Không gian khép kín khiến cảm xúc bị ép chặt đến không còn khe hở, không thể nào tìm được cơ hội thích hợp mở miệng bày tỏ.
Thậm chí Trịnh Thư Ý còn không biết phải trả lời Thời Yến như thế nào.
Anh không nói lời nào, chỉ đứng đó nhìn Trịnh Thư Ý.
Rõ ràng anh là người động mồm trước, nhưng người khăng khăng chờ câu trả lời cũng là anh.
Trước ánh nhìn chăm chú của Thời Yến, cô không thể tiếp tục duy trì sự im lặng được nữa.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng bị mất hút, nhưng nhịp tim đập bên tai Trịnh Thư Ý lại càng trở nên phóng đại, vang lên “thình thịch thình thịch”, mỗi lúc một lớn hơn. Nơi đó dường như đã đập quá nhanh nên không thể nào cung cấp đủ máu, ngay cả ô xi để hô hấp cũng dần dần không đủ, cả người cô bắt đầu lâng lâng.
Cổ họng Trịnh Thư Ý bỗng thấy ngưa ngứa.
Cô muốn đưa tay ấn vào lồng ngực, muốn ra lệnh cho nó đừng nhảy loạn lên thế nữa, để cô còn có chút lý trí mà trả lời câu hỏi của Thời Yến.
Nhưng hết thảy đều không nằm trong lòng bàn tay của cô.
Thậm chí cô bắt đầu mơ mơ màng màng mà nghĩ rằng, Thời Yến liệu có nghe thấy tiếng tim đang đập thình thịch của cô hay không.
Trong không gian tưởng chừng như im lặng đến vô tận, thang máy bỗng nhiên vang lên một tiếng, nhưng Trịnh Thư Ý lại không hề nghe thấy, cô cũng không hề nhận ra cảm giác lâng lâng ấy đã biến mất.
Đến khi cửa thang máy được mở ra, hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đứng ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ ra một lát, sau đó mở miệng, “Hello? Excuse me?”
Ý thức dần trở lại, nhác thấy có người đến, Trịnh Thư Ý lật đật rút tay về, vội vàng bước ra ngoài.
Trêи tay vẫn còn hơi ấm của Thời Yến, làn váy rũ xuống cũng vương vấn một cảm giác nóng rực tựa như một ngọn lửa đang âm ỉ, dần dần lan tràn khắp cơ thể.
Thời Yến đi theo sau cô, bước chân không chút vội vã.
Cô gái phía trước lại đi khá nhanh, cô cứ cúi đầu không nói lời nào.
Vài giây sau, Thời Yến dừng bước, thậm chí anh còn khoanh tay đứng tại chỗ xem cô làm thế nào.
“Trịnh Thư Ý, em không biết phòng mình ở đâu à?”
Thế mà cũng đi nhầm hướng cho được.
Quả nhiên, Trịnh Thư Ý dừng lại, quay đầu đi về phía anh.
Cô vẫn giữ dáng vẻ cúi đầu vừa nãy, hơn nữa trông cô giống như xem người trước mặt không hề tồn tại.
Đến khi chuẩn bị lướt qua nhau, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó.
Thời Yến bình tĩnh nhìn cô ra vẻ “không coi ai ra gì” đi lướt qua mình, cuối cùng anh cũng mất kiên nhẫn, đưa tay giữ cô lại.
“Em đang làm gì thế?”
Hai người, một người hướng bắc, người hướng nam, vai lướt qua vai, Thời Yến quay đầu nhìn sườn mặt sượng sùng của Trịnh Thư Ý.
“Em đang suy nghĩ.”
Trịnh Thư Ý ngước nhìn cửa sổ rộng mở ở hành lang trước mặt, cô lên tiếng với vẻ mặt vô cảm.
Thời Yến, “Hả?”
Trịnh Thư Ý đảo mắt một vòng, sau đó lùi về đứng trước mặt Thời Yến.
“Em đang nghĩ, có phải vừa nãy anh đã hôn em đúng không?”
Thời Yến nhếch mày, “…”
Trịnh Thư Ý, “Không phải là em đang nằm mơ đấy chứ? Không chân thật tí nào!”
Thời Yến, “…”
Trịnh Thư Ý nhón chân lên, “Anh thử lại lần nữa có được không?”
“…”
Cơn gió lùa ùa thẳng vào mặt anh, lạnh lẽo, nhưng cũng có tác dụng làm tỉnh rượu tạm thời.
Quả nhiên.
Cô gái làm mình làm mẩy lại còn biết làm thơ như thế này, anh không thể dùng đầu óc bình thường để nghiên cứu xem cô đang nghĩ gì
Trịnh Thư Ý thấy anh không nói tiếng nào, cô lại bắt đầu lấn tới, kéo tay áo anh rồi lắc lắc.
“Vừa nãy em vẫn chưa cảm nhận được, một lần nữa nha?”
“Đi thi còn có cơ hội thi lại nữa kìa.”
“Em muốn xin thi lại.”
Một lát sau, Thời Yến gỡ Trịnh Thư Ý ra, sau đó đặt tay lên vai cô, ép cô phải xoay sang trái.
“Em về ngủ đi.”
Cô bị anh đẩy đến trước cửa phòng, anh lấy thẻ phòng từ trong túi áo khoác của cô ra, quét thẻ mở cửa, một loạt động tác vô cùng thành thạo, Trịnh Thư Ý không có lấy một cơ hội giãy giụa.
Đến khi Thời Yến định đóng cửa lại, động tác cũng thả lỏng hơn, Trịnh Thư Ý liền nhân cơ hội này mà kéo cửa lại, nghiêng đầu rồi lại ngẩng mặt lên nhìn anh đầy tội nghiệp, “Không thử lại lần nữa được sao? Em thật sự không cảm nhận được gì cả.”
Thời Yến mang vẻ mặt vô cảm gỡ từng ngón tay của cô ra, sau đó đóng cửa lại mà không hề do dự.
“Cạch”, tiếng khóa cửa vang lên.
Bầu không khí cả bên trong lẫn bên ngoài cánh cửa đều đột ngột thay đổi.
Sức lực toàn thân của Trịnh Thư Ý như bị rút cạn, mọi biểu cảm trêи gương mặt đều tan biến, cô phải tựa người lên cửa mới có thể để bản thân đứng vững, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vách tường đối diện.
Bên ngoài, Thời Yến nhìn chằm chằm cánh cửa phòng một hồi lâu mới rời đi.
Đêm nay, Trịnh Thư Ý ngâm mình trong bồn tắm khách sạn rất lâu, cô muốn hòa tan tất cả sự hoảng hốt ở trong lòng.
Không được hoảng, bây giờ nếu cô mà cuống lên thì mọi thứ sẽ đi lệch quỹ đạo mất.
Rõ ràng cô mới là người nắm quyền chủ động.
Nhưng sao cô lại cảm thấy mình trở nên bị động thế này…
Đến khi nước lạnh đi, Trịnh Thư Ý mới đứng dậy, quấn khăn tắm bước ra ngoài, để lại một vệt nước dài.
…
Buổi sáng trong ngày đầu tiên của hội thảo Krencher có hai cuộc họp, theo thứ tự, cuộc họp “Rủi ro tài chính từ thị trường chứng khoáng” bắt đầu từ chín giờ đến mười giờ sáng, và “Tầm nhìn mới về việc hợp tác công nghiệp” bắt đầu từ mười giờ rưỡi đến mười một giờ rưỡi.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức của Trịnh Thư Ý và dịch vụ báo thức buổi sáng của khách sạn vang lên cùng một lúc.
Cô ngồi dậy, đầu có hơi đau, bước xuống giường đi vào phòng tắm soi thử mặt mình một cái.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mắt cô bây giờ thâm như gấu trúc.
Cũng may là lần này đi công tác cô có mang theo đồ trang điểm, nhưng cô vẫn trễ vài phút so với thời gian đã hẹn.
Thời Yến đứng trước cửa phòng của cô, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ gõ cửa vài cái.
Sự bất đắc dĩ này không phải vì Trịnh Thư Ý đến trễ vài phút, mà là anh cảm thấy, với tình hình thế này, thì không chừng vài ngày tới Trịnh Thư Ý sẽ lại giở trò mới.
Trịnh Thư Ý không có bản lĩnh khác, nhưng nói đến giở trò thì người bình thường tuyệt đối không địch nổi với cô.
Người bên trong phòng không đáp lại, Thời Yến đành gọi điện cho cô. Nhưng khi anh vừa bấm điện thoại, cánh cửa đã được mở ra.
Cô gái trước mặt một một chiếc áo sơ mi trắng đi kèm váy bút chì màu vàng nhạt, cô cầm áo khoác trong tay, mái tóc được vén hết ra sau tai vô cùng gọn gàng và tỉ mỉ.
Trang điểm khéo léo, sắc mặt hoàn toàn tự nhiên.
Nhớ đến dáng vẻ “đòi hôn” của cô tối hôm qua, Thời Yến vẫn thấy không quen cho lắm. Thậm chí anh còn có cảm giác như cô đang che giấu chiêu trò nào đó.
Nhưng đến khi hai người lên xe, Trịnh Thư Ý cũng an phận ngồi một bên, đoan trang giống hệt một nữ MC tiêu chuẩn.
Nói là bình thường, nhưng nhìn chỗ nào cũng thấy bất bình thường.
“Em ăn sáng chưa?” Thời Yến hỏi.
Trịnh Thư Ý gật đầu, “Em ăn rồi, còn anh?”
Thời Yến nhìn cô, “Rồi.”
Cô cười, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, yên lặng chấn chỉnh lại tâm lý.
Ừ, cứ bình tĩnh như thế, mình có thể làm được, mình mới là người nắm quyền chủ động.
Chiếc xe bon bon chạy thẳng về hội trường tổ chức cuộc họp.
Vài phút sau, điện thoại Trịnh Thư Ý bỗng rung lên, có người trong nhóm chat đang nhắc đến cô.
Nhóm này có tên là “Nhóm phóng viên Tài chính của Giang Thành”, đây không phải là nhóm chat công việc mà là nhóm chat tiêng tư với mục đích nhằm giao lưu, hỗ trợ đồng nghiệp trong ngành.
Trong nhóm có phóng viên tạp chí giống như Trịnh Thư Ý, cũng có phóng viên đài truyền hình, và cả phóng viên của phương tiện truyền thông mới.
Sư Hàng – Kênh Tài chính và Kinh tế Giang Thành: @Trịnh Thư Ý – tạp chí Kinh tế và Tài chính, cô đang ở Phủ Thành hả? Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy cô thì phải? Trước cửa khách sạn Oxley, người mặc áo khoác màu nâu nhạt có phải là cô không?
Sư Hàng – Kênh Tài chính và Kinh tế Giang Thành: Lần này cô cũng đến đây tham dự à?
Trịnh Thư Ý nhìn thoáng qua, không có ý định trả lời nên vờ như không nhìn thấy, vì dù sao tin nhắn cũng sẽ nhanh chóng trôi mất.
Nhưng Khổng Nam cũng ở trong nhóm này, sau khi đọc được tin nhắn, cô ấy lập tức gửi sang cho Trịnh Thư Ý một tin nhắn thoại.
Trịnh Thư Ý liếc trộm Thời Yến một cái, thấy anh không để ý bên này, cô mới đưa điện thoại đến bên tai, ấn nút phát tin nhắn.
Một giây sau, trong xe bỗng nhiên vang lên giọng nói vô cùng dễ nhận biết của Khổng Nam.
“Sao cô lại đi Phủ Thành thế? Tham dự hội thảo hả? Không phải cô nói cô đi cùng ba mình ư?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Từng câu từng chữ bật ra, vang lên trong xe vô cùng rõ ràng.
Điện thoại đặt bên tai Trịnh Thư Ý như bị đóng băng.
Trong khoảnh khắc đó, cô cứ ngỡ như mình nghe lầm.
Sao cô lại mở loa ngoài khi ở trong xe thế này?
Nhưng phản ứng của Thời Yến đã quét sạch chút may mắn trong lòng cô.
Anh quay đầu, híp mắt hỏi cô, “Em đi cùng ba à?”
Trịnh Thư Ý im lặng không nói.
Tài xế ngồi ở ghế lái khẽ ho một tiếng, cô mới chợt nhớ ra, tối qua trêи đường đến đây, cô thấy nhạc của tài xế mở không hay nên đã dùng điện thoại của mình rồi kết nối bluetooth.
Cho nên lúc nãy khi vừa lên xe, bluetooth đã tự động kết nối.
Trịnh Thư Ý, “…”
Thời Yến đưa tay gác lên thành ghế phía sau cô, “Ra ngoài với tôi mất mặt lắm à?”
Trịnh Thư Ý cố gắng kiềm nén không để bản thân lộ vẻ bối rối, “Không phải…”
“Ồ… thế à…” Thời Yến dường như đã hiểu ra, anh gật đầu, “Hóa ra em thích kiểu thế này?”
Trịnh Thư Ý quay đầu hỏi anh, “Kiểu gì?”
Thời Yến nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ, “Hóa ra em thích gọi ba.”
Anh còn gật đầu, giống như đã tiếp nhận “sở thích” này.
Trịnh Thư Ý, “…”
Suốt đoạn đường sau đó, Trịnh Thư Ý không muốn an phận cũng phải an phận.
Nếu không, cô thật sự nghi ngờ Thời Yến có khả năng bắt cô lại rồi để cô gọi mình là “ba”.
…
Tham dự hội thảo Krencher với Thời Yến quả thật có rất nhiều chỗ tốt.
Làm một đối tác chiến lược hàng năm trả mấy trăm ngàn Euro, vẫn nhận được nhiều ưu đãi hơn so với một hội viên bình thường với hội phí mấy chục ngàn Euro một năm.
Ngồi ở hàng đầu tiên, người dẫn chương trình và bốn vị khách mời trò chuyện thoải mái với nhau, chủ đề liên tiếp được gợi ra, thỉnh thoảng lại nhận được vài tràng vỗ tay của khán giả ở bên dưới.
Mới có buổi đầu tiên mà không khí đã vô cùng sôi nổi.
Nhưng Trịnh Thư Ý ở bên cạnh lại khá là yên lặng, ánh mắt cô chăm chú nhìn người trêи khán đài, thỉnh thoảng đăm chiêu như có điều suy nghĩ, ngay cả Thời Yến quay sang nhìn cô mấy lần mà cô vẫn không phát hiện.
Thời Yến không biết bây giờ mình nên cảm thấy khó hiểu hay là cảm thấy không quen nữa.
Kể từ sự việc tối hôm qua, dù Trịnh Thư Ý có biểu hiện xốc nổi thế nào thì anh cũng cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Nhưng tuyệt đối không thể nào an phận thủ thường như bây giờ. Loading…
Chẳng biết mỗi ngày trong đầu cô suy nghĩ cái gì nữa.
Đến khi cuộc họp đầu tiên tiến hành đến gần cuối, người bên cạnh mới bắt đầu nhúc nhích.
Mấy hành động nhỏ này của cô không hề khiến người khác chú ý, nhưng từ khóe mắt của anh, mỗi một hành động kì lạ của cô đều được anh thu vào tầm mắt.
Chốc chốc thì chỉnh váy, chốc chốc lại chỉnh áo.
Một hồi thì ngồi bắt chéo chân, một hồi lại liếc sang anh, ngón tay thì cứ gõ gõ nhẹ lên thành lan can, có vẻ như cô muốn nói gì đó nhưng lại cố gắng kìm nén.
Thời Yến bỗng nắm chặt lấy tay cô, ấn xuống tay vịn, nhỏ giọng hỏi, “Em lại muốn làm gì thế?”
Trịnh Thư Ý khẽ giãy ra, không rút được tay về nên ấp úng đáp, “Sau khi cuộc họp này kết thúc, em muốn về khách sạn.”
Hai người châu đầu thì thầm với nhau.
“Sao thế?”
“Không sao…”
Thời Yến nhìn cô thật sâu.
Lại bắt đầu nữa rồi. Cô đúng là chẳng bao giờ chịu an phận cả.
Nhưng cô không nói gì, gương mặt lại kiềm nén đến đỏ bừng, Thời Yến chỉ đành chiều theo ý cô.
“Về đến phòng thì nhớ báo tôi một tiếng.”
Trịnh Thư Ý gật đầu.
Buổi họp vừa kết thúc, cô lập tức rời đi trong yên lặng.
Cũng may, chỗ này cách khách sạn không xa, chưa đến hai mươi phút thì cô đã về tới phòng mình, tiện thể gọi điện cho quầy tiếp tân nhờ đưa lên vài món đồ.
Trịnh Thư Ý vội vàng đi vào phòng tắm để thay đồ lót và tampon, khi cô vừa ngả xuống giường, trời đất như quay cuồng, dưới bụng quặn đau giống như núi lửa bộc phát, sau đó tuôn trào toàn thân.
Cô đạp rớt giầy, ôm chặt gối, chầm chậm cuộn mình lại nằm một góc ở bên giường.
…
Mười một giờ ba mươi, buổi họp thứ hai kết thúc đúng giờ.
Thời Yến vừa đứng lên, chưa kịp bước ra khỏi hội trường thì đã bị người chủ trì cuộc họp lần này gọi lại.
Đây là một MC của một kênh truyền hình Kinh tế và Tài chính nào đó, từng gặp Thời Yến vài lần, bây giờ người ta muốn đến mời anh cùng đi ăn trưa.
Thời Yến đồng ý, người dẫn chương trình kia nhìn xung quanh anh một hồi, rồi lại hỏi, “Cô gái đi cùng anh có đến không?”
Thật ra lúc nãy khi ở trêи sân khấu, anh ta đã nhìn thấy Thời Yến và Trịnh Thư Ý đang thì thầm to nhỏ với nhau, hành động khá là thân mật, đoán chừng là mối quan hệ kia.
Nhưng anh ta nghĩ lại, chẳng may không phải thì sao? Thế thì chẳng phải sẽ rất lúng túng ư.
“Cô ấy không khỏe nên về khách sạn rồi, chắc là không đến được.”
Nghe giọng Thời Yến và nhìn vẻ mặt của anh, người dẫn chương trình kia cũng đã hiểu, gật đầu nói, “Thế thì để lần sau vậy, tôi thấy cô ấy hình như khá hứng thú với chủ đề ngày hôm nay.”
Thời Yến thuận miệng đáp lại một tiếng, “Vâng.”
Sau đó, anh và Trần Thịnh bước ra ngoài, đưa mắt nhìn điện thoại, bên phía Trịnh Thư Ý chẳng thấy động tĩnh gì. Anh bèn gọi điện thoại qua, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
“Đi hỏi bên khách sạn thử đi.” Thời Yến bảo Trần Thịnh, “Xem cô ấy có chuyện gì?”
Không cần Thời Yến nói “cô ấy” là ai, Trần Thịnh đã xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Vài phút sau, Trần Thịnh báo lại, “Cô ấy đã về khách sạn rồi, sau đó tìm nhân viên lễ tân xin một hộp thuốc giảm đau.”
“Thuốc giảm đau?”
Thời Yến nhìn đồng hồ rồi nói, “Tiệc trưa nay cậu đi thay tôi đi.”
Trần Thịnh gật đầu, nhưng trong lòng lại không nói nên lời.
Tại sao lại là anh ta chứ?
Anh ta cũng muốn về khách sạn nghỉ ngơi mà.
…
Thời Yến đứng trước cửa phòng Trịnh Thư Ý, lúc anh đang định đưa tay gõ cửa thì chợt dừng lại.
Đoạn đường từ hội trường đến khách sạn khá gần, gần đến mức đến bây giờ anh mới có phản ứng lại, tại sao mình lại không nói gì mà lại về thẳng đây.
Một lát sau, anh bỏ tay xuống, ngược lại móc điện thoại ra.
Tiếng chuông vang lên rất lâu, đến khi điện thoại tự động cúp máy, Thời Yến mới đưa tay ấn chuông cửa lần nữa.
Đồng cảnh ngộ với tiếng chuông điện thoại, chuông cửa vang lên ba lần mà vẫn không thấy ai đáp lại.
Thời Yến nhíu mày, xoay người đi về phía thang máy.
Ánh nắng ban trưa thưa thớt xuyên qua rèm cửa sổ hắt lên giường, tạo thành bóng đổ xuống chiếc giường đơn màu trắng.
Toàn thân Trịnh Thư Ý toát mồ hôi lạnh, thấm ướt cả quần áo, dính lên người vô cùng khó chịu, đến khi cô mơ màng tỉnh dậy, tâm trạng cũng trở nên kém hẳn.
Bên tai lại vang lên tiếng chuông, cô bực bội rêи lên một tiếng, đẩy gối ra, đưa tay lần mò tìm điện thoại.
Nhưng cô không sờ thấy điện thoại mà lại bắt được một thứ gì đó vô cùng ấm áp.
Cô chầm chậm mở mắt ra, vừa nghiêng đầu, Thời Yến đã xuất hiện ở bên giường của mình.
Và cả, tay cô đang chạm vào cổ tay của anh.
“Anh… sao anh lại vào đây?”
Thời Yến cụp mắt nhìn mấy ngón tay của cô, đổi thành anh nắm lấy tay cô, rồi nhét lại vào chăn.
“Nếu tôi không quay về, em tính tự sinh tự diệt hả?”
Có lẽ là do uống thuốc nên đầu cô vẫn mê man, Trịnh Thư Ý ngơ ra hồi lâu mới dần nắm rõ tình huống hiện tại.
Tuy lời anh nói không mấy dễ nghe, nhưng hình như anh biết cô bệnh, cho nên mới cố tình về đây để thăm cô.
Trịnh Thư Ý không nói gì, gương mặt tái nhợt không có lấy một tí máu, ngay cả đôi mắt cũng mờ mịt ʍôиɠ lung, cứ nhìn anh chăm chú như thế, nhưng lại không còn sinh khí như ngày thường.
Không hiểu sao trái tim Thời Yến lại nhói lên, tựa như vừa thở dài, anh nặng nề hỏi, “Em sao thế?”
Con người khi bệnh đến thì vô cùng yếu ớt, đạo lý này chưa bao giờ thay đổi.
Lúc cô đau đến mức kéo gối vừa cắn vừa đấm, không có ai ở bên cạnh cô.
Cảm giác như thế thường rất dễ bị phóng đại lên vô số lần, khiến người ta cảm thấy dường như mình đã bị cả thế giới vứt bỏ.
Sự xuất hiện của anh vào lúc này khiến Trịnh Thư Ý không nhịn được mà muốn bắt lấy cái cảm giác an toàn kia.
Cô không còn sức để nghĩ đến chuyện khác nữa.
Nhưng mà —
“Em đau…”
Trịnh Thư Ý kéo chăn lên, yếu ớt lên tiếng, sau khi nói xong mới phát hiện ra giọng của mình sao lại khác thế này.
Thật ra cô cũng không đau đến mức đó, nhưng cô lại bày ra dáng vẻ như mình mắc bệnh nan y đến nơi rồi ấy.
“Đau ở đâu?” Thời Yến hỏi cô.
Trịnh Thư Ý cất giọng khàn khàn, “Chỗ nào cũng đau hết.”
Thời Yến, “…”
Anh ngồi thẳng người lên, khóe môi dần nhếch lên thành một nụ cười mất kiên nhẫn, dường như là đã nhìn thấu diễn xuất của cô.
Trịnh Thư Ý xấu hổ, vội nói, “Thật ra cũng không đau đến thế, anh dỗ em mấy câu là được rồi.”
Thời Yến cụp mắt, quan sát cô một hồi, “Dỗ thế nào?”
“Anh chỉ cần nói…” Trịnh Thư Ý suy nghĩ một lát, “Chưa lên trời mà sao anh đã nhìn thấy tiên nữ rồi?”
“…” Vẻ mặt Thời Yến khó mà diễn tả thành lời.
Sau đó, anh đi đến bên giường, cởi áo vest ra, không chút biểu cảm ngồi xuống ghế sofa.
Lúc anh ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, giọng điệu trở nên bất đắc dĩ, “Ngủ đi, tôi ở đây.”
“Tiên nữ ạ.”