Đám trẻ nhỏ đùa nghịch ầm ĩ trên đường phố.
Lúc nặng nề lôi tấm thân phì nộn ra khỏi chiếc xe Rolls Royce cực kỳ sang trọng, ông Robinson bị bọn trẻ con xô đẩy, ông nhẹ nhàng gạt chúng ra rồi nhìn vào một tấm biển số nhà: số 15. Vậy là đúng rồi! Ông đẩy cánh cổng sắt, bước lên ba bậc thang dẫn đến cửa. Các tấm rèm trắng ở cửa sổ đều rất sạch sẽ, ông chú ý đến điều đó. Một ngôi nhà bình thường trong một phố nhỏ, nằm trong một khu vực ít ai để ý đến, nhưng lại không tầm thường chút nào.
Cửa mở, một thiếu phụ đẹp như mộng, khoảng hai mươi lăm tuổi, niềm nở đón khách:
– Chào ông Robinson. Mời ông vào.
Nàng dẫn khách vào một phòng khách nhỏ, xinh xắn. Một đài thu hình, một cây đàn piano kê sát tường.
– Ông dùng trà nhé? – bà chủ hỏi.
– Cảm ơn, tôi không uống trà bao giờ và tôi cũng không ngồi được lâu. Hôm nay tôi đến gặp bà chỉ để chuyển cho bà thứ tôi đã nói đến trong thư.
– Của Ali?
– Vâng.
– Không còn chút hy vọng gì nữa sao, thưa ông? Là tôi hỏi việc Ali đã không còn nữa có chính xác không?
– Thật đáng tiếc…
Khách lấy trong túi áo ra một gói nhỏ, đặt lên mặt bàn:
– Bà mở ra xem.
Tay run run, thiếu phụ mở gói. Rồi nàng như thể choáng váng: một dòng suối óng ánh đủ sắc màu chảy xuống bàn, khiến gian phòng khách nhỏ tăm tối này bỗng biến thành cái hang của chàng Aladin trong “Một ngàn lẻ một đêm”.
Robinson không rời mắt khỏi cặp mắt của nàng. Ông đã thấy bao nhiêu cặp mắt phụ nữ sáng rực lên khi cần nhìn thấy một viên trong số những viên kim cương như thế này. Phụ nữ có một bản năng là say mê nữ trang quý.
Cuối cùng, nàng mới thốt lên được:
– Không thể là đồ thật được?
– Vậy mà tất cả đều là thật, tôi xin cam đoan với bà.
– Nếu vậy, trị giá của chúng phải đến …
Nàng không biết nói lên con số bao nhiêu.
– Nếu bà đem bán, bà sẽ được ít nhất là sáu triệu bảng Anh – ông Robinson quả quyết.
– Trời !
Đột nhiên, thiếu phụ thu các viên đá quý lại, cho vào bọc, gói lại như cũ.
– Chúng làm tôi sợ. Xin trả lại ông! – Nàng kêu lên.
Cửa ra vào bật mở. Một đứa bé trai mắt đen, da nâu chạy như lao vào phòng:
– Mẹ! Thằng Bill cho con mượn một thứ đồ chơi rất đẹp…
Chợt nhìn thấy khách, cậu bé ngừng bặt.
– Con xuống bếp đi, Allen – thiếu phụ bảo con trai – Mẹ chuẩn bị thức ăn sáng cho con rồi đấy.
Cậu bé chạy nhanh ra ngoài. Thiếu phụ đỏ mặt, quay sang khách:
– Allen là tên tiếng Anh gần với cái tên Ali nhất. Nhưng thưa ông Robinson, ông khuyên tôi như thế nào đây?
– Trước hết, bà có giấy chứng thực hôn thú chứ? Tôi biết bà đã kết hôn với Hoàng thân Ali thời gian Ngài Hoàng thân theo học Đại học ở London, nhưng…
Thiếu phụ lấy giấy tờ ra đưa khách. Khách xem qua rất nhanh, rồi nói:
– Thế là đủ. Bây giờ giả sử bà uỷ nhiệm hoàn toàn cho tôi, tôi sẽ đem bán tất cả những thứ này và một công chứng viên sẽ tư vấn cho bà về cách sử dụng khoản tiền đó. Bà sẽ giàu ghê gớm và tất cả những tên lưu manh, lừa đảo, côn đồ đủ loại sẽ bám sát bà từng bước chân bà đi. Cuộc sống của những người giàu không phải bao giờ cũng nhàn tản, nhưng tôi tin rằng bà đủ can trường và khôn ngoan để thoát được những cạm bẫy của chúng. Sau này con trai bà sẽ sung sướng hơn cha nó ngày xưa. Vậy bà đồng ý như thế chứ?
Thiệu phụ đẩy gói đá quý về phía khách. Đột nhiên, nàng nói:
– Cô học sinh tìm ra được những viên đá quý này… Mắt cô ấy mầu gì?
Robinson nghĩ một chút:
– Bà hãy cho cô bé ấy một viên ngọc xanh. Màu xanh gợi lên vẻ huyền bí, sẽ rất thích hợp với cô ấy đấy. Ý định của bà tuyệt vời và cô bé ấy sẽ cực kỳ sung sướng.
Khách đứng lên:
– Nhân đây, tôi muốn xin nhận của bà tiền thù nhưng bà yên tâm, tôi không đòi quá đáng đâu.
Thiếu phụ liếc nhìn khách rồi nói:
– Tôi tin là như thế. Và tôi rất cần dựa vào một người am hiểu. Tôi rất dốt về kinh doanh.
– Nếu vậy tôi đem tất cả đi… Nhưng có lẽ bà muốn giữ lại một vài viên nào chứ?
Khách tò mò nhìn chủ: một chút run rảy, một ánh mắt thèm khát. Rồi mọi biểu hiện đó hoàn toàn biến mất:
– Không – thiếu phụ nói – Có thể ông cho việc từ chối một thứ kỷ niệm giá trị như thế này là dại dột. Nhưng, mặc dù Ali là tín đồ đạo Hồi, anh ấy vẫn thường cho phép tôi thỉnh thoảng đọc một đoạn trong kinh thánh của đạo Giatô cho anh ấy nghe. Và tôi nhớ có lần đọc một đoạn, nói về một người phụ nữ có giá trị hơn mọi viên bích ngọc… Không, tôi không muốn giữ lại một viên ngọc nào từ phía anh ấy !
“Một người phụ nữ quá lạ kỳ” – ông Robinson thầm nghĩ khi quay ra chiếc xe Rolls Royce của ông ta.