Sở dĩ Hứa Vũ Linh cảm thấy khó tin là do cô ta không hiểu hết con người của Thời Yến, anh mang đến cho người ta cái cảm giác rằng, anh không hề phù hợp với cảnh tượng trước mắt.
Cái lần phỏng vấn hấp tấp lúc trước, thật ra cô ta cũng rất hồi hộp, căng thẳng không kém.
Ai mà ngờ Thời Yến vốn dĩ không hề quan tâm người được tòa soạn phái đến là ai.
Nhưng cái mà anh không quan tâm không chỉ ở điểm này.
Trong suốt quá trình phỏng vấn, trông thì có vẻ khá là suôn sẻ, nhưng Hứa Vũ Linh luôn cảm nhận có một sự áp lực vô hình đang vây lấy cô ta.
Cô ta có thể nhận ra người trước mặt không hài lòng mấy với năng lực làm việc của mình. Nhưng mà, sự không hài lòng của anh chỉ thể hiện thông qua thái độ hờ hững của mình, chỉ có thế mà thôi.
Ví dụ như lúc đang phỏng vấn giữa chừng, cô ta phát hiện ra mình chuẩn bị sai câu hỏi, thấp thỏm len lén nhìn anh, cứ nghĩ rằng anh sẽ tỏ ra bất mãn. Nhưng không ngờ anh không hề nhắc đến, dứt khoát lướt qua.
Hứa Vũ Linh là một người dựa vào sắc mặt mà nói chuyện, cô ta biết rõ, thái độ của Thời Yến không phải bỏ qua cho cô, anh chỉ lạnh lùng không thèm quan tâm đến cô ta mà thôi.
Nhưng vừa nãy, Hứa Vũ Linh đứng ở đại sảnh đã nhìn thấy cảnh Thời Yến kéo Trịnh Thư Ý rời đi.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt của anh thay đổi vài lần, khác hẳn với hình ảnh trong trí nhớ của cô ta.
Nhớ lại câu nói kia của Trịnh Thư Ý, Hứa Vũ Linh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
…
“Hắt xì!”
Trong xe đang mở điều hòa, Trịnh Thư Ý bỗng hắt hơi một cái.
Cô đưa tay che miệng lại, lầm bầm, “Ai đang chửi thầm mình đấy.”
Trong xe không ai đáp lại, tựa như Trịnh Thư Ý đang tự lảm nhảm một mình.
Cô tự mình hóa giải sự lúng túng, ngồi không thì giác quan lại trở nên nhạy cảm hơn. Trong không gian kín, hương bánh trứng ngòn ngọt ở băng ghế sau thoang thoảng bay ra.
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Vừa quay đầu, cô bắt gặt Thời Yến đang nhìn mình.
Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, không ai nói câu gì.
Một lát sau, Thời Yến quay lại nhìn ngã tư đằng trước, cất giọng hỏi, “Muốn ăn gì?”
Trịnh Thư Ý cười mỉm, vuốt ve khăn quàng cổ, ngón tay chỉ chỉ, “Anh chạy đến đằng trước rồi rẽ phải.”
…
Cửu Vị là một tiệm mì tư nhân hoạt động suốt hai mươi bốn tiếng, quán nằm trong một hẻm nhỏ, được tu sửa từ một ngôi nhà cũ, điều kiện đơn sơ nhưng lại khá sạch sẽ và lịch sự.
Món nổi tiếng của quán là mì tôm với hương vị tươi ngon và thơm nức mũi, ăn vào là nhớ mãi không thôi.
Mùi vị ấy thường xuyên xuất hiện ở trong đầu của cô vào những đêm khuya thanh vắng, trêu chọc khiến người ta ăn ngủ không yên.
Đã gần mười một giờ đêm rồi mà trong tiệm vẫn còn bảy tám người đang đứng xếp hàng chờ mua.
Hai người ngồi xuống, chờ trong chốc lát, một bát mì nóng hổi được mang đến.
Trịnh Thư Ý khuấy đều hai cái, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh không ăn thật hả?”
Thời Yến ngồi đối diện cô, ánh mắt khẽ đảo một vòng trêи gương mặt cô rồi lại chuyển xuống tô mì.
“Không.”
“Ok, mì ở tiệm này ngon lắm đấy, anh không ăn thì thôi.”
Trịnh Thư Ý dường như có hơi tiếc nuối, vừa nhặt tiêu vừa nghĩ bâng quơ, “Tiếc là bọn họ chỉ có hai đầu bếp, buôn bán lại đắt khách cho nên không nhận giao hàng, muốn ăn thì phải đến quán, nếu không thì em đã đặt mì tiệm này một ngày ba bữa luôn rồi.”
Trịnh Thư Ý nói xong, đang định vùi đầu ăn thì khóe mắt vừa lướt qua, chợt ngớ người.
Cô ngồi đối diện với cửa tiệm, tầm nhìn khá tốt, chỉ cần có người bước vào là cô có thể nhìn thấy ngay.
Tay cầm đũa ngừng lại, cô không cần nhìn kỹ cũng có thể xác định được, trong ba bốn người vừa đi vào có một người là Nhạc Tinh Châu. Sau đó, cô lại nhìn Thời Yến đang quay lưng lại với cánh cửa tiệm, Trịnh Thư Ý bỗng trở nên căng thẳng.
Cô vẫn chưa biết rõ Thời Yến và Nhạc Tinh Châu có quen biết với nhau hay không, nhưng nếu bây giờ hai người mà gặp nhau, với mối quan hệ phức tạp đầy máu cún này thì cảnh tượng ấy đúng là xấu mặt.
Thế là, Trịnh Thư Ý nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, lí nhí nói, “Em hơi khó chịu, em vào phòng WC một lát.”
Nói xong, cô không chờ Thời Yến đáp lại đã vội vàng đặt đũa xuống, đi vào WC trong tiệm mì.
Thời Yến nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi.
Ngay lập tức, ba bốn người đàn ông đi đến cạnh bàn, rồi xếp hàng phía sau.
Tuy nghe thấy tiếng bước chân, nhưng Thời Yến vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.
Người xếp hàng khá đông, nhóm bạn Nhạc Tinh Châu vừa khéo đứng cách Thời Yến không xa.
Trong tiệm mì đông người, nhưng đang là buổi tối muộn, đa số mọi người đều tan làm đến đây ăn khuya, vừa mệt vừa đuối cho nên trong tiệm khá là yên tĩnh.
Nhạc Tinh Châu không phải tan làm mới đến đây, tối nay có bạn đại học của anh ta đến đây công tác, thế nên gọi mấy người bạn đang đi làm ở Giang Thành đến liên hoan với nhau.
Sau bữa tối, mọi người rủ nhau đi làm vài chén, rượu rót đầy bụng rồi lại cảm thấy đói, cho nên bọn họ đến đây để mua đồ ăn khuya mang về khách sạn ăn.
Nhóm bạn trò chuyện câu được câu không, không biết sao mà chủ đề lại chuyển sang Trịnh Thư Ý.
Một người đàn ông khoác vai Nhạc Tinh Châu, hỏi, “Nhạc Tinh Châu, nể tình chúng ta là bạn học mấy năm trời, cậu nói thật đi, sao tự dưng lại chia tay với Trịnh Thư Ý thế?”
Nghe thấy cái tên Trịnh Thư Ý, hàng mày Thời Yến khẽ nhíu lại, ánh mắt phút chốc rời khỏi màn hình điện thoại.
Sau khi quan sát nhóm người đó một lượt, anh lại hờ hững tiếp tục xem điện thoại.
Nhạc Tinh Châu im lặng một hồi rồi mới trả lời, “Tính cách không hợp.”
“Tính cách không hợp? Không phải chứ.” Người kia nói, “Tôi thấy ổn lắm mà, tính tình cậu tốt thế mà sao tự dưng lại bảo tính cách không hợp thế?”
“Đúng vậy.” Có người xen vào, “Hồi trước tôi còn thấy hai người rất hợp nhau, đợt đó còn đi ăn cùng hai người mà, lúc ấy bạn gái tôi còn nói hai người trông rất xứng đôi nữa kìa.”
Ngón tay Thời Yến dừng lại trêи màn hình, chân mày cau chặt, khóe môi khẽ mím lại.
“Thật mà.” Nhạc Tinh Châu không muốn nhắc đến chuyện này nữa, giọng nói có hơi mất kiên nhẫn, “Thật sự là do tính cách không hợp mà.”
Đáng tiếc, đám bạn của anh ta hầu như đã say rượu, đầu óc mơ mơ màng màng, nên không nhận thấy tâm trạng của anh ta đã thay đổi.
“Thế hai người ai nói chia tay trước?”
Nhạc Tinh Châu há hốc mồm, con ngươi đảo một vòng, nhìn chằm chằm xuống đất, “Cô ấy nói trước.”
Đám bạn ăn ý im lặng.
Một lát sau, có người bật cười, nói chuyện bằng một giọng điệu vô cùng bình tĩnh, “Bình thường, bình thường thôi, yêu đương thì chia chia hợp hợp. Đã từng có nhau là tốt lắm rồi. Cậu nghĩ đi, vườn trường, sân thể ɖu͙ƈ, mối tình đầu, lại còn là hoa khôi, mối tình vừa đẹp vừa trong sáng biết bao nhiêu.”
Bạn mình vừa nhắc tới, Nhạc Tinh Châu cười gượng để đáp lại lời an ủi.
Nhưng thực ra, khi anh ta nhớ đến những ký ức đẹp đẽ ấy, trái tim thắt lại như bị ai đó bóp chặt.
Có người nhìn thấy anh ta thất thần, vội vàng hòa giải, “Không sao đâu, bye rồi thì thôi, người tiếp theo càng ngoan hơn, cũ không đi thì mới không tới.”
“Đúng đó, cậu đẹp trai như thế sao thiếu bạn gái cho được, tôi thấy đương nhiệm của cậu bây giờ cũng tốt mà.”
“Đúng vậy, mối tình hiện tại mới có thấy có khả năng lâu dài, cùng sống qua ngày, tri kỷ và hiểu chuyện mới là điều quan trọng nhất.”
“Ừ, nghĩ thoáng xíu đi, xinh đẹp cũng không được lâu, Trịnh Thư Ý quá yếu ớt, là công chúa nhỏ, hầu hạ một chút thì còn chịu được, chứ sao có thể hầu hạ cả đời được?”
“Phục vụ, làm ơn cho tôi bốn phần mì tôm mang về.”
…
Trịnh Thư Ý đứng trong phòng vệ sinh một buổi trời.
Ở trong này không tệ lắm, không hôi nhưng mùi xịt phòng quá nồng, cô gần như ngất đi vì bị ngạt.
Cô không chịu nổi nữa, bèn lặng lẽ mở cửa len lén nhìn ra bên ngoài.
Hàng người xếp hàng không còn ai, trong phòng ăn cũng không có bóng dáng của Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm, đang định mở cửa bước ra, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Thời Yến: Cô phải lòng WC rồi à?
Trịnh Thư Ý đứng trong góc trừng mắt nhìn anh, sau đó mới lề mề bước ra.
“Em hơi khó chịu, xin lỗi đã để anh đợi lâu.”
Cô ra vẻ thoải mái ngồi xuống, nhưng lòng vẫn không yên, đôi mắt láo liêng nhìn khắp nơi.
Thời Yến vừa ngẩng lên liền thấy hành động này của cô, khẽ hừ một tiếng, khóe môi run run.
Cuối cùng, sau khi xác nhận Nhạc Tinh Châu không còn ở chỗ này nữa, Trịnh Thư Ý mới hoàn toàn yên lòng.
Nhưng lúc cô cầm đũa lên, lại phát hiện ra mì trong tô đã nở mất rồi.
“Ặc.” Vì sự xuất hiện của Nhạc Tinh Châu, tâm trạng của Trịnh Thư Ý giảm đi hẳn, bây giờ mì lại bị nở, cô cầm đũa khuấy khuấy một hồi, bỗng chốc không còn muốn ăn nữa.
Thời Yến đặt điện thoại xuống, cũng không giục cô.
Trịnh Thư Ý ăn vài đũa rồi không ăn nữa, nhưng cô vẫn không nói chuyện.
Bầu không khí trêи bàn ăn không hiểu sao lại bỗng trở nên nặng nề.
Một lát sau, Thời Yến bỗng mở miệng nói, “Trịnh Thư Ý, ngẩng đầu lên.”
Trịnh Thư Ý nghe lời anh ngẩng đầu lên nhìn anh đầy khó hiểu, “Làm gì thế?”
Thời Yến nhìn cô chăm chú, ánh mắt không hề giấu giếm, nhưng anh lại không nói gì.
Trịnh Thư Ý bị anh nhìn không biết phải làm sao, đưa tay sờ sờ mặt, “Mặt em dính gì hả?”
Đèn ở các quán ăn đa phần đều dùng ánh sáng vàng để làm thực khách có cảm giác thèm ăn hơn, cũng khiến người ta cảm thấy quán ăn ấm áp hơn.
Nhưng ánh mắt của Thời Yến lại khiến Trịnh Thư Ý cảm thấy hoảng sợ.
Thấy anh cứ nhìn mình mãi, Trịnh Thư Ý vội lấy hộp cushion trong túi ra mở gương nhìn thử.
Ơ, sạch sẽ, vẫn xinh đẹp như thế.
“Rốt cuộc là sao thế?”
“Một đôi mắt to thế này.”
Anh vốn định nói “Một đôi mắt đẹp thế này”, nhưng khi lời nói đến bờ môi, nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, anh lại đổi lời.
“Sao ánh mắt lại kém thế nhỉ?”
Trịnh Thư Ý:? Loading…
Đang yên đang lành sao tự dưng công kϊƈɦ cá nhân nữa rồi?
Không lẽ Nhạc Tinh Châu vừa xuất hiện đã làm anh đoán ra được điều gì rồi ư?
Trịnh Thư Ý nhìn anh một hồi, trong lòng thấp thỏm không thôi, chỉ muốn chuyển quách sang chủ đề khác.
Cô gật đầu mỉm cười, “Vâng, đúng thế, lúc trước ánh mắt em hơi kém, nhưng bây giờ ánh mắt em được nâng cao lên rồi.”
Thời Yến cụp mắt, không biết anh đang nghĩ gì, một lát sau anh nói khẽ, “Thế thì ánh mắt bây giờ của cô quá cao rồi.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Nếu như không phải đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, cô nhất định sẽ úp tô mì này lên đầu Thời Yến ngay.
Mà bây giờ cô không thể làm gì cả.
Mì trong tô bị cô quậy càng nở ra thêm, cô nhìn chằm chằm tô mì, bật cười ha ha, rồi lại thì thào, “Bi sắt nấu trong mì nở*, chính là chỉ anh đấy.”
*Câu gốc là bi sắt nấu trong nồi cháo, khốn nạn làm hỏng việc. Nồi làm bằng gang dễ vỡ nên bi sắt sẽ làm vỡ nồi. Ý chỉ những người ngu xuẩn, làm hỏng việc. Ở đây Trịnh Thư Ý đang ăn mì bị nở nên thay bằng mì nở.
Hiển nhiên Thời Yến không hiểu ý của cô là gì.
“Cô nói gì thế?”
Trịnh Thư Ý, “Nói anh là đồ khốn.”
“…”
Thời Yến hít một hơi sâu, hạ thấp giọng, “Trịnh Thư Ý.”
“Rồi rồi rồi!” Trịnh Thư Ý gật đầu liên tục, “Em sai rồi, em sai rồi.”
Nhưng cô vẫn không nhìn Thời Yến, cúi đầu thì thào, “Anh không phải bi sắt nấu trong mì nở, anh là trái banh da nấu trong mì nở mới đúng.”
Thời Yến ngước mắt lên nhìn cô, “Cô lại đang lẩm bẩm gì đó?”
Trịnh Thư Ý buồn bực đáp, “Nói anh là đồ khốn anh còn tức giận.”
“…”
Xung quanh im lặng như chết.
“Có ăn nữa không?”
Hồi lâu sau, Thời Yến hỏi lại.
Trịnh Thư Ý nhìn tô mì bị cô quậy banh, lắc lắc đầu.
“Thôi, em không ăn nữa, chẳng thấy ngon miệng gì cả.”
Thời Yến chẳng thèm nhiều lời với cô, cầm điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài.
Trịnh Thư Ý nhếch môi nhìn bóng lưng của anh, nói thầm, “Bản thân mình là đồ khốn mà không biết tự nhận thức gì cả.”
Nói xong, cô mới cầm túi đi theo anh.
Ra khỏi quán ăn, đêm đã khuya.
Sương rơi nặng hạt, côn trùng ngủ đông, trong con ngõ nhỏ yên tĩnh đến lạ thường.
Trịnh Thư Ý dẫm lên cái bóng của Thời Yến, từng bước từng bước theo anh đến chỗ đỗ xe.
Suốt dọc đường không ai lên tiếng nói chuyện.
Đèn đường mờ mờ, anh lái xe ra khỏi khu dân cư, đi vào đường cái.
Trịnh Thư Ý không ăn tối, bữa khuya cũng bị tâm trạng quấy nhiễu, cô vừa mệt lại vừa đói, trong cơn buồn ngủ, cô lướt mắt qua bảng điều khiển.
Nhìn thấy rõ con số trêи đó, cô chớp chớp mắt nhìn sang Thời Yến.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gò má của anh khuất sau màn đêm, không nhìn thấy rõ ràng, chỉ có viền mắt kính thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng.
Trịnh Thư Ý có cảm giác như tâm trạng của anh không được tốt lắm.
Nếu không sao anh lại chạy 80km/h trong trung tâm thành phố, sẽ không có chuyện gì chứ?
Nhưng dù là thế, Trịnh Thư Ý vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, một lần nữa thϊế͙p͙ đi trong xe Thời Yến.
…
Không biết đã qua bao lâu, Trịnh Thư Ý cảm giác như có ai đó bóp mặt mình, cô mới dần tỉnh lại.
Nhưng khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Thời Yến đang ngả người vào ghế lái, tay trái đặt trêи vô lăng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô.
“Tới nơi rồi hả?”
Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi, dần dần tĩnh táo lại, cầm túi bước xuống xe, “Vậy em về nhà đây, anh đi đường cẩn thận nhé.”
Thời Yến nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trong tiềm thức của Trịnh Thư Ý, cô cứ có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra.
Cô nhìn Thời Yến, cuối cùng không nói gì nữa, mở cửa bước xuống xe.
Đi được vài bước, cô nghe thấy Thời Yến gọi cô lại.
“Trịnh Thư Ý.”
Cô dừng bước, quay đầu, “Sao thế?”
Cửa sổ xe đã được hạ xuống từ trước, Thời Yến quay sang nhìn cô, đôi mắt dưới ánh đèn mờ trở nên sâu thẳm.
Trịnh Thư Ý cứ đứng đấy, không có phản ứng gì.
Một lát sau, Thời Yến mới lên tiếng, “Trước khi ngủ ăn ít thôi.”
…
Về đến nhà, Trịnh Thư Ý vào phòng bếp đầu tiên.
Đồ ăn trong tủ lạnh chỉ còn mỗi lẩu tự sôi, nhưng giờ cô lại không muốn ăn cay, đành phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Sau khi tắm xong, bụng cô đã réo ầm ĩ, cô ngả lưng xuống giường, thẫn thờ chờ đồ ăn mang đến.
Một lát sau, chuông cửa vang lên.
Giao hàng đúng là nhanh hơn cô tưởng đấy.
Trịnh Thư Ý vội vàng đi ra mở cửa, nhưng đồ ăn được đưa tới không phải là của quán mà cô đặt.
Nhân viên giao hàng cũng không mặc đồ giao hàng nhanh, mà là đồng phục riêng biệt của tiệm mì Cửu Vị.
Người đó giao một hộp đựng đồ ăn cho Trịnh Thư Ý, “Cô Trịnh, mì tôm của cô đặt đây.”
***
Tác giả:
Ừm, Thời Văn Yến hổng sao cả, anh OK.