Nghiêm Tiêu Nghi không ghét Triệu Liên, thậm chí còn khá thích nữ tử thẳng thắng này mà nàng cho rằng, mặc dù cữu cữu muốn cưới người nào nàng không cách can thiệp nhưng để nàng có thể tiếp nhận một cữu mẫu còn nhỏ tuổi hơn cả mình thì chắc chắc vẫn cần phải chuẩn bị. Cũng may, trước mắt xem ra đây cũng chỉ là Triệu Liên mong muốn đơn phương, giống như chính Triệu Liên nói, cho dù là nàng nguyện ý, Triệu đại nhân và Triệu phu nhân cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Triệu Liên nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói như vậy cũng có chút nhụt chí: “Nếu như nói cho cha mẹ tiểu nữ, tiểu nữ tử sợ bọn họ sẽ chia rẽ chúng ta.”
Lúc này bát tự không có một nét phẩy thì chia rẽ thế nào? Nghiêm Tiêu Nghi có chút dở khóc dở cười. Thế nhưng cũng may nàng đã hơi quen thuộc với tình tình Triệu Liên cho nên cũng không cảm thấy có cái gì.
“Tuy là nói như vậy nhưng nếu như không nói cho bọn họ thì sợ là ngay cả một chút xíu khả năng cũng không có. Chỉ có thuyết phục Triệu đại nhân và Triệu phu nhân, bọn họ mới tìm người đi làm mối không phải sao?” Như thế nào cũng phải trải qua môi chước chi ngôn mới được, nhưng cho dù thuyết phục Triệu đại nhân và Triệu phu nhân, cữu cữu có nguyện ý hay không vẫn nói sau.
Triệu Liên nghe xong, thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Nhưng tại lúc Nghiêm Tiêu Nghi muốn chuyển chủ đề, chỉ thấy Triệu Liên một mặt mong đợi nói ra: “Thế nhưng mà chuyện này còn phải chờ ta, ấy tiểu nữ tử sau khi trở về mới nói, bây giờ Nghi phu nhân có thể nói cho tiểu nữ tử một chút chuyện về Vân Huy Tướng quân không?”
Thế nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại không dám tự tác chủ trương nói chuyện thay Dương Hàm ở trước mặt Triệu Liên, nếu bọn họ vô duyên, lúc này nói xong sau này khiến Triệu Liên khó mà hồi tâm chẳng phải là hại người ta. Nếu như cố ý nói không tốt một chút thì Nghiêm Tiêu Nghi cũng không thể đi sắp xếp trưởng bối của mình cho nên nói cái gì cũng là sai.
“Vân Huy Tướng quân quanh năm không ở Kinh Thành, ta cũng không hiểu rõ quá rõ về ông, nếu như nói cái gì không đúng dẫn tới hiểu lầm thì không xong.” Nghiêm Tiêu Nghi giải thích nói.
Triệu Liên thấy Nghiêm Tiêu Nghi không muốn nói, thoạt đầu còn có chút không vui nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng hiểu được nguyên do. Chỉ thấy nàng than nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu nữ tử cũng biết Nghi phu nhân khó xử cho nên tiểu nữ tử cũng không hỏi nhiều. Chỉ là Nghi phu nhân cũng phải đáp ứng tiểu nữ tử, nếu như ngày khác Vân Huy Tướng quân có nhắc đến tiểu nữ tử thì cũng phải nói tốt cho tiểu nữ tử với nhé.”
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, cho dù là ngày sau việc hôn nhân của bọn họ có thành thì trước hôm thành hôn cữu cữu cũng sẽ không nói với nàng về Triệu Liên. Mà nếu thật sự thành, nàng Nghiêm Tiêu Nghi cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Lúc này đã thấy hộ vệ phái đi truyền lời cho Khương Kỳ trước đó đang đi về phía bọn họ.
“Phu nhân, ngọ thiện đã chuẩn bị xong, Thế tử sai tiểu nhân đến tìm ngài trở về.” Hộ vệ kia bẩm.
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu một cái sau đó nói với Triệu Liên: “Thì ra đã là đến thời điểm ăn trưa, Triệu tiểu thư có đồng ý đi cùng ta không?”
Triệu Liên vội lắc đầu, nói ra: “Không được, tiểu nữ tử cũng phải trở về.”
“Đã là như thế vậy hôm nào đó cơ hội ngươi ta lại nói tiếp.” Nghiêm Tiêu Nghi trả lời.
Sau khi hai người tư biệt, Nghiêm Tiêu Nghi trở lại trong trướng thì thấy Khương Kỳ ngồi trên trường kỷ chờ nàng.
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi trở về liền nói: “Làm sao muộn như vậy?”
“Gặp được tiểu thư nhà Đại Lý Tự Thiếu Khanh – Triệu đại nhân nên đi lương đình bên hành cung nói chuyện một lát.” Nghiêm Tiêu Nghi ngồi xuống bên cạnh Khương Kỳ nói.
Khương Kỳ gật đầu. Nghĩ đến có lẽ Nghiêm Tiêu Nghi đã đói nên hắn cũng không có hỏi nhiều, lập tức để người mang đồ ăn tới. Hai người dùng cơm xong sau đó Nghiêm Tiêu Nghi mới mở miệng hỏi: “Trước đó Nhị công tử tới tìm chàng vì chuyện gì?”
“Vì người trong rừng bị bắt kia.” Khương Kỳ nhấp một ngụm trà xanh rồi nói.
Nghiêm Tiêu Nghi có chút giật mình: “Nhị công tử làm sao biết được tin tức nhanh như vậy?”
“Hắn vốn tham dự vào diễn luyện lần này, nguyên nhân thực sự các doanh kinh kỳ đi trong rừng ngay từ đầu cũng không có giấu diếm hắn. Huống chi nơi này nhiều người như vậy, tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm đấy, cho dù có che giấu như thế nào thì chỉ có động tĩnh đều có thể dễ dàng bị phát giác. Cho nên lúc đó Gia Hằng nhận được tin tức cũng ở trong dự tính.” Khương Kỳ trả lời.
Nói đến chỗ này, Nghiêm Tiêu Nghi dừng một chút, hỏi: “Trước đó Thế tử đi xem người kia. . .”
“Người kia không chỉ có đầu lưỡi bị cắt mà trong người còn có kịch độc, nghĩ đến có người giật dây dùng để khống chế thủ đoạn của hắn.” Khương Kỳ mày kiếm hơi nhíu, nói.
“Đến tột cùng là người phương nào mà lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.” Buổi chiều không làm gì, tối hôm qua Nghiêm Tiêu Nghi không có nghỉ ngơi tốt nên bây giờ cũng có chút mệt mỏi, cởϊ áσ ngoài muốn nghỉ ngơi một lúc.
Khương Kỳ đặt chén trà xuống, đi lên trước lôi kéo Nghiêm Tiêu Nghi đi đến trước tháp: “Bất kể là ai, hiện tại quan trọng nhất chính là Nghi Nhi của ta có thể nghỉ ngơi thật tốt một lúc.”
Nói xong, Khương Kỳ đỡ Nghiêm Tiêu Nghi nằm xuống, đắp chăn mỏng lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Mà vào lúc này, tin tức trong rừng bắt được một người không phải quan viên tùy hành truyền khắp doanh địa, không ít người cũng bắt đầu tìm hiểu tin tức khắp nơi, muốn biết đến tột cùng là người phương nào dám chui vào bãi săn nơi có trọng binh trấn giữ mà mục tiêu của hắn rốt cuộc là ai?
Tuy nhiên, bất kể bọn họ nghe ngóng như thế nào thì bọn họ cũng không thu được bất kỳ tin tức gì.
Lúc An Vương đang nghe tin tức này thì chân cẳng suýt nữa bủn rủn. Mục tiêu người kia có thể là ai? Không giống người khác, có thể xuống tay với ông cũng chỉ có loại cơ hội này. Lần này nếu đắc thủ thì thiên hạ thật vất vả mới an định lại này không phải phải loạn rồi sao?
An Vương chộp lấy Lý Gia Hằng mới từ chỗ Khương Kỳ trở về muốn biết rõ đầu đuôi. Lý Gia Hằng đem những gì mình biết một năm một mười nói cho An Vương nghe, sau đó an ủi: “Phụ vương, người chớ có nóng vội. Người kia đã bị bắt, dựa vào thủ đoạn của Ninh Quốc Công nhất định có thể hỏi ra người giật dây.”
An Vương thở dài một tiếng, An Vương phi ở một bên nói ra: “Trải qua chuyện năm đó, phụ vương của con cũng là sợ, mắt thấy mọi thứ đều ổn định, lại là đột nhiên chạy đến một người chui vào, nếu không phải bệ hạ hạ chỉ để những người kia từ các trú quân kinh kỳ phái tới tham gia diễn luyện tiến vào rừng, bằng không thì không tìm thấy người này đâu! Nghĩ đến cũng thật sự là quá nguy hiểm.”
An Vương và Lý Gia Hằng liếc nhau, không giống với An Vương phi cảm thấy may mắn, Lý Gia Hằng biết ngọn nguồn mà An Vương thì đoán được, ông cũng không tin thế gian có chuyện trùng hợp như vậy, bệ hạ đột nhiên đưa ra một đạo ý chỉ thì có thể để cho người ta trùng hợp phát hiện tặc nhân trốn trong rừng cây.
Nhưng hiểu rõ cũng không nói thẳng ra, bèn theo An Vương phi cho rằng đã tốt rồi.
Lúc Lý Ngạn Ngọc nghe được tin tức này cũng kinh hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, phải biết đêm qua hắn là người ra khỏi rừng trễ nhất mà hôm nay, sáng sớm phụ hoàng đã hạ chỉ để các doanh tiến vào trong rừng đóng quân, chắc hẳn đêm qua đã phát hiện người kia.
Nếu như người kia có thể dưới tình huống có nhiều người canh giữ như vậy mà vẫn chui được vào trong rừng vậy thì thân thủ tất nhiên không thể coi thường. Đêm qua nếu hắn không cẩn thận gặp phải cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lý Ngạn Ngọc mang theo tâm trạng lo sợ, phái người đi tìm Lư Thái phó. Hai người gặp mặt tại nơi cách doanh địa không xa, không có tận lực che giấu tai mắt người khác tựa như là trên đường ngẫu nhiên gặp bắt chuyện, chỉ là giọng nói tựa hồ nhỏ hơn chút.
“Thái phó đã tìm được thân phận của người nọ chưa?” Lý Ngạn Ngọc hỏi.
Lư Thái phó thở dài: “Lão phu cũng không biết, mặc dù chỗ Ninh Quốc Công không giấu diếm tin tức bắt được người, có thể mong muốn tìm hiểu sâu hơn nhưng lại không có biện pháp. Trông coi người kia là cấm quân, người chúng ta căn bản không thăm dò vào được.”
Lý Ngạn Ngọc suy tư nói: “Rốt cuộc người kia là do người phương nào phái tới? Mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì?”
Lư Thái phó cũng khó hiểu nói: “Lão phu cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ là Ninh Quốc Công làm việc luôn suy nghĩ cẩn thận, lần này tin tức bắt người xem ra giống như là bởi vì nhiều người mà không che giấu được nhưng có bệ hạ yểm trợ, dựa vào bản lĩnh của hắn cũng không đủ để tin tức lan tràn nhanh như vậy. Lão phu cho rằng, Ninh Quốc Công là cố ý tung tin tức ra, quan sát cẩn thận phản ứng của mọi người từ đó đạt được kết quả hắn muốn.”
Lý Ngạn Ngọc sững sờ, vội nói: “Vậy chúng ta. . .”
Lư Thái phó khẽ lắc đầu nói: “Không ngại, nếu như chúng ta không có phản ứng thì ngược lại không ổn. Y như Viên tiên sinh nói, hiện tại Khương gia còn không phải địch nhân của chúng ta, Nhị điện hạ chớ có giống như tối hôm qua phát sinh xung đột với Khương Kỳ. Bệ hạ khoẻ mạnh, Khương gia sẽ không cho thấy đứng ở một bên nào nhanh như vậy, trước khi mọi thứ sáng tỏ, Nhị điện hạ cũng phải thu liễm mới được. Chỉ cần Ninh Quốc Công cùng Trưởng Công Chúa không đứng phe bên kia, đối với chúng ta mà nói chính là có lợi.”
Lý Ngạn Ngọc gật gật đầu, nói: “Tôn nhi ghi nhớ.”
Lý Miểu nghe thống lĩnh cấm quân Tuân Tiến bẩm báo, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là kinh động tới nhiều người như vậy. Bên Quốc công đã tra ra được cái gì rồi?”
Tuân Tiến bẩm: “Từ binh sĩ giao thủ với người kia biết được, chiêu thức người kia xuất xứ từ một môn phái ở Giang Nam, người môn phái kia ban đầu đều có ý muốn chết. Hơn nữa chỉ cần là người đi làm việc thì đều sẽ bị cắt đầu lưỡi để phòng bị người khác moi ra tin tức. Có điều môn phái này mười năm trước đã bị kẻ thù diệt môn.”
“Diệt môn?” Lý Miểu hỏi.
“Vâng!” Tuân Tiến trả lời.
Lý Miểu chau mày: “Đây chẳng phải là không thể tra ra?”
Tuân Tiến không nói gì.
“Vậy còn có gì nữa?” Lý Miểu cũng không xoắn xuýt một vấn đề kia nữa, tiếp tục hỏi.
“Nỏ tay trên tay người kia là quan phủ chế tạo.” Tuân tiến trả lời.
“Quan chế?” Phàm là binh khí quan phủ chế tạo, không chỉ có quân đội triều đình mới có thể sử dụng mà còn không cho phép dân gian tự tiện bắt chước, với lại cho dù là bắt chước thì không có bao nhiêu người có thể bắt chước giống y như đúc. Tuân Tiến là thống lĩnh cấm quân, nếu như nỏ trong tay đối phương là bắt chước lẽ ra có thể nhìn thấy đầu mối.
Lý Miểu hỏi: “Có khả năng là có người trộm cắp hay nhặt được hay không?”
Tuân Tiến dừng một chút, bẩm: “Nếu bách tính có nhặt được binh khí quan chế thì phải nộp lên quan phủ, nếu dám cất giấu, theo luật mà hỏi tội. Vả lại, binh khí như nỏ tay cũng không thường dùng, quan chế số lượng cũng không nhiều, bình thường quân tốt cũng không được phân phối. Chỉ có cấm quân và Ngự Lâm quân được phân phát, mà cấm quân và Ngự Lâm quân bình thường cũng đều gom lại cất vào trong kho, không cần thiết sẽ không lấy ra. Binh khí cất trong kho cũng đều được ghi vào sổ, nếu mất thì phải báo cáo. Cho nên thần cho rằng, trừ phi là có người thấy mất mà không báo, bằng không thì từ đầu nguồn đi ra. Chỉ là thần kỳ cảm thấy kỳ lạ, bên trên cái nỏ tay này cũng không có ký hiệu, phía trên cũng không có dấu vết bị xóa.”
Đầu nguồn đi ra? Binh khí quan chế vì bảo chứng chế tác, mỗi một cái đều ghi sổ, bên trên binh khí cũng được khắc xuất xứ từ nơi nào có ký hiệu của người làm. Một cái nỏ tay quan chế, phía trên lại là không có ký hiệu. . .
Lý Miểu sầm mặt lại.