫn theo, năm nay biểu thúc không có, bản cung cũng đã quen thuộc. Hiện tại thân thể biểu thúc đã tốt hơn rồi hả? Làm sao không thấy ngài tiến vào bãi săn?”
“Đa tạ Nhị điện hạ quan tâm, bản thế tử đã không ngại. Chỉ có điều những năm qua bản Thế tử một mình quả thực không thú vị, ngoại trừ đi săn cũng không làm những chuyện khác, bây giờ có biểu thẩm ngươi, bản Thế tử đương nhiên phải bồi nàng.” Khương Kỳ nói xong thì nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Tiêu Nghi mỉm cười, trong lòng lại sinh ra một cỗ tức giận. Ngày thứ hai Khương Kỳ tỉnh lại Đại điện hạ liền phái người đến hỏi thăm, mà vị Nhị điện hạ này, nàng cũng chỉ là nghe Hoàng Quý Phi phái cung nhân đến hỏi thăm, nói là đồng thời mang hộ lời hỏi thăm của hắn. Nhưng người sáng suốt đều hiểu, đây chẳng qua là Hoàng Quý Phi biết Nhị điện hạ không có phái người tới nên làm thay nhi tử. Bây giờ hắn hỏi như vậy, nhìn thì giống như quan tâm nhưng Khương Kỳ lành bệnh chỉ mới hai tháng, làm sao có thể giống như bình thường giục ngựa đi săn?
Là cười nhạo hay là có ý khác?

Lý Ngạn Ngọc nghe Khương Kỳ, cười nói: “Biểu thúc cùng biểu thẩm thật tốt, bản cung vốn cho rằng. . .”

“Tất nhiên là tốt.” Khương Kỳ không đợi Lý Ngạn Ngọc nói hết, liền hừ lạnh nói: “Nhị điện hạ trở về muộn, sợ là bây giờ còn chưa dùng bữa tối nữa! Hay là sớm đi về nghỉ ngơi đi!”

Lý Ngạn Ngọc bị Khương Kỳ cắt ngang lại bị hắn trực tiếp đuổi người, sắc mặt có chút cứng ngắc. Hắn ta dừng một chút, cuối cùng vẫn là chắp tay cáo từ.

Viên Tập một mực giữ im lặng đi sau lưng Lý Ngạn Ngọc, sau khi cách bọn họ mấy chục bước, nói khẽ với Lý Ngạn Ngọc: “Nhị điện hạ, hôm nay ngài có chút liều lĩnh, lỗ mãng.”

Lý Ngạn Ngọc xanh mặt, ảo não: “Bản cung biết. Chỉ là nhìn thấy gương mặt cuồng vọng kia của Khương Kỳ, bản cung hận không thể đưa nó đạp dưới lòng bàn chân.”
“Khương Kỳ chỉ có một Thế tử có danh, không có bất kỳ cái triêu chức (chức quan trên triều) gì, lại nói ngay cả Nhị công tử An Vương cũng thua kém, dạng người này, Nhị điện hạ tội gì phải bực bội?” Viên Tập khuyên. Trong lòng lại xem thường, tên Lý Ngạn Ngọc này chỉ có hoành nguyện (ý nguyện vị đại), tâm tính vẫn non nớt. Khi Khương Kỳ vừa nhìn thấy bọn họ thì thần sắc lập tức chuyển biến, hắn nhìn vào mắt, chỉ sợ Khương Kỳ cố ý để Lý Ngạn Ngọc không thoải mái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.