Đối với Tần Nhạc Chi, chuyện mua hay không mua mấy chiếc váy này giờ đây đã trở thành một vấn đề nan giải.
Nếu cô ta mua thì lại đúng như lời Tần Thời Nguyệt nói, “Ánh mắt chuẩn ghê, đã chọn ra mấy bộ xấu nhất.”
Nếu cô ta không mua, Tần Thời Nguyệt đang nhắm vào cô ta, nhân viên cửa hàng cũng đang nhìn cô ta, nếu cứ thế mà rời khỏi đây thì quá là mất mặt.
Còn Trịnh Thư Ý nhìn thấy nhóm nhân viên cửa hàng vừa kéo bảng tính từ đầu đến cuối vừa tạo hóa đơn, cô đứng bên quầy thu ngân, nhỏ giọng thầm thì với Tần Thời Nguyệt, “Này, em mua hết thật hả?”
Tần Thời Nguyệt thật thà gật đầu, “Đương nhiên là mua hết rồi.”
Trịnh Thư Ý, “Không hay lắm đâu.”
Tần Thời Nguyệt, “Không sao, cái này là thẻ phụ của cậu út em, ổng không để ý đâu.”
Trịnh Thư Ý lại lắc đầu, “Thế thì càng không hay, chị đâu có quen với cậu út của em đâu.”
“Ôi, em đã nói là mua rồi làm sao lại đổi ý được!”
Có lẽ Tần Thời Nguyệt đã nhập vai vào kịch bản vả mặt quá sâu không thoát ra được, máu nóng bốc lên đầu nên cô nhóc bày ra dáng vẻ quyết tâm cà thẻ, ai cũng đừng hòng khuyên ngăn, “Coi như cám ơn chị đã mời em đi xem ca nhạc.”
– – Và đền bù cả chuyện trước đó nữa.
Đương nhiên, câu này cô chỉ để trong lòng chứ không dám nói ra.
“Tít, tít”, cô nhóc quẹt thẻ, ký tên, động tác vô cùng lưu loát, dù có muốn cũng không ngăn được, còn nhanh hơn lúc cô nhóc chỉnh sửa bản thảo.
Sau khi thanh toán xong, Tần Thời Nguyệt vênh mặt nhìn về phía Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu.
“Cám ơn chị nha.”
“Cô điên rồi –” Khách hàng đang đi dạo trong cửa hàng và cả những người đi ngang qua đều đứng đây hóng hớt, Tần Nhạc Chi nuốt không trôi cục tức này, chỉ thẳng mặt Tần Thời Nguyệt, định nhào lên nhưng lại bị Nhạc Tinh Châu giữ lại.
Mấy nhân viên vây quanh Tần Thời Nguyệt và Trịnh Thư Ý, xung quanh còn có không ít người đang hóng chuyện.
Tần Thời Nguyệt đứng giữa đám đông xoay người lại, vẻ mặt đắc ý, “Sao chị lại mắng người ta? Tôi tiêu tiền sắm đồ thì sao? Tiêu tiền của nhà chị chắc?”
“Được rồi, được rồi!” Nhạc Tinh Châu giữ chặt Tần Nhạc Chi đang giận sôi máu lại, kéo cô ta đi ra khỏi cửa hàng, “Không mua nữa, mấy bộ đồ này cũng chẳng có gì đẹp.”
“Không đẹp thật ư?” Tần Nhạc Chi cười lạnh lùng, nói nhỏ chỉ đủ anh ta nghe, “Tôi thấy tròng mắt anh thiếu điều muốn dính lên người cô ta luôn ấy chứ.”
…
Ánh đèn chói mắt làm Trịnh Thư Ý có hơi mơ màng.
Nhóm nhân viên đang nung nấu hi vọng sẽ hoàn thành KPI của quý này trong ngày hôm nay, ánh mắt họ nhìn hai người bọn cô giống như đang nhìn thấy mẹ ruột, làm Trịnh Thư Ý đã đâm lao đành phải theo lao.
Cô thấy mạch não của mấy người nhà giàu đúng là không được bình thường.
Nhưng Trịnh Thư Ý vẫn thay chiếc váy đỏ kia, lúc đi ra cửa hàng, trong tay cô còn cầm một xấp đơn giao hàng như cầm củ khoai lang nóng, không biết phải xử lí thế nào. Thậm chí cô đã bắt đầu có ý định sẽ trả hàng ngay sau đó, còn tiền sẽ gửi trả vào thẻ của Tần Thời Nguyệt.
Hai người đứng ở ven đường, tiếng kèn xe in ỏi không dứt.
“Lát nữa đi đâu thế chị?” Tần Thời Nguyệt đeo kính râm, chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, “Hai chị em mình đi ăn tối không?”
Trịnh Thư Ý lắc đầu, “Không được rồi, chị hẹn người ta ăn tối rồi.”
Nghe giọng nói đầy vui sướиɠ của Trịnh Thư Ý, Tần Thời Nguyệt liền quay sang nhìn cô.
Hai người vừa nhìn nhau, Trịnh Thư Ý nhướng mày, nở nụ cười đầy sâu xa.
“A a! Em hiểu rồi!”
Tần Thời Nguyệt như chợt bừng tỉnh, cười nhạo, “Bảo sao chị lại phải đi mua đồ.”
Trịnh Thư Ý cười, “Thông minh đấy.”
Tần Thời Nguyệt giơ ngón tay cái lên với cô, “Giỏi lắm! Chị đi nhanh đi! Tranh thủ tóm gọn cậu út thật nhanh! Cho con nhỏ cháu tức chết luôn!”
…
Cô không ngờ mình lại tốn thời gian ở trung tâm thương mại lâu như thế, sau khi tạm biệt Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý vội vã chạy về nhà. Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy xe Thời Yến đang chạy chậm đến.
Trịnh Thư Ý liếc nhìn mấy túi mua sắm trêи tay, suy nghĩ một lát, cô nhấc chân đi nhanh về phía khu chung cư.
Cũng không phải vì lí do gì, cô chỉ muốn cất mấy túi mua sắm này trước thôi.
Hôm nay, vì để tiện đi dạo phố nên cô cố tình mang giày đế bằng, Trịnh Thư Ý thấy không hợp lắm nên định về nhà thay giày cao gót. Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì chiếc xe phía sau đã dừng hẳn.
“Trịnh Thư Ý.”
Nghe anh cất giọng gọi tên cô, Trịnh Thư Ý vô thức dừng bước, chầm chậm quay đầu lại.
Cửa sổ xe Thời Yến hạ xuống, từ chỗ Trịnh Thư Ý, cô chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt khuất sau bóng tối của anh, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô chăm chú.
“Lên xe đi.”
“Vâng.”
Trịnh Thư Ý đành phải vác một đống túi mua sắm bước lên xe.
Lúc cô nhét mấy cái túi xuống dưới chân mình ngồi, túi giấy cọ xát vang lên tiếng sột soạt.
Thời Yến quay sang nhìn cô, hàng chân mày hơi nhíu lại.
Từ trước đến nay, xe dành cho công tác chưa bao giờ chất đồ ngổn ngang thế này, túi túi bao bao nhét đầy dưới chân, trông có hơi ngột ngạt.
Trịnh Thư Ý không nhận ra, cô đang nhìn vào cửa sổ để chỉnh lại tóc, cũng không hỏi Thời Yến bọn họ sẽ đi đâu.
Trong lúc đó, Thời Yến xem tài liệu, Trịnh Thư Ý không quấy rầy anh mà chỉ yên lặng ngồi một chỗ.
Hơn nửa giờ ngồi xe, chiếc xe chạy ra vùng ngoại ô, lên quốc lộ, xe rẽ vào một khu thắng cảnh, vòng một vòng quanh hồ, sau đó dừng lại trước lối vào của một khu vườn theo phong cách Trung Hoa.
Khu vườn này là sản nghiệp riêng của nhà họ Trình, nhưng cảnh vật chung quanh khá tao nhã, là sự lựa chọn số một của những người thích mở tiệc theo phong cách Trung.
Nhưng bữa tiệc do ông Trình tổ chức tại tư gia ngày hôm nay lại không đi theo hình thức của những bữa tiệc làm ăn, mà no được tổ chức dựa theo thói quen từ xưa đến nay của ông.
Năm xưa, ông cụ mất con khi ở tuổi trung niên, dưới gối không còn ai chăm sóc, cũng không có thêm mụn con nào. Ông cô đơn một mình một thời gian, sau đó bắt đầu tổ chức tiệc gia đình, nhóm bạn bè thân thiết đều mang con cháu ở trong nhà đến dự tiệc, ông cụ Trình cũng rất thích xem bọn trẻ vui vẻ ầm ĩ.
Đã mười năm trôi qua, thói quen này vẫn không thay đổi, bọn nhỏ bây giờ cũng đã lớn, mỗi người lại dẫn theo nửa kia của mình đến. Trong lúc chè chén say sưa, các mối quan hệ cũng dần dần dệt thành một tấm lưới, bữa tiệc cuối năm dần trở thành tiệc xã giao cố định dành cho đám trẻ.
Nhưng Trịnh Thư Ý nào biết mấy chuyện này, lúc cô đi cùng Thời Yến vào trong sân mới cảm nhận được bầu không khí không được đúng cho lắm.
Hành lang uốn cong như dải lụa vấn vít, mái nhà cao nhọn giống như những chiếc răng vươn lên trời cao, còn có cả cây cầu nhỏ bắc qua với dòng nước chảy không ngơi.
Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống nơi hẹn hò ăn tối của các cặp đôi.
Trịnh Thư Ý bước nhanh về phía trước, sóng vai cùng Thời Yến.
“Chỗ này là nhà hàng ạ?”
Thời Yến đang định mở miệng, vừa quay sang nhìn Trịnh Thư Ý thì dừng bước.
Ánh mắt anh khẽ đảo qua đỉnh đầu của cô, cô chỉ đứng vừa ngang tầm với mặt anh.
Vì không mang giày cao gót nên trông cô bỗng thấp hẳn ra, lúc anh nhìn xuống, mặt cô lại càng nhỏ hơn.
Thời Yến chợt nói nhỏ, “Sao lại lùn thế?”
Trịnh Thư Ý:?
Không trả lời thì thôi, tự dưng đi body-shaming người ta là sao?
“Ai cũng đều cao hơn một mét, em lùn thì sao, đi xe buýt cũng có được giảm nữa giá đâu.”
“…”
…
Lúc đi hết một đoạn hành lang bằng gỗ thật dài, Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng nhận ra, bữa tối hôm nay không phải chỉ có mỗi cô và Thời Yến mà là tiệc tối của bậc cha chú nào đó của Thời Yến tổ chức.
Trịnh Thư Ý lập tức dừng bước.
“Không phải anh nói đi ăn tối với em sao?”
Thời Yến hờ hững nhìn cô, “Đây không phải là đi ăn tối với cô sao?”
Trịnh Thư Ý:?
Thôi được.
Cô cúi đầu, hừ hừ hai tiếng.
“Anh biết rõ là em không có ý này mà.”
Thời Yến, “Thế cô có ý gì?”
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu trừng anh, nghẹn họng hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Thôi, luôn có những người mà bạn không bao giờ cãi lý với anh ta được.
Đi đến trước cửa, Thời Yến dừng lại nhìn sang Trịnh Thư Ý. Một tay anh nhét túi, tay kia thì khẽ cong lên. Trịnh Thư Ý hiểu ý, đưa tay khoác lên tay anh.
Như vậy, từ bây giờ cô đã mang thân phận bạn gái của Thời Yến tham dự bữa tiệc này.
Nhưng chuyện này lại không khiến Trịnh Thư Ý vui vẻ hơn chút nào.
Vì công việc, bọn cô cũng thường được mời đến các bữa tiệc tối, nên cô hiểu rõ ở những trường hợp thế này, đàn ông đều sẽ đưa bạn gái tham gia.
Người đó có thể là vợ, là bạn gái, cũng có thể là đồng nghiệp, và cũng có thể chỉ là bạn bè có duyên gặp mặt một lần.
Trịnh Thư Ý thầm nghĩ, đối với Thời Yến, chắc chắn anh thường xuyên đưa bạn gái đến các bữa tiêc nên vốn không để tâm đến mấy chuyện này.
Hôm nay nếu không phải cô thì cũng sẽ có người khác.
Bảo sao tối qua Thời Yến lại đồng ý nhanh như thế, có lẽ anh đang tìm người làm bạn gái, còn cô thì lại đâm đầu vào.
Ôi.
Trịnh Thư Ý không biết phải nói gì.
Thương nhân đúng là thương nhân, làm ăn không lợi nhuận thì không thèm dính vào.
Nhưng may là bữa tiệc tối nay mang đúng tính chất của một bữa tiệc, không quá gò bó, thậm chí mọi người không cần phải mặc lễ phục đến dự tiệc.
Đồng thời, bữa tiệc này theo phong cách Trung Hoa nên tính chất xã giao cũng giảm đi rất nhiều, chỉ là cuối năm nhóm con cháu cùng nhau quây quần ăn một bữa cơm tất niên.
Trong phòng bao lớn nhất ở Lâm viên chỉ sắp bốn bàn, được ngăn ra bằng mấy tấm ngăn bằng phỉ thúy nhằm giữ lại chút riêng tư cho bữa tiệc.
Lúc Thời Yến đi vào, có người ngồi đối diện với cửa ra vào, vừa nhìn thấy anh thì lên tiếng chào.
Những lúc thế này, Thời Yến luôn là người nổi bật trong đám đông.
Vừa nghe thấy anh đã đến, không ít người vội vàng nhìn sang đây.
Trịnh Thư Ý đứng bên cạnh Thời Yến, cô đang khoác tay anh nên cũng cảm nhận được có rất nhiều người đang nhìn cô đầy tò mò.
Có gì bất ngờ lắm ư?
Trịnh Thư Ý khó hiểu, dẫn bạn gái đến bữa tiệc có gì lạ lắm sao?
Nhưng cô lại không biết, sau khi mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, đủ loại suy đoán dần dần xuất hiện theo những vẻ mặt khó nói.
Sau đó, vài nhóm chat trêи Wechat bắt đầu bão tin nhắn.
– – “Đây là nữ diễn viên trêи xe của Thời Yến trong truyền thuyết đây ư?”
– – “Chưa thấy bao giờ, chắc là diễn viên tuyến mười tám rồi.”
– – “Nghe nói diễn xuất đỉnh lắm hả?” Loading…
– – “Trông không tệ lắm, nhưng không thấy nổi tiếng.”
– – “Chỉ với vẻ ngoài thế này, ra mắt chừng nửa năm là có thể nhảy lên tuyến đầu ngay.”
– – “Hay là đi lên làm quen đi, biết đâu sau này người ta là nghệ sĩ nổi tiếng thì sao.”
Thế là, Thời Yến và Trịnh Thư Ý vừa ngồi xuống, chưa kịp chào hỏi mọi người thì đã có người chủ động bắt chuyện.
“Dạo gần đây tôi không quan tâm mấy đến giới giải trí.” Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện chỉ sang Trịnh Thư Ý hỏi Thời Yến, “Cô đây là?”
“À! Tôi biết nè!”
Không chờ Thời Yến trả lời, có một cô gái lên tiếng, “Chị là nữ chính trong bộ phim chiếu mạng Tiêu Lan vương phi đợt vừa rồi có đúng không?”
Cô ta vừa nói xong, một cô gái khác liền xen vào, “Đúng rồi, cô nói thế thì tôi nhớ ra rồi, lúc đấy tôi còn khen nữ chính xinh nữa, không ngờ mặc đồ hiện đại còn đẹp hơn.”
Trịnh Thư Ý:?
Thời Yến quay sang nhìn cô một cái, không nói gì.
Trịnh Thư Ý đành cười ngại ngùng, “Có lẽ mọi người nhìn nhầm rồi, tôi là phóng viên của tạp chí Kinh tế và Tài chính.”
Mọi người chợt hiểu ra, ai nấy đều mang theo ánh mắt khác thường.
Ngay lập tức, nhóm Wechat lại bắt đầu sôi động hẳn lên.
– – “Tối qua vừa mới trải qua một đêm xuân với nữ diễn viên, hôm nay đã đổi sang phóng viên xinh đẹp rồi hả?”
– – “Thời tổng dữ dội quá!”
– – “Dẫn đến bữa tiệc của chú Trình, xem ra cô phóng viên này được yêu thích hơn đây.”
– – “Quả nhiên Thời tổng vẫn thích người có nội hàm hơn.”
– – “Đau lòng cho cô diễn viên nào đó [đốt nến].”
Trịnh Thư Ý không hề biết rằng dư luận về Thời Yến đã bị đánh bại trong im lặng, cô im lặng ăn cơm, im lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, không xen vào câu nào.
Cho đến khi bữa tiệc gần kết thúc, Trịnh Thư Ý thấy hơi chán nên lấy điện thoại ra xem.
Trêи màn hình khóa hiện lên mấy tin nhắn từ Nhạc Tinh Châu.
Cô nhíu chặt mày.
Lúc ấy cô dứt khoát chặn Wechat và Weibo của Nhạc Tinh Châu, nhưng bình thường ngoại trừ công việc thì ít khi nào cô gọi điện thoại cho nên quên mất mình còn lưu số điện thoại của anh ta.
Cô mở tin nhắn lên, nhìn thấy hai tin nhắn Nhạc Tinh Châu gửi cho mình.
Hai mươi phút trước.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý, em có rảnh không?
Năm phút trước.
Nhạc Tinh Châu: Anh có chuyện muốn nói với em.
Trịnh Thư Ý nhìn lướt qua, đang định chặn số điện thoại này thì đối phương lại nhắn thêm một tin.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý, em bận hả? Bây giờ em đang làm gì thế?
Trịnh Thư Ý âm thầm cười lạnh, lách cách gõ chữ.
Trịnh Thư Ý: Làʍ ȶìиɦ.
Vừa gửi tin nhắn đi, Trịnh Thư Ý tưởng tượng đến cảnh Nhạc Tinh Châu tái mét mặt mày, tinh thần bỗng trở nên vô cùng sảng kɧօáϊ, khóe môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười.
Và cùng lúc đó, cô như cảm nhận được điều gì đó, vô thức nhìn sang bên trái.
Vừa như bất ngờ, lại như trong dự đoán, cô bắt gặp ánh mắt của Thời Yến
Anh cụp mắt, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại của Trịnh Thư Ý, sau đó lại lướt lên trêи mặt cô.
Bầu không khí lúc này dường như đã ngừng lại.
Nụ cười bên khóe môi của Trịnh Thư Ý cứng đờ, mặt cô không chút biểu cảm, dưới cái nhìn chăm chú của Thời Yến, cô máy móc quay đầu đi, máy móc gõ thêm hai chữ gửi sang.
Trịnh Thư Ý: Bánh ngọt*.
*Vì bả bị hố nên mới thêm vô câu này, nếu ghép cả hai tin nhắn lại với nhau thì là “Tôi đang làm bánh ngọt tình yêu.”
Gửi tin đi, cô đặt điện thoại xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Ánh mắt đang lướt trêи người cô của người bên cạnh cuối cùng cũng dời sang chỗ khác.
Anh không nói gì lại càng khiến người ta xấu hổ hơn cả khi mở miệng.
Mọi người trong bữa tiệc vẫn tiếp tục trò chuyện, nói nói cười cười, không khác gì so với nửa phút trước.
Trịnh Thư Ý vẫn bày ra dáng vẻ lịch sự, dịu dàng như lúc nãy, không nói gì mà chỉ cười.
Nhưng, hai phút sau, có người nhìn thấy Trịnh Thư Ý đẩy cái chén trước mặt ra, sau đó đặt hai tay xuống bàn.
Sau đó, cô vùi mặt vào tay mình.
Bả vai cô rụt lại, mái tóc xõa xuống, cả người như lọt thỏm vào trong.
Có người lên tiếng hỏi, “Cô ấy sao thế?”
Khóe mắt Thời Yến liếc sang chỗ cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái ót đang run lên của cô.
“Không biết nữa.” Anh bình tĩnh đáp, “Có lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị.”
Về sau, mọi người lại nói gì đó, nhưng Trịnh Thư Ý đã không còn biết gì nữa.
Cô chỉ biết một điều, có người đang sống sờ sờ, nhưng thực ra đã chết rồi.
Tên gọi dân gian chính là: chết vì mất mặt.
Trịnh Thư Ý bụm mặt hồi lâu để điều chỉnh lại tâm lý, chờ đến khi chủ đề trêи bàn ăn không còn bóng dáng của “đồ ăn” nữa, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cũng may là Thời Yến không có gì bất thường, thậm chí anh còn chả thèm nhìn cô.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa bao giờ hi vọng Thời Yến đừng nhìn mình như lúc này.
Nhưng chẳng được bao lâu, nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, mang lên cho mỗi một vị khách nữ một phần bánh ngọt nhỏ.
Trịnh Thư Ý, “…”
Lưng cô cứng đờ, hết hồn nhìn miếng bánh nhỏ trước mặt, hai tai ong lên.
“Ai gọi thế?”
Có người hỏi.
Thời Yến lau tay, trả lời, “Tôi gọi đấy.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Thời Yến, “Có người thích ăn bánh ngọt.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Cô nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt trước mặt. Lớp kem trắng và hồng điểm xuyết thêm hai quả anh đào trông rất đáng yêu, nhìn thôi đã cảm thấy hẳn là rất mịn.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn miếng bánh ngọt này, Trịnh Thư Ý lại thấy rất khiêu gợi.
Cô luôn có cảm giác, dường như tên họ Thời này đang nói kháy cô ấy.