Cự Long Thức Tỉnh

Chương 53: 53: Không Còn Đường Sống



Lúc nãy Vân Thắng Quốc còn thấy ở cửa có hơn mười mấy vệ sĩ lực lưỡng đứng chặn cửa nhưng bây giờ đều đã biến mất hết, hơn nữa nghe cách nói chuyện giữa Lục Hi với những người này dường như còn có chút mâu thuẫn.

Tuy nhiên ông ta là người đã từng kinh qua sóng to gió lớn cho nên vẫn ngồi bình lặng như núi, vô cùng điềm tĩnh.

Nhậm Chí Viễn biết có chuyện không ổn liền mỉm cười nói với Lục Hi: “Thì ra là anh Lục quen biết bí thư Vân, nếu anh nói sớm thì đã không có hiểu lầm xảy ra rồi”.

Lúc này, thái độ của Nhậm Chí Viễn đối với Lục Hi lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

“Tôi không nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì cả.

Hôm nay ông mang nhiều vệ sĩ tới, hơn nữa còn mời thêm võ sư Quách Cương tới để tiếp đãi tôi một cách hoành tráng như vậy, sao tôi có thể không đáp lại một chút chứ”.

Lục Hi chỉ vào Miwa Nozaki phía sau rồi nói tiếp.

“Để tôi giới thiệu lại một lần nữa, cô ấy là Miwa Nozaki, không chỉ là chủ tịch công ty cổ phần Masatake mà còn là chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang.

Hãy để cô ấy lĩnh giáo bản lĩnh của võ sư Quách một chút đi”.

Miwa Nozaki nghe vậy thì lập tức lui về phía sau mấy bước rồi đi tới giữa đại sảnh, nói với Quách Cương: “Tiến lên nhận lấy cái chết đi”.

Cô ta đã không vừa mắt Quách Cương từ lâu, một kẻ chỉ có chút công phu tầm thường mà lại dám khoác lác trước mặt ông lớn, nếu như ông lớn không can thiệp thì Miwa Nozaki đã gϊếŧ gã cả trăm lần rồi.

Quách Cương nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh.

Gã biết rõ thực lực của mình.

Trong mắt người ngoài, võ giả nội gia đã là cao thủ rồi.

Nhưng trước mặt những cao thủ võ đạo thì thực lực của gã thật sự vẫn rất yếu.

Đã có thể làm chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang thì thực lực chắc chắn rất khủng bố.

Nếu như là trước đó thì tất nhiên bọn họ sẽ không tin cô gái này lại chính là chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang.

Nhưng bây giờ ngay cả bí thư Vân cũng phải đích thân tới dùng bữa với Lục Hi, với thân phận cùng khả năng của người này thì khẳng định không cần nhờ một người tới đóng giả để thổi phồng bản thân, cho nên chắc chắn những lời người này nói đều là sự thật.

Giờ phút này, thấy Miwa Nozaki đã thủ thế, Quách Cương không dám ứng chiến, lắp bắp nói.

“Anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi.

Tôi tới đây dùng bữa thôi, không có ý gì khác”.

Thấy Quách Cương lúng túng khi nhận ra sự thật, Lục Hi lắc đầu cười nói: “Chỉ cần anh đánh bại được cô ấy thì chẳng khác nào anh đã trở thành người bất khả chiến bại ở Phù Tang, trở thành cao thủ quốc tế.

Một cơ hội tốt như vậy nhất định phải nắm bắt cho tốt”.

Lục Hi chậm rãi thuyết phục.

Quách Cương lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Không dám không dám, tôi chỉ là một võ sư bình thường, không phải là người bất khả chiến bại gì cả, tất cả những chuyện đó đều là do người ta nói bừa thôi”.

Lúc này, gã chỉ nghe thấy Miwa Nozaki đột nhiên hừ lạnh một tiếng rồi ngay lập tức biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó cô ta liền xuất hiện sau lưng Quách Cương, bàn tay mảnh khảnh của cô ta đã nắm lấy cổ Quách Cương rồi nhấc bổng gã lên khỏi ghế, ném gã thật mạnh xuống đất.

Trong toàn bộ quá trình, Quách Cương thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.

Đám người Nhậm Chí Viễn đều kinh hãi.

Người phụ nữ nhìn có vẻ mảnh mai này lại mạnh mẽ đến như vậy, Quách Cương tự xưng là cao thủ bất khả chiến bại ở Tây Kinh mà thậm chí còn không thể phòng thủ được?
Quách Cương bị ném xuống đất mạnh đến mức choáng váng mặt mày, vừa định đứng lên thì lại bị Miwa Nozaki đá thêm một cước.

Quách Cương ngay lập tức bay ngược về phía sau, thân thể nặng nề đập vào tường rồi hộc máu giàn giụa.

Gã đau đớn ôm lấy lồng ngực, không biết đã gãy bao nhiêu chiếc xương sườn.

Đám người Nhậm Chí Viễn hoảng sợ nói: “Anh, anh, sao anh dám làm hại người khác trước mặt bí thư Vân?”

Lục Hi chỉ bật cười giễu cợt chứ không nói gì.

Miwa Nozaki đã hết tức giận, cô ta bước từng bước nhỏ ra phía sau lưng Lục Hi rồi đứng chắp tay phía trước.

Còn Vân Thắng Quốc thì vẫn làm như không thấy, chỉ nhàn nhã ngồi uống trà.

Nhìn thấy tình cảnh này, Nhậm Chí Viễn lạnh hết sống lưng.

Trên toàn tỉnh Tây Bắc này có được mấy người dám hành hung người khác ngay trước mặt bí thư Vân, thế mà bí thư Vân lại còn làm như không thấy, chuyện này là thế nào chứ!
Sắc mặt của Nhậm Chí Viễn, Giang Hải Lam và Sử Nhất Đan đều tái mét, biết rằng mình đã tự lấy đá đập chân mình.

Lúc này, Lục Hi mới hừ lạnh một tiếng nói.

“Nhậm Chí Viễn, hôm nay mày muốn tìm tao tính sổ nhưng mày không biết tao cũng đang muốn tìm mày tính sổ đây.

Mày dám âm mưu hại đời bạn của tao, chuyện này mày tính giải thích như thế nào?”

Lục Hi đột nhiên trở mặt khiến cho chân của Nhậm Chí Viễn ngay lập tức mềm nhũn ra, ông ta khóc không thành tiếng nói.

“Anh Lục, tôi thật sự không biết cô ta là bạn gái của anh, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi”.

Nhìn thấy bộ dạng của Nhậm Chí Viễn giống như bố mẹ vừa mới chết, Lục Hi chỉ chậm rãi nói: “Loại người như mày trong tay có được chút tiền liền không biết trời cao đất rộng, không xem ai ra gì, đáng bị trừng phạt! Miwa Nozaki!”
“Vâng”, nghe thấy tiếng gọi của ông lớn, Miwa Nozaki cung kính cúi đầu đáp lại.

“Từ ngày mai trở đi cô và Hoắc Tư Duệ phải toàn lực tấn công tập đoàn Mỹ Liên, chơi chết lão ta cho tôi, tôi muốn lão ta phải ra đường ăn xin sống qua ngày!”

“Vâng thưa ông lớn”.

Lúc này Lục Hi lại nhìn về phía Giang Hải Lam và Sử Nhất Đan nói: “Hai người cũng cùng một giuộc, hỗ trợ kẻ xấu làm việc ác, phải trừng phạt thế nào đây?”

Lục Hi nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh lùng.

Vân Thắng Quốc cuối cùng cũng hiểu được tình hình, hiểu mối quan hệ giữa những người trước mặt, cảm thấy rằng đã đến lúc mình ra mặt.

Vân Thắng Quốc nãy giờ vẫn bình tĩnh điềm nhiên lại đột nhiên lên tiếng: “Lại còn có chuyện như vậy? Cậu Lục, lời cậu nói là sự thật sao?”

Lục Hi nhíu mày, sau một hồi suy nghĩ, anh liền hiểu ý của Vân Thắng Quốc.

Vân Thắng Quốc muốn ra mặt trút giận thay anh.

Ông ta là bá chủ một phương, ông ta đã chủ động muốn ra mặt thì anh cũng không nên không nể mặt.

Lục Hi gật đầu nói: “Bí thư Vân, ngày hôm qua Nhậm Chí Viễn muốn cưỡиɠ ɧϊếp bạn tôi, Sử Nhất Đan và Giang Hải Lam là đồng phạm”.

Đám người Nhậm Chí Viễn nghe vậy thì sợ hãi đến mức muốn ngã quỵ, ở trước mặt bí thư Vân mà Lục Hi lại tố cáo bọn họ như vậy, bọn họ làm gì còn đường sống nào nữa!

Sau khi nghe Lục Hi nói, Vân Thắng Quốc gật đầu.

“Tôi là một quan chức địa phương, tôi có nghĩa vụ trấn áp tất cả tội phạm.

Hãy giao vấn đề này cho tôi, để các cơ quan thẩm quyền xử lý đi, cậu thấy thế nào?”

Thấy Vân Thắng Quốc hỏi mình, Lục Hi gật đầu rồi lại nhìn Nhậm Chí Viễn nói.

“Sếp Nhậm, bây giờ đã trả lại túi cho Hoắc Tư Duệ được chưa?”
Nhậm Chí Viễn nói nhanh: “Được được được”.

Ông ta cầm túi của Hoắc Tư Duệ rồi run rẩy đưa cho cô.

Lúc này khi nhìn Hoắc Tư Duệ, trong mắt ông ta lộ rõ sự sợ hãi.

Bạn của Hoắc Tư Duệ có năng lực lớn kinh người, có thể khiến cho ngay cả bí thư Vân cũng phải làm việc cho mình.

Sao ông ta lại đui mù như vậy chứ..

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.