Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 108: TINH CHUẨN ĐÁNH DẤU.



Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Tổ trọng án của Bộ ngành đặc thù thành lập vì án tử tráo đổi bộ phận, thành viên được kết nạp liền vùi đầu vào điều tra, không có thời gian tìm hiểu nhau.

Nên thừa dịp lần này vừa kết thúc án tử, Tổ trọng án tính toán tụ tạp ăn chơi một bữa để tăng tình cảm lẫn giáo lưu văn hoá với nhau nhiều hơn.

Vốn dĩ đã lên địa điểm ăn nhậu, ai có ngờ đâu cái Linh vật Tùng Mân này tùy tay rút thăm cũng có thể rút được hạng nhất.

Mà nhà tài trợ vụ rút thăm trên Weibo này là một làng du lịch vừa khai trương cách đây không lâu. Vì tuyên truyền, làng du lịch liền hướng Weibo cho ra chương trình rút thăm trúng thưởng, giải nhất là chuyến du lịch Đồng Châu xa hoa 7 ngày dành cho 10 người.

Đồng Châu thị là thành thị ven biển phía nam, là một địa điểm du lịch nổi tiếng trong và ngoài nước. Tháng 11 không phải mùa du lịch, nhưng cái phần thưởng vẫn khiến người người chảy nước miếng. Chưa qua một ngày đã chuyển phát hơn trăm vạn.

Tùng Mân là vì nửa tiếng trước khi chương trình rút thăm kết thúc đã thọt tay vào. Nhưng ai ngờ đâu, hắn lại chính là một trên trăm vạn, trúng luôn cái giải nhất.

Tùng Mân thân chỉ một, nên liền đem cái phần thưởng này đã cho Tổ trọng án, để cả tổ cũng vi vu sang chảnh Đồng Châu một chuyến.

Trọng Án Tổ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có tám người, đâu gồm đủ mười người. Tùng Mân đành dày mặt gọi cho làng du lịch đem 10 người chuyển thành 8 người.

Ngày 20/11, thành viên Tổ trọng án đã có mặt đầy đủ tại sân bay, chuẩn bị cùng nhau vi vu Đồng Châu.

Vé máy bay đều là bên làng du lịch chuẩn bị, mà hơn hết chính là khoảng hạng nhất

Ăn uống miễn, bao vé máy bay …

Quả thật, có thể nói Tùng Mân chính là có khí vận nghịch thiên mà.

Hạ Cô Giang sáng sớm đã có mặt tại cửa hàng nhang đèn, vừa vào cửa, liền nhìn đến Hạ Cô Hàn đang cùng Năm 1-2-3 giằng co.

Vì ba đứa nhỏ đã có thân thể mới nên hôm nay Hạ Cô Hàn cũng muốn đem chúng theo để mở mang tầm mắt.

Bất quá, lần trước từ Đàm Châu trở về  ba đứa nhỏ ngồi trong ba lô cả chặng đường mà muốn phát rồ, nên lần này ba đứa bạo động không muốn chui vào Balo nữa. Vì thế nên Hạ Cô Giang mới thấy được một màn này.

Ba con rối bông nhỏ đang đứng chễm chệ trên quầy, cả ba đều khoảnh tay trước ngực, nâng đầu bộ dáng “Uy vũ bất khuất” mà nhìn Hạ Cô Hàn.

“Con không chịu!” Năm 1 lên tiếng trước, đôi mắt đen bóng mở to, tuyệt không thỏa hiệp.

“Bên trong quá ngợp, chúng con thở hông nổi!”

Hạ Cô Hàn không chút để ý mà phản bác: “Mấy đứa đâu cần thở.”

Năm 2 nhìn thoáng qua sắc mặt của tỷ tỷ, ngoài mạnh trong yếu mà hét lên: “Ngài đây là ngược đãi! Ngài vô nhân đạo!”

Năm 3 có vẻ càng yếu đuối hơn, bé rụt rụt cổ, nhỏ giọng phụ họa: “Đún…… Ngài hông…… Vô nhân đạo.”

Hạ Cô Giang nhìn trong chốc lát, không nhịn cười ra tiếng.

“Khó có được nha!” Cậu đi tới ôm lên ba đứa, bàn tay lần lượt nựng mặt cả ba mà nói :”Mấy đứa rốt cuộc cũng học được cách phản kháng ông chủ Hạ rồi sao?”

Năm 1 nâng nâng ngực chính mình, làm như thật mà nói:”Chúng ta cái này gọi là quyền lợi chính mình.”

Từ khi phòng ở trên lầu 2 mở ra, Năm 1-2-3 hay chui rúc lên trển coi TV cùng Tiểu Lộ, cũng không biết coi ra thứ gì, mà được cái dạng trả treo như vậy giờ.

Hạ Cô Hàn híp mắt nhìn Năm 1 khiến bé giật bắn mình vội rút vào ngực Hạ Cô Giang.

“Quả thật vào đây thì quá buồn.”Hạ Cô Giang nhìn thoáng qua cái Balo trên quầy, sau đó vì ba đứa nhỏ mà lên tiếng: “Từ đây đến Đồng Châu ít nhất là 7 tiếng, ở trong Balo chắc tụi nó phát rồ mất.”
Năm 1-2-3 nghe Hạ Cô Giang nói thì vội vàng gật đầu phụ hoạ :”Đúng ạ!Đúng ạ!”

Hạ Cô Giang tiếp tục nói: “Đầu hẻm không phải có cửa hàng bán phụ kiện thú cưng sao? Đi mua một cái Balo cho thú cưng, về bỏ 3 đứa nhỏ vào, tụi nó không chạy lăng xăng còn nhìn được cảnh vật bên ngoài nữa, không phải một công đôi chuyện ư?”

Hạ Cô Hàn ngẫm lại cũng thấy đúng, nên nhanh chóng “Bỏ vốn to” từ cửa hàng thú cưng mua một cái Balo về đựng ba đứa nhỏ này.

Đem ba đứa nhét vào bên trong. Tuy Năm 1-2-3 cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng cái này vẫn tốt hơn là trong cái Balo tối um mù của Hạ Cô Hàn.

Bất quá chờ Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang cùng nhau đi ra sân bay, ba đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn ngồi trong balo không nhúc nhích, nỗ lực giả trang thành một con rối bông.

Nửa giờ sau, hai người đến sân bay.
Thành viên Tổ trọng án cũng đã có mặt đầy đủ, cái Balo sủng vật của Hạ Cô Hàn thử hút không ít ánh mắt của họ.

“Ông chủ Hạ, cậu nuôi mèo sao?”  Miêu Doanh Doanh tò mò hỏi. Tuy rằng nhìn ông chủ Hạ còn lười hơn cả mèo, nhưng cũng không dính dáng tới việc y thích nuôi mèo. Chỉ là Miêu Doanh Doanh hỏi vậy thôi chứ trong đầu cô hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh Hạ Cô Hàn nuôi mèo thế nào.

Hạ Cô Hàn nuôi mèo, nghe đã thấy không hài hoà chút nào rồi.

Những người khác cũng có cùng ý tưởng nên vô cùng tò mò muốn biết cái balo sau lưng Hạ Cô Hàn đựng gì.

Hạ Cô Hàn cũng không để họ chờ lâu, kéo Balo lên phía trên show ra cho mọi người thấy, bên trong chính là ba con rối bông ngồi yên không nhúc nhích.

Năm 1-2-3 không sợ thành viên Tổ trọng án nhận ra nên khi thấy họ nhìn thì liền nở nụ cười ngọt ngào.
Năm 3 còn đỡ, vì khi bé cười chính là đáng yêu tràn bờ đê. Còn Năm 1-2 cứ quỷ dị. Dù các thành viên trong Tổ cũng nhìn không ít những hiện tượng siêu nhiên những khi thấy Năm 1-2 cười, cũng có mấy người hoảng sợ

Đặc biệt là Tùng Mân, đôi mắt đều trừng lớn, chỉ vào Balo nói: “Chúng nó tại sao lại cười?”

Hoà theo câu hỏi của Tùng Mân, bà đứa nhỏ bên trong còn cố ý giật giật vài cái.

Tùng Mân: “!!!”

Tùng Mân: “Chúng nó còn động đậy!”

Con rối bông của Tô Bỉ đâm đâm chân Tùng Mân, dùng chất giọng khàn khàn máy móc nói: “Đừng đại kinh tiểu quái, làm như trước giờ chưa thấy rối bông.”

“Nguyên lai là con rối bông.” Tùng Mân đột nhiên phản ứng lại.

Miêu Doanh Doanh cũng nghĩ tới, dùng khuỷu tay đâm đâm Tô Bỉ, “Thì ra khoảng thời gian trước cô giúp ông chủ Hạ làm rối bông.”
“Ừ.”

Năm 1-2-3 xuất hiện khiến các thành viên kinh ngạc, nhưng nghĩ đến đó là rối bông của ông chủ Hạ thì mọi người cũng bình tĩnh trở lại.

Hạ Cô Hàn là ai? Y có làm ra mấy chuyện này cũng quá hiển nhiên.

Tiểu nhạc đệm qua đi không bao lâu, quảng bá liền thông tri đăng ký, một hàng tám người cùng lão quỷ Cố Tấn Niên bước lên phi cơ, bay năm tiếng trên trời phi cơ cũng đáp xuống sân bay quốc tế Đồng Châu thị.

Từ sân bay quốc tế Đồng Châu đến làng du lịch phải đi hơn một giờ nữa. Bên làng du lịch vô cùng chu đáo đã chuẩn bị sẵn người đến sân bay tiếp đón.

Làng du lịch ở Đồng Châu trên một đảo nhỏ, cả đoàn của Hạ Cô Hàn lên xe chạy thẳng đến bến.

Tài xế là người địa phương khẩu âm rất nặng mà nói : “Các ngươi đợi lát nữa thì ngồi thuyền lên đảo, trên bến thuyền sẽ có người tiếp các ngươi.”
Cảm tạ tài xế Hạ Cô Hàn cùng tổ viên cùng nhau xuống xe.

Dòng người tại bến thuyền đông nghìn nghịt, dù cho nơi khác ế khách nhưng Đồng Châu thì luôn tấp nập người đến du lịch.

Vài phút sau cũng có một chuyến tới. Cả bọn Hạ Cô Hàn xếp hàng bon bon bước lên, nhưng chân chưa kịp nhích thì nhân viên bên này đã thông báo bọn họ không đi chuyến  này.

Thế là cả bọn đành phải lùi về.

Nhưng cũng không chờ lâu, một con thuyền khác đã đến.

Trên con thuyền này có in logo của làng du lịch, thuyền từ từ cập bờ, liền có nhân viên công tác nhanh chóng bước đến, tìm được Tùng Mân rồi chứng thực thân phận sau đó mới để từng người lần lượt lên thuyền.

So với chuyến thuyền khi nãy thì con thuyền này yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ nhân viên công tác thì còn lại cũng là thành viên của Tổ trọng án.
Hạ Cô Giang thổi gió biển, không khỏi cảm thán nói: “Đây là đãi ngộ VIP sao? Quả nhiên kẻ có tiền liền dễ dàng có niềm vui mà!”

Dứt lời liền quay đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn, khó mà thấy được Hạ Cô Hàn lại có bộ dáng phấn chấn như lúc này.

Nhưng là giây tiếp theo, Hạ Cô Giang liền cảm thấy có chút không thích hợp, không khỏi hỏi: “Hạ Cô Hàn, có gì không ổn sao?”

Hạ Cô Hàn nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, hơi hơi híp híp mắt, “Chúng ta thiên hàng.”

Còn thuyền khi nãy chỉ xuất phát sớm hơn họ vài phút. Nhưng khi bắt đầu, Hạ Cô Hàn còn thấy được dưới con thuyền đó, nhưng giờ thì hoàn toàn không.

Giống như con thuyền trước đó biến mất trong biển rộng mênh mông.

Đương nhiên là không.

Còn thuyền trước đó không biến mất. Biến mất chính là con thuyền mà bọn Hạ Cô Hàn đang ngồi bây giờ. 
Phát hiện ra vấn đề không chỉ riêng Hạ Cô Hàn.

Mà Sở Quân Hành bên này cũng mơ hồ nhận ra, anh là quân nhân nên bản thân cảnh giác so với người khác nhiều hơn vài phần, khi phát hiện ra điều không thích hợp. Liền từ từ đứng dậy, bộ dáng như đang ngắm nhìn phong cảnh nhưng kì thực là quan sát những thuyền viên, bộ dáng bình tĩnh như một du khách còn cùng bài thuyền viên nói chuyện phiếm.

Thuyền viên thoáng nhìn đều hết sức bình thường, ánh mắt không có tia chột dạ cũng không có né tránh.

Sở Quân Hành muốn tiếp tục hỏi, nhưng khi thấy Mâu Hàng Âm cũng ra tới mà khẽ lắc đầu,  Sở Quân Hành biết hỏi cũng không được gì.

“Sao lại thế này?” Sở Quân Hành đi đến bên cạnh Mâu Hàng Âm bên hỏi.

“Bọn họ không nói dối.”

Khi Sở Quân Hành ngoài chuyện phiếm cùng các thuyền viên, Mâu Hàng Âm cũng theo đó mà quan sát biểu tình của của họ, quả thật họ không nói dối.
Nói cách khác, trong mắt của các thuyền viên thì còn thuyền này không có gì kì lạ, bọn họ cũng không có tâm tư muốn hại nhóm Hạ Cô Hàn.

Sở Quân Hành không khỏi buồn bực nói: “Chẳng lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều?”

Mâu Hàng Âm vẫn là lạnh lùng, “Ai biết được?” Nói xong liền đi trở về trong khoang thuyền.

Những người khác cũng lục tục phát hiện không thích hợp, Sở Quân Hành liền đem những gì mình nhận ra nói ra cho mọi người, khiến cả nhóm không khỏi mê mang.

Cho nên không có gì hết ư? Cho nên bọn họ là nghĩ nhiều ư?

Hạ Cô Hàn  ngáp một cái, bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngồi trên ghế, đối với nghĩ hoặc của mọi người rất bình tĩnh mà đáp: “Tới đâu hay tới đó, thuyền cũng đã ngồi, đây là giữa biển không lẽ nhảy xuống?”

Những người khác ngẫm lại thấy cũng đúng nên không suy nghĩ nữa.
Nếu thật sự có trá, thuyền cũng đã ngồi, lại ở giữa biển, lo lắng cũng vô ích.

Dứt khoát để mặc xem kẻ sau lưng muốn làm gì.

Hơn nữa, nếu thật sự có trá thì người sợ không phải bọn họ mà là những kẻ mời bọn họ đến đây.

Có câu nào ấy nhỉ “Ngu thì chết bệnh tật gì!”

***

Thuyền trên biển hơn 10 phút, cuối cùng tầm nhìn của họ cũng thấy được con thuyền đi trước đó.

Cả bọn nhìn nhau không khỏi nhướng mi, đúng là không đơn giản mà.

Chỉ có linh vật Tùng Mân là ngoại lệ. Tuy hắn gia nhập Bộ ngành đặc thù, nhưng cái nghề trước đó hắn cũng chưa bỏ. Mỗi lúc có thời gian rảnh vẫn luôn livestream, cái ID Âu hoàng ăn bá của hắn nổi danh xóm trên ngõ dưới.

Lần này trúng giải nhất thì nhóm fans của Tùng Mân đều biết, cho nên từ lúc bước chân lên thuyền hắn đã mở máy để livestream. Cũng vì phòng ngừa dính hình của các thành viên trong Tổ nên hắn cách cả nhóm khá xa.
Lúc thuyền sắp cập bến, Tùng Mân cũng kết thúc buổi livestream mà mon men bước đến gần mọi người trong Tổ.

Khi trở về Tùng Mân phát hiện biểu tình của mọi người có chút khác lạ, nhịn không được gãi gãi đầu :“Tôi bỏ lỡ cái gì sao?”

Trước khi vào Bộ ngành đặc thù, Tùng Mân chỉ là thiên sư bậc 1, hiện tại vẫn mang danh thiên sư ngoài vòng.

Nên đối với nhiều thứ cũng không quá mẫn cảm.

Hạ Cô Giang nhanh tay lẹ mắt kéo hắn đến ngồi bên cạnh, vốn định ôm bả vai Tùng Mân nhưng đối phương quá cao, Hạ Cô Giang trực tiếp từ bỏ mà nói thẳng:”Khi nãy ở ngoài đó cậu có thấy con thuyền du lịch đi trước mình không?”

“Không phải vẫn luôn đi trước chúng ta sao?” Tùng Mân khó hiểu, sau đó lại là cả kinh: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy được?”

Sở Quân Hành nhấc tay: “Ta cũng thấy được.”
Anh có thể nhận ra sự khác lạ, là bởi vì tính cảnh giác cùng tính nhạy cảm được tu dưỡng từ trong quân đội, nhưng quả thật anh vẫn thấy con thuyền du lịch kia vẫn ở phía trước bọn họ.

Mọi người khi biết Sở Quân Hành cùng Tùng Mân đều thấy con tàu, thì những người không thấy liền trơ mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ vừa mới tình huống khi nãy chỉ nhằm đến những thiên sư đã Khai thiên nhãn? Hay nói đúng hơn là thiên sư bậc 2 mới thấy được đúng bản chất sự việc?

Thẳng đến khi thuyền cập bến, vấn đề này cũng chưa có lời giải đáp.

Đúng như lời tài xế khi nãy đã nói, quả thật bên làng du lịch đã phái người ra tiếp đón bọn họ, cả đoàn cũng lục đục lên xe, hướng tây bắc theo đường quốc lộ mà chạy hơn 10 phút, cuối cùng cũng đến làng du lịch.

Làng du lịch tọa lạc sát bờ biển, một mảnh bờ cát rộng lớn thuộc quyền tư nhân. Phòng chờ khách là dạng biệt thự hiện đại, từng toà biệt thự nối tiếp nhau như sao trời rơi trên đảo nhỏ.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, nhân viên của làng du lịch nhanh chóng đưa cả nhóm đến một toà biệt thự 3 tầng.

Từ căn biệt thự đi ra hơn 100m bên trái chính là bãi biển tư nhân của làng du lịch, vị tanh mặn phảng phất trong gió thổi tới mang theo hơi thở của hải dương.

Trời lúc này đã nhá nhem tối, ánh đèn điểm xuyến thêm vẻ đẹp lãng mạn buổi đêm ở làng du lịch.

Một bước đó là một cảnh, đẹp không sao tả xiết.

Quả thật đây chính là một nơi thật tốt để nghỉ dưỡng du lịch, thành viên Tổ trọng án cũng theo đó mà thả lỏng người bắt đầu phân chia phòng với nhau.

Hạ Cô Hàn tương đối lười, không thích lết lên lết xuống nhiều tầng lầu, căn phòng hướng thẳng ra hoa viên vừa đúng ý của y.

Chọn được phòng, Hạ Cô Hàn liền chào mọi người sau đó le te bước vào bên trong.
Cả ngày đều ở trên đường, Hạ Cô Hàn vừa tiến vào phòng ngủ liền tê liệt ngã  trên giường, đồ đạc y cũng không cần quan tâm vì đã có Cố Tấn Niên tiền động thủ dọn sắp xếp.

“Đứng dậy đi tắm rửa rồi ngủ.”

Cố- con ở, sau khi dọn dẹp đồ vật ổn thoả quay lại liền duỗi tay kéo Hạ Cô Hàn ngồi dậy để y đi tắm. Hạ Cô Hàn bên này bên này càng không muốn động , người nhũn như cọng miến tùy ý ông chồng quỷ muốn làm gì thì làm.

Cố Tấn Niên cũng vui vẻ mà đứng túng cho y, để vợ có thể ngủ ngon hắn đành xốc y đem vào nhà tắm. Cả quá trình tắm rửa không để Hạ Cô Hàn động một ngón tay, còn thoả mãn tâm tư lười biếng của y.

Khi trở lại giường một lần nữa, Hạ Cô Hàn liền ôm Cố Tấn Niên trước khi vào giấc ngủ đã mơ màng hỏi.

“Chuyện hôm nay anh biết không?”
“Lĩnh vực!” Cố Tấn Niên trực tiếp trả lời.

Hạ Cô Hàn hai mắt díp chất nghe cũng phải hé ra một khoảng, sau đó chống tay lên ngực Cố Tấn Niên mà ngồi dậy, nghi hoặc nhìn hắn: “Cái gì là lĩnh vực?”

“Một phương pháp trong nhánh đuổi quỷ.” Cố Tấn Niên cũng dứt khoác ngồi dậy, vươn tay kéo Hạ Cô Hàn vào ngực ôm vòng qua thắt lưng y, tỉ mỉ mà giải thích: “Lợi dụng lệ quỷ cùng âm khí xây dựng một cái lĩnh vực, ở bên trong lĩnh vực, chỉ tồn tại những thứ chủ đạo giả muốn lưu lại .”

Lĩnh vực một khi khai mở, là có thể che giấu lệ quỷ cùng âm khí một cách hoàn mỹ, dù là Hạ Cô Hàn cũng khó mà nhận ra sự tồn tại của nó. Nhưng thứ gì cũng có khuyết điểm dù hoàn mỹ đến đâu đi nữa, đó chính là người không cảm nhận được lĩnh vực thời sẽ không bị nó ảnh hưởng. Những thiên sư đã Khai thiên nhãn khi tiến vào lĩnh vực sẽ nhanh chóng cảm nhận được tính chất biệt lập của nó.
Ví dụ như hôm nay mọi người ngồi trên thuyền, Sở Quân Hành cùng Tùng Mân có thể nhìn có thể nhìn thấy con thuyền phía trước, nhưng những người còn lại thì không.

Hạ Cô Hàn tỏ vẻ minh bạch, lại hỏi: “Bày ra cái lĩnh vực này có tác dụng gì a?”

“Tinh chuẩn đánh dấu.”

Không cần Hạ Cô Hàn tiếp tục hỏi, Cố Tấn Niên trực tiếp cho đáp án: “Có người muốn thông qua lĩnh vực để đánh dấu từng người trong Tổ trọng án, chủ đạo giả trong lĩnh vực dựa theo đánh dấu để xem sức mạnh từng người.”

Nhưng nếu chỉ là đánh dấu thì không nhất thiết phải mất công bày ra một cái lĩnh vực ở trên biển như thế, cái này nhìn vào giống như lấy chuyện bé xé to.

Bất quá chủ đạo giả chưa lộ ra mục đích của chính mình, Cố Tấn Niên cũng đoán không ra đối phương vì cái gì muốn làm như vậy.
Hạ Cô Hàn lăn qua một bên nằm xuống, lại nói: “Vậy chờ xem.”

Đối phương đã có ý định dẫn họ đến đây vì mục đích riêng, thì trước sau gì cũng sẽ lộ mặt.

Cố Tấn Niên nghe cũng mỉm cười nằm xuống cho Hạ Cô Hàn gối lên cánh tay, môi nhẹ mỉm cười mổ mổ lên môi y vài cái.

“Ngủ đi.”

Hạ Cô Hàn: “Ưʍ.”

Làng du lịch ban đêm thực an tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm gió biển mãnh liệt bên ngoài cửa sổ.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, xét thấy đi chơi với đoàn nên Hạ Cô Hàn cũng không thể trương thây ưỡn ẹo được nên 8 giờ đã lồm cồm bò dậy.

Dù có vậy thì Hạ Cô Hàn vẫn là thành niên có mặt trễ nhất.

Chờ y rửa mặt xong ra khỏi phòng, những người khác đã ở nhà ăn dùng bữa sáng.

Hạ Cô Hàn lười biếng mà đi qua, cùng bọn họ nói một tiếng “Xin chào”, rồi tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống ăn bữa sáng.
Bữa sáng còn chưa ăn xong, đã có hai người đặc biệt đến tìm.

Bọn họ một cái ăn mặc áo choàng tây trang, mang một bộ kính gọng vàng, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, họ Hạ. Tự xưng là quản gia biệt thự, là người phụ trách mọi thứ trong căn biệt thự này.

Một người khác trẻ tuổi hơn, với làn da ngăm đen, vừa nhìn liền biết thường xuyên ra biển, cả người đều toát lên sự khoẻ khoắn, làn da ngăm đen nên khi cười làm nổi bật hàm răng trắng đều loá mắt.

Hắn cũng họ Hạ, cùng quản gia là huynh đệ.

Huynh đệ hai người đều là người Đồng Châu, nhưng sinh hoạt chủ yếu đều trên đảo nhỏ này.

Sau khi làng du lịch thành lập trên đảo, hai huynh đệ họ liền đến đây xin việc. Người anh là Hạ Thành phụ trách quản lý sự vụ ở biệt thự, người em là Hạ Tường lại là hướng dẫn viên, lần này có chỉ thị cấp trên phái cả hai đến đây làm người  hướng dẫn cho nhóm Hạ Cô Hàn.
Ra cửa phía trước, Hạ Tường tinh tế giới thiệu kế hoạch bảy ngày du lịch xa hoa.

Nói là du lịch Đồng Châu xa hoa bảy ngày, kỳ thật thì năm ngày đều ở trên đảo nhỏ, chỉ có hai ngày cuối cùng mới có thể đi tới nội thành Đồng Châu, mà dạo những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nơi đó.

Tiểu đảo tên là Thượng Tiều đảo, thật lâu phía trước là cái làng chài nhỏ, người trên đảo lấy việc bắt cá làm kế sinh nhai, có thể nói đảo nhỏ như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ba năm gần đây, tập đoàn Mặc thị nhìn trúng tiềm năng của đảo nhỏ nên bỉ ra một số vốn không nhỏ thành lập làng du lịch trên này.

Làng du lịch có không ít dịch vụ giải trí, không chỉ có công viên trò chơi còn có thủy cung, rồi hồ nước nóng, trò chơi dưới nước,…

Muốn chơi hết những thứ đó quả thật năm ngày cũng chưa chắc là đủ
Hạ Tường đem kế hoạch đưa từng người: “Đây là những hạng mục trong làng du lịch, mấy ngày tiếp theo giới sẽ dẫn mọi người đi trải nghiệm tất cả.”

“Nếu không có ý kiến gì, hôm nay tôi đưa mọi người đến công viên trò chơi, để trải nghiệm trong khai phá bảo vật làng du lịch.”

“Khai phá bảo vật?” Nghe Hạ Tường nói, Miêu Doanh Doanh hứng thú vô cùng, “Chơi thế nào vậy?”

Hạ Tường lập tức giải thích quy tắc trò chơi, “ Bên chúng tôi mỗi ngày sẽ đặt 3 món bảo tàng bên trong công viên trò chơi, du khách có thể vừa chơi những trò chơi trong công viên vừa tìm kiếm bảo vật.”

Một ngày chỉ đặt ba cái, nếu có thể tìm được một cái thì du khách có thể đem đến chỗ quản lí để đổi thành thời hạn ba ngày hai đêm ở biệt thự, tìm được hai cái thì có thể sử dụng miễn phí những phương tiện giải trí bên trong làng du lịch.
“Vậy tôi tìm được ba cái thời thế nào?” Tùng Mân nóng lòng muốn thử nên liền hỏi, cậu cảm thấy trò thế này chính là dành cho mình.

“Nếu có thể tìm được ba cái ……” Hạ Tường ngữ khí cố kéo dài, làm ra vẻ gây cấn, “Nếu có thể tìm được ba cái, không những có thể lấy hết hai cái đãi ngộ trên, mà còn nhận được một món quà lớn từ làng du lịch.”

Hạ Tường thần bí mà cười cười, “Là món quà lớn giá trị liên thành nha.”

“Có người tìm được ba món rồi sao?” Tùng Mân lại hỏi.

Hạ Tường lắc đầu, “Làng du lịch khai trương được ba tháng nhưng vẫn chưa có vị khách nào tìm được ba món bảo vật cả.”

Trên thực tế bảo vật được giấu rất kĩ, công viên trò chơi lại lớn tìm một ngày chưa chắc đã ra một món, chứ đừng nói là cả ba.

Tùng Mân xoa tay hầm hè, muốn đi thi thố tài năng một phen.
Những người khác đều cũng tương đối hứng thú, không nói đến phần thưởng thì ai cũng có hứng thú với việc tìm kiếm một thứ gì cần yêu cầu cao.

Hạ Tường đúng lúc nhắc nhở một câu, “Trò tìm bảo vật là chơi cá nhân chứ không phải đội nhóm, người nào tìm được bảo vật thì nhân viên chúng tôi đều biết rõ ràng.”

Quy tắc không chỉ gia tăng tính cạnh tranh mà còn tránh đi sự gian lận.

“Nếu mọi người cảm thấy hứng thú, tôi sẽ đưa mọi người qua đăng kí chơi.”

Tùng Mân đứng mũi chịu sào, còn hỏi Hạ Tường, “Vậy tôi có thể livestream không?”

“Đương nhiên là được” Hạ Tường cười đến thực xán lạn, “Đây cũng là giúp làng du lịch làm tuyên truyền, chúng tôi cầu mà không được.”

Hạ Cô Hàn thì cũng chả để ý, thấy mọi người đều hứng thú bừng bừng nên cũng không muốn làm tụt mood, lững thững theo mọi người cùng nhau ra cửa.
Khi bước qua cửa xe buýt, Hạ Cô Hàn lại đưa Balo qua cho Tùng Mân, hiển nhiên mà nói,”Cậu giúp tôi giữ Balo.”

“…… À, được.” Tùng Mân sửng sốt một chút nhưng vẫn đưa tay nhận Balo đeo lên vai, trong đầu vẫn mơ màng không hiểu vì cái gì Hạ Cô Hàn lại đưa ba con rối cho cậu.

Hạ Cô Hàn đến cả giải thích cũng lười, đưa Balo xong thì lết đến băng ghế sau mà ngồi xuống.

Khi cảm nhận được Cố Tấn Niên ngồi xuống bên cạnh, y liền nghiêng người ngả đầu vào vai ông chồng quỷ.

“Những kẻ đó đang lựa chọn!” Hạ Cô Hàn cọ cọ, tìm được tư thế thoải mái, khẽ nhắm mắt mà hỏi.

Cố Tấn Niên nghe xong cũng không đáp, chỉ nhẹ gật gật đầu.

Hơn một trăm vạn người chọn một người chính là bước đầu tiên. Bước thứ hai chính là trog chơi tìm bảo vật ở công viên này.

Công viên trong chơi là chiêu bài của làng du lịch, mỗi ngày tiếp khách số lượng không hề nhỏ, quy định trong chơi đưa ra cũng không có chút gợi ý, muốn trong vòng một ngày hơn vạn nghìn người tìm ra bảo vật. Đây không phải muốn xem thực lực mà những kẻ đó muốn là xem vận khí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.