Hoắc Tư Duệ do dự, nhìn Lục Hi một chút, nói: “Anh Lục, hay là anh đổi sang bộ khác được không?”
Hoắc Tư Duệ cũng cảm thấy Lục Hi ăn mặc thực sự có chút không ổn, những người tham gia tiệc rượu hôm nay đều là lớp nhân sĩ thượng lưu của thành phố Tây Kinh, Lục Hi mặc quần áo cộc cộng đôi dép lê nhìn thực sự có chút khác biệt.
Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu, quay người lên lầu.
Một lát sau, anh đi xuống với một bộ vest nhăn nhăn nhúm nhúm màu đen, một đôi giày da màu xanh đậm dính đầy tro bụi.
Bộ vest này mặc rất vừa người, trước ngực có một cái cài áo hình chữ W, ngoài ra không còn biểu tượng nào khác nữa.
Nhưng bộ vest này nhìn giống như bị đặt ở dưới đáy hòm nhiều năm, hôm nay mới lật ra lại vậy, nhàu nát không chịu nổi.
Hoắc Ngọc Phụng kinh ngạc nhìn Lục Hi, nói: “Anh trai à, bộ này bị anh nhét dưới đáy hòm đúng không?”
Sau đó, Hoắc Ngọc Phụng chỉ lại bộ váy dài cổ thấp trên người mình cùng Hoắc Tư Duệ, nói.
“Anh cảm thấy như vậy có phù hợp khi đi cùng chúng tôi không hả?”
Lục Hi cười nói: “Có gì mà hợp hay không, cũng đâu phải tôi cưới cô”.
“Anh”.
Hoắc Ngọc Phụng nhất thời cứng họng, cô ta không ngờ cái loại lừa lọc này còn dám nói như thế với mình.
Lúc cô ta đang định giận dữ mắng mỏ cái tên lừa đảo này một phen cho chị gái mình tỉnh táo lại hoàn toàn thì Hoắc Tư Duệ lại nói.
“Thôi, không được vô lý với anh Lục, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi”.
Hoắc Ngọc Phụng bị chị nói như vậy thì trong lòng càng thêm tức giận, không nói gì nữa, chỉ tỏ vẻ “cứ chờ mà xem”.
Lát nữa đến tiệc rượu, cái tay lừa đảo này sẽ bị vạch trần, để xem đến lúc đó anh ta giảo biện như thế nào.
“Đi thôi, anh Lục”.
Hoắc Tư Duệ nói xong thì quay người ra khỏi tiệm tạp hóa, Hoắc Ngọc Phụng đi theo sau.
Hai chị em mặc lễ phục dạ hội, vóc người yểu điệu, nhìn cũng rất thích mắt.
Lục Hi đi cuối cùng, tiện tay đóng lại cửa tiệm tạp hóa, cũng không cần khóa mà cứ thế đi ra ngoài.
Ngoài hẻm nhỏ đã sớm có một con xe Mercedes dừng ở ven đường, một ông già tóc hoa râm mặc vest đứng ở trước cửa xe.
Thấy hai chị em Hoắc Tư Duệ đi ra, ông ta vội vàng mở cửa xe và nói: “Cô cả, cô hai, mời lên xe”.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, mời Lục Hi lên xe, ngồi cùng một chỗ với Lục Hi, mà Hoắc Ngọc Phụng ngồi đối diện Lục Hi, trên gương mặt thanh xuân trẻ trung là nụ cười khẩy.
Xe bắt đầu chạy ổn định, lúc này, Hoắc Tư Duệ đưa cho Lục Hi một túi tài liệu.
“Anh Lục, đây là tài liệu cặn kẽ về đối phương, anh xem đi nhé, tôi cũng giới thiệu qua cho anh luôn”.
Lục Hi cầm túi hồ sơ, cũng không vội mở ra mà lẳng lặng chờ Hoắc Tư Duệ nói chuyện.
Hoắc Tư Duệ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói.
“Bên mà tôi muốn đàm phán hợp tác là công ty cổ phần Masatake của Phù Tang, trụ sở tại Hoa Hạ, trưởng phụ trách là Yamato Nozaki…”
Hoắc Tư Duệ mới nói đến đây, Lục Hi liền phất tay cắt ngang, ném lại túi hồ sơ cho cô.
“Nếu là công ty cổ phần Masatake thì cũng không cần phải nói thêm gì nữa, cô gọi người đó tới nói chuyện là được”.
Ý định của Lục Hi trước kia là, bất kể đối phương có lai lịch gì, với vòng quan hệ sâu rộng của ah, chỉ cần trao đổi với người khác một chút lợi ích cũng đủ để cho đối phương đồng ý rồi.
Nhưng nếu đối phương là công ty cổ phần Masatake thì cũng không cần phiền toái, Miwa Nozaki hẳn là đang ở ngay thành phố Tây Kinh.
Mà Hoắc Tư Duệ cầm lại túi hồ sơ mà Lục Hi ném tới, một mặt kinh ngạc.
Chẳng lẽ ông chủ cửa hàng tạp hóa Vong Ưu trong truyền thuyết lại có khả năng lớn đến mức này? Phải biết, công ty cổ phần Masatake cực kỳ có tiếng nói, trưởng phụ trách khu vực ở thành phố Tây Kinh này cũng thuộc hạng thượng đẳng, mối quan hệ cũng không hề đơn giản.
Lúc này, Hoắc Ngọc Phụng cố nhịn nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát, khẽ quát lên.
“Họ Lục kia, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đó, anh có biết công ty cổ phần Masatake ghê gớm đến mức nào không mà dám nói như thế?”
Lục Hi thản nhiên nói: “Không phải chỉ là một thương hội thôi sao, địa vị còn có thể lớn đến mức nào nữa?”
“Ha ha, địa vị còn có thể lớn đến mức nào? Anh nói mà không thấy ngượng à, đây chính tập đoàn tài chính có tài sản hơn trăm tỷ, một ông chủ tiệm tạp hóa như anh mà cũng dám nói người ta như vậy à?”
Hoắc Ngọc Phụng bởi vì tức giận nên sắc mặt trở nên ửng đỏ.
Với cô ta, Lục Hi là một tên lừa đảo chính hiểu, chị gái cũng là do loạn quá nên vớ tạm, bị tên lừa đảo này lừa bịp.
Mà Lục Hi kia tỏ thái độ lạnh nhạt chỉ khiến Hoắc Ngọc Phụng cảm thấy đây chẳng qua là giả vờ để lừa gạt chị mình.
Hiện tại, Lục Hi còn nói ra một câu ngu ngốc như vậy.
“Đến lúc đó, cô cứ dẫn trưởng phụ trách đó tới đây là được!”
Hoắc Ngọc Phụng quả thực không thể tin vào tai của mình, trên thế giới này còn có người có thể giả bộ được đến mức này sao?
“Ha ha, mặc dù tôi chỉ là chủ tiệm tạp hóa, nhưng một công ty cổ phần Masatake nho nhỏ còn chưa xứng lọt vào mắt của tôi đâu”.
Nhìn Hoắc Ngọc Phụng bởi vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, Lục Hi lộ ra một ý cười là lạ.
Hoắc Ngọc Phụng này tuổi không lớn, chắc khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng đôi gò bồng đảo kia còn “hùng vĩ” hơn của cô chị nhiều.
Hoắc Ngọc Phụng đang muốn mở miệng mỉa mai lại thì phát hiện Lục Hi nhìn chằm chằm vào mình, cô ta hung hãn nói.
“Lưu manh, lừa đảo, còn dám nhìn nữa thì tôi sẽ móc mắt anh ra đấy”.
.
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
“Ha ha ha ha”.
Lục Hi cười lớn, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không thèm trả lời lại cô nhóc tai quái này nữa.
“Thôi, không làm loạn nữa, sắp đến rồi”.
Hoắc Tư Duệ trừng mắt với Hoắc Ngọc Phụng.
Hoắc Ngọc Phụng vẫn còn có chút sợ người chị này, không nói chuyện nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Lát nữa đến tiệc rượu, chờ cái tên lừa đảo nào không giả bộ được nữa thì cô ta sẽ đứng ra vả mặt anh ta một cái thật hay, dạy dỗ lại anh ta, để chị gái thấy rõ bộ mặt thật của kẻ này, đòi lại bảo vật gia truyền, lập công lớn cho dòng họ..
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!