Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1145



Chương 1145

Trong lúc cảm khái, mọi người đồng loại nhìn Phù Đồ đang từ từ đi về phía Somchai, có vẻ như hắn ta còn muốn tiếp tục chiến đấu.

Tuy nhiên, cho dù Phù Đồ có vũ khí trong tay thì hắn ta cũng không phải là đối thủ của Somchai chứ đừng nói là tay không như bây giờ, e là sẽ thất bại thảm hại.

Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng cho hắn ta, đây rõ ràng là đang tự tìm đường chết!

Song vào lúc này, một giọng nói lười biếng cất lên.

“Đủ rồi, ngay cả người của tao cũng dám đánh, Somchai, mày to gan quá nhỉ”.

Mọi người nghe xong đều sững sờ, dưới thế lực mạnh mẽ như vậy của Somchai, ai dám khiêu khích hắn thế này? Chê bản thân sống quá lâu rồi sao?

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn quanh tìm kiếm người vừa lên tiếng. Chu Nhã kinh ngạc phát hiện, một mái tóc đen dài bỗng nhiên xuất hiện trên đầu Lục Hi đang ở bên cạnh cô ấy, dung mạo cũng thay đổi theo, trở nên vô cùng anh tuấn.

Lục Hi mỉm cười nhìn Chu Nhã và những người khác đang trợn tròn mắt sững sờ, sau đó đi về phía võ đài.

Lúc này, Ngô Đạt liền hoảng hốt nói: “Anh muốn làm gì, đi nộp mạng à, anh đừng tưởng với chút bản lĩnh của mình thì có thể là đối thủ của Somchai. Muốn chết cũng đừng liên lụy đến chúng tôi”.

Lục Hi liếc mắt nhìn Ngô Đạt một cái, không thèm quan tâm đến anh ta, chậm rãi đi về phía đấu trường.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Lục Hi, tiếng bàn tán xôn xao, người này đúng là quá to gan, lớn tiếng mắng Somchai thì thôi đi, còn dám xuất hiện, đây không phải là đang tự tìm đường chết sao?

Lúc này Lục Hi mới chậm rãi đi đến bên cạnh Phù Đồ. Phù Đồ nghe thấy giọng nói của Lục Hi thì lập tức dừng lại, cúi đầu, chắp tay cung kính.

“Đúng là mất mặt quá, haiz, nếu không phải sợ anh bị đánh chết thì tôi thật sự không muốn ra mặt chút nào”, Lục Hi lắc đầu.

Lúc này, Phù Đồ cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn đáp: “Xin lỗi anh Lục, khiến anh thất vọng rồi”.

“Haiz, bỏ đi”, Lục Hi nói tiếp: “Người này là hoành luyện tông sư, anh có thể chống cự đến bây giờ đã rất giỏi rồi, là tôi yêu cầu quá cao”.

Lúc này, tất cả các ông trùm đều nhìn Lục Hi bằng ánh mắt kinh ngạc, bọn họ không hiểu tại sao trước mặt người này Phù Đồ chín mạng lại cung kính như vậy. Phải biết rằng, Phù Đồ chín mạng là một người cực kỳ hung dữ, chưa từng thấy hắn ta phục ai bao giờ.

Sau khi Lục Hi giáo huấn Phù Đồ xong, anh quay lại nhìn Somchai, chậm rãi nói: “Hoành luyện tông sư cũng rất lợi hại, có điều mày tưởng Hoa Hạ là nơi mày có thể làm chuyện ngang ngược sao?”

Đám ông trùm kia nghe thấy bốn chữ hoành luyện tông sư đều vô cùng kinh hãi.

Mặc dù bọn họ không phải tông sư, nhưng bọn họ cũng biết hoành luyện tông sư mạnh đến mức nào.

Hoành luyện tông sư là tu luyện toàn bộ cơ thể đến mức mình đồng da sắt, bất khả xâm phạm. Bọn họ có thể chống lại gươm đao chỉ bằng cơ thể mà không cần dùng chân khí. Hơn nữa, toàn bộ cơ thể của bọn họ đều có thể dùng làm vũ khí, thiên về tấn công ở cự ly gần.

Khi đạt đến cấp độ hoành luyện tông sư, đây có thể được gọi là một vũ khí hình người, cực kỳ hung ác. Các tông sư bình thường bị cấp bậc này tiếp cận thì chỉ có kết cục thảm bại, ngoài ra hoành luyện tông sư ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, bình thường đối thủ của bọn họ không mất mạng thì cũng bị thương nặng, kết cục cực kỳ thê thảm không gì tả nổi.

Lúc này chỉ thấy Somchai đang đứng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Lục Hi nói: “Đã biết sự lợi hại của hoành luyện tông sư, vậy mà còn dám đến nộp mạng?”
Somchai cũng nhận ra rằng nếu Lục Hi có thể giáo huấn Phù Đồ như vậy thì có lẽ người này cũng là một tông sư, bởi vì Phù Đồ đã là bán bộ tông sư rồi, nên mặc dù trông hắn có vẻ kiêu ngạo, nhưng trong lòng đang hết sức đề phòng.

“Haha, nộp mạng, mày mạnh miệng thật đấy”, Lục Hi chậm rãi nói: “Vốn dĩ tao không thèm để ý đến mày, nhưng mày lại quá mức huênh hoang, tự chặt một cánh tay thì tao sẽ cho mày rời đi, nếu không thì chuẩn bị bỏ mạng lại đi”.

Lúc này, Lục Hi đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Somchai.

Mọi người nghe vậy, ai nấy cũng đều kinh hồn bạt vía.

Trước mặt Somchai lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy, vừa rồi tên này không nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Vương Hổ và những người khác sao, hay hắn chính là tên thiểu năng?

Sắc mặt của các ông trùm đanh lại, người này dám nói như vậy, lẽ nào có tự tin đánh bại Somchai?
Nếu đúng thật như vậy, người này thực sự là cứu tinh của mọi người rồi, bởi vì bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.

Lúc này, Ngô Đạt đang ở trên khán đài nhìn Lục Hi nói: “Tên ngu này, tưởng bản thân có chút tài lẻ biến hình liền dám huênh hoang trước mặt Somchai, người đó là tông sư đấy, đồ ngu, nhất định đừng làm liên luỵ đến chúng ta”.

Dù sao thì Lục Hi cũng đi cùng bọn họ, nếu Somchai tức giận lây sang bọn họ thì tính mạng của bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe Ngô Đạt nói vậy, trên mặt Vương Kiều và những người khác cũng trở nên lo lắng, chỉ có Chu Nhã khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Ít nhất anh ấy có gan xuống đó, so với chúng ta lợi hại hơn nhiều, chúng ta còn có lý do gì chỉ trích anh ấy chứ”.

Lúc này, Ngô Đạt không biết vì sao lửa giận trong lòng lại đột nhiên bùng cháy, anh ta nhắm vào Chu Nhã: “Hắn đây là đang tự tìm đường chết, là đồ ngu, sao cô lại vì một kẻ ngu mà nhiều lần chống đối tôi?”
Chu Nhã nhìn Ngô Đạt, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một tia chán ghét, cô ấy nhíu mày nhìn Lục Hi, không nói chuyện với người này nữa.

Ngô Đạt nhìn dáng vẻ của Chu Nhã, cảm giác trong ngực đang kìm nén một cục tức, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Somchai bỗng nhiên lên tiếng.

Hắn nhìn Lục Hi nở một nụ cười u ám nói: “Muốn tao tự chặt một cánh tay, người Hoa Hạ bọn mày không có bản lĩnh đó, đừng nói nhảm nữa, nếu như mày dám xuất hiện, vậy thì thể hiện chút năng lực đi”.

Somchai nói đến đó, đột nhiên chân khí màu vàng đất trên người biến mất, một luồng khí tức hung hãn từ từ lan tràn, giống như một con hổ đã nhắm được con mồi đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống, khiến người ta kinh hãi không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.