Sau khi báo cáo công việc với Thời Yến xong xuôi, Khâu Phúc nhanh chóng quay về phòng tài vụ ở tầng tám.
Trịnh Thư Ý vẫn đang đợi ông ta. Cô lẳng lặng ngồi đó, cầm một ly cà phê nóng trong tay.
Khâu Phúc nhìn cô từ xa vài lần, trong lòng thầm cân nhắc tình hình trước mắt.
Thật ra Khâu Phúc là kiểu người gió thổi chiều nào theo chiều nấy điển hình trong công ty, ngoại trừ làm tốt công việc của bản thân ra, ông ta cũng rất giỏi trong việc nhìn sắc mặt của sếp mà làm việc.
Ví dụ như khi ông ta cảm nhận được Thời Yến có ác cảm đối với Tần Nhạc Chi trong việc tư, ông liền ra tay ngay lập tức, không để Tần Nhạc Chi xuất hiện thêm lần nào nữa.
Trải qua chút chuyện nhỏ của ngày hôm nay, ông cũng nhận ra có lẽ giữa Thời Yến và Trịnh Thư Ý đã xảy ra một vài chuyện không vui.
Tuy nhiên ông vẫn không thể xác định được đây là chuyện giận dỗi giữa những cặp đôi yêu nhau hay là chuyện gì khác. Vả lại, ông từng hợp tác với Trịnh Thư Ý nhiều lần, chính bản thân ông cũng rất thích thái độ làm việc của cô gái nhỏ này, thế nên hôm nay ông vẫn khách sáo tiếp đãi cô.
Chỉ là bầu không khí khó tránh khỏi nghiêm túc hơn bình thường, ông chưa từng lạc đề giữa chừng, khiến Trịnh Thư Ý phải theo sát suy nghĩ của ông trong suốt quá trình phỏng vấn, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi buổi phỏng vấn kéo dài gần 2-3 tiếng kết thúc, dường như Trịnh Thư Ý đã bị bao vây trong bầu không khí nghiêm túc này.
Vì thế khi rời khỏi Minh Dự Vân Sang, sắc mặt cô vẫn không lộ ra một chút bất thường nào.
Đến khi lên taxi, cô cũng không thèm nghỉ ngơi, lập tức đeo tai nghe vào nghe lại đoạn ghi âm lúc nãy của Khâu Phúc.
Tuy nhiên, Tất Nhược San lại gọi điện đến ngay vào lúc này.
“Chị gái à, bộ mày bị cắt mạng rồi hả?” Tất Nhược San vừa tan tầm nên giọng điệu khá thong thả, “Hay là do tình cảm giữa đôi ta đã tan vỡ, sao tin nhắn tao gửi cho mày từ hôm trước mà mày vẫn chưa trả lời lại.”
“Hả?” Trịnh Thư Ý ngớ ra một hồi, “À, chắc tao quên ấy.”
“Được, tao chấp nhận lý do này của mày. Tin nhắn sáng nay cũng chưa trả lời, cái này thì mày giải thích thế nào? Trong lòng mày, tao không có địa vị nào hết hả?”
Trịnh Thư Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như cô đã cách biệt khỏi thế giới này, dù bạn mình đang ríu rít trong điện thoại, cô vẫn có thể đắm chìm vào sự trầm mặc của bản thân.
Vì thế, dù không thấy mặt nhau nhưng Tất Nhược San vẫn nhạy cảm nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Trịnh Thư Ý, cô ấy lập tức thu lại dáng vẻ cà rỡn kia, hỏi, “Mày sao thế? Dạo này bận lắm hả?”
Tất Nhược San đã chủ động mở miệng tâm sự, thế nhưng cảm xúc của Trịnh Thư Ý bị đèn nén ở trong lòng suốt mấy ngày qua, nó đã lắng lại thành bùn cát, không giống như chuyện vừa xảy ra mà có thể tuôn ra như thác đổ.
Chỉ kể lại chuyện đã qua mà như khiến Trịnh Thư Ý phải trải qua những cảm xúc này thêm một lần nữa.
Đặc biệt là khi kể lại chuyện mới xảy ra ban nãy, cô ngập ngừng, tựa như đột nhiên mất đi năng lực biểu đạt ngôn ngữ, không biết phải dùng từ gì để diễn tả mấy phút chuyển ngoặc ấy.
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt vờ như không thấy kia của Thời Yến, Trịnh Thư Ý liền có cảm giác cổ họng mình như bị người ta siết chặt.
Yên lặng nghe cô kể hết mọi chuyện, Tất Nhược San thở dài một hơi.
“Sao lại thế… Sao mày không nói sớm… Tao cũng không biết phải làm sao bây giờ, tao cũng không thể giả bộ đồng cảm rồi an ủi mày. Tao chỉ biết nói, chuyện đã thành thế này, ây…”
“Đúng vậy, chuyện đã thành thế này.” Cổ họng Trịnh Thư Ý như chứa cát, hoàn toàn không phải là giọng điệu bình thường của cô, “Anh ấy là người kiêu ngạo thế nào, là người ngậm thìa vàng sinh ra, sao lại gặp phải người như tao chứ, bây giờ chắc anh ấy rất hận tao, hận tao muốn chết rồi.”
Quả thật Tất Nhược San không biết phải nói gì, chỉ đành thốt lên một câu an ủi vô dụng, “Có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi bết bát như mày nghĩ đâu.”
“Mày có biết không, anh ấy đã gọi cháu gái mình về rồi, không cho con bé ở gần tao nữa, chính là vì không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan tới tao đó.”
Tất Nhược San, “Thôi, mày đừng buồn, có lẽ mày với anh ấy gặp nhau sẽ dễ nói chuyện hơn.”
“Tao làm gì còn mặt mũi nào mà đi gặp anh ấy.” Trịnh Thư Ý nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, im lặng một hồi lâu, cố gắng nói ra, “Tao vừa nhớ đến ánh mắt vờ như không thấy tao của anh ấy ngày hôm nay… là tao… là tao khó chịu lắm…”
Lần này, ngay cả Tất Nhược San cũng trở nên im lặng.
Nghe Trịnh Thư Ý nói nhiều như thế, cô ấy cũng xem như đã rõ.
Trịnh Thư Ý thích Thời Yến, rất rất thích Thời Yến, cho nên cô mới thấy buồn như thế.
Nhưng trước thái độ dứt khoát của Thời Yến, Tất Nhược San không thể nào nói thẳng chuyện này được.
Vì cô ấy rõ ràng hơn ai hết, nếu để Trịnh Thư Ý biết người mình thích ghét mình sẽ càng đẩy cô ấy vào vũng bùn sâu hơn.
“Không sao hết, chỉ là một tên đàn ông thôi mà. Dù sao thì mày cũng đã đạt được mục đích rồi, ngẫm lại Nhạc Tinh Châu và ả Tần gì đó, hai người đó bây giờ mới khốn đốn kìa, đoán chừng bọn họ ăn không ngon ngủ không yên ấy chứ.” Tất Nhược San nói, “Đừng nghĩ nữa, mày về nhà tắm rửa sạch sẽ, đặt một phần tôm, xem chương trình giải trí, ngủ một giấc là ổn rồi.”
Trịnh Thư Ý “ừ” một tiếng, cúp điện thoại, taxi đã chạy đến dưới lầu công ty cô.
Vào những lúc thế này, cô không thể chạy thẳng về nhà.
Cô không muốn một mình ở trong căn phòng vắng lặng, sự cô đơn sẽ làm phóng đại mọi cảm xúc, bản thân cô đã tự trải nghiệm tình huống này cách đây mấy ngày.
…
Tuy là cuối tuần, nhưng trong công ty vẫn có rất nhiều người tăng ca. Vì thế khi mọi người nhìn thấy Trịnh Thư Ý quay về cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Có vài cô gái đang ngồi cùng nhau ăn bánh ngọt, Trịnh Thư Ý bình tĩnh gọi một phần, sau đó quay lại bàn làm việc mở máy tính lên.
Vừa lên mạng, trêи màn hình lập tức xuất hiện một email mới.
Nhìn thấy người gửi mail, Trịnh Thư Ý vội vàng tập trung tinh thần, thoát khỏi trạng thái thả hồn theo gió.
Email này có thể nói là tin tốt duy nhất trong mấy ngày gần đây.
Bắt đầu từ năm ngoái, Trịnh Thư Ý luôn tìm cách liên lạc với một nhà tài chính ở Mỹ.
Ông có ba cuốn sách kinh điển nổi tiếng thế giới, là một người đức cao vọng trọng trong giới, cũng là giáo sư trong biên chế của đại học H.
Cũng chính vì nguyên nhân đó nên việc mời ông phỏng vấn khó như lên trời vậy.
Trong nửa năm nay, Trịnh Thư Ý đã gửi cho ông tổng cộng mười bảy email, mỗi một lần đều có nội dung khác nhau, năn nỉ rồi lại năn nỉ.
Vào tháng trước, khi gửi email thứ mười bảy đi, Trịnh Thư Ý đã không còn chút hy vọng nào nữa.
Không ngờ khi cô chuẩn bị tinh thần từ bỏ, bỗng nhiên lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Niềm vui bất ngờ ập đến, Trịnh Thư Ý cứ sợ mình nhìn nhầm, đọc đi đọc lại nội dung email đối phương gửi đến.
Cuối cùng, cô gần như run rẩy viết mail trả lời lại.
Nhưng khi cơn vui mừng qua đi, nhìn lên màn hình vi tính, trong lòng cô lại bắt đầu trở nên trống trải.
Trịnh Thư Ý luôn cảm thấy mình là người rất có nghị lực, từ lúc đi học, dù là đông hay hè, bốn năm như một, cô vẫn kiên trì đọc sách buổi sáng, đến khi đi làm, cô luôn luôn cố gắng giành lấy cơ hội cho bản thân.
Sau này gặp Thời Yến, dù anh hờ hững lạnh nhạt ra sao, cô vẫn luôn tạo cơ hội giống như loài gián đập hoài không chết.
Nhưng bây giờ cô lại bị một cảm giác áp lực không tên đè nặng trong lòng.
Có lẽ là do ánh mắt kia của Thời Yến, có lẽ là do chuyện anh chặn Wechat của cô, Trịnh Thư Ý cảm giác bây giờ mình có muốn làm gì cũng không được.
Đến khi ráng chiều ở chân trời dần dần bị màn đêm xâm chiếm, cuối cùng Trịnh Thư Ý cũng di chuyển con chuột, nhập tài khoản của Thời Yến vào cột người gửi email.
Cô muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng có lẽ cô cũng đã bị anh chặn giống như trêи Wechat.
Một email khoảng mười mấy chữ, nhưng Trịnh Thư Ý phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới viết xong.
Ngay khoảnh khắc bấm nút gửi đi, cô nghĩ, cuối cùng cô cũng đã nói nên câu xin lỗi vẫn luôn thiếu anh.
Có lẽ đã trút được gánh nặng.
Nhưng không hiểu vì sao mà cô lại thấy lòng nghèn nghẹn.
Cô hít sâu vài hơi, sau đó cầm ly đứng dậy. Nhưng chưa kịp đi đến phòng trà nước, cô với mới đến ngã rẽ đã bị Hứa Vũ Linh đang vội vã bước đến đâm sầm vào mình.
Cả người Trịnh Thư Ý loạng choạng, ngã xuống đất.
Góc bàn sượt qua mu bàn tay của cô, kéo rách một miếng da. Trịnh Thư Ý vịn bàn, nhìn chằm chằm vết trầy trêи tay.
Hưa Vũ Linh đỡ cô dậy, “Cô không sao chứ?”
Vừa dứt lời, Hứa Vũ Linh liền nhìn thấy giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ gương mặt Trịnh Thư Ý.
“Này, không phải chứ, sao cô lại khóc thế?!”
Hứa Vũ Linh sợ ngây người, đối mặt với những ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh, cô ta gấp đến độ xoay mòng mòng, “Tôi chỉ bất cẩn va vào cô thôi mà, tôi đâu có cố ý!”
Trịnh Thư Ý đưa tay xoa mặt, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị đứt liên tục rơi xuống.
“Trịnh Thư Ý, cô, cô, cô…”
Hứa Vũ Linh không biết phải nói gì, cô ta phải phục sát đất vì diễn xuất đạt giải Oscar của cô, “Cô có cần thiết phải thế không hả? Diễn kịch cũng không diễn giống như cô đâu!”
Sau đó cô ta vội vàng giải thích với đồng nghiệp, “Tôi, tôi chỉ va nhẹ vào cô ta thôi!”
Lời của Hứa Vũ Linh dường như chẳng có tác dụng gì.
Trịnh Thư Ý chẳng thèm lau nước mắt, cô ngồi xổm đưa tay bụm mặt lại, chôn mặt vào đầu gối, mặc cho nước mắt từ kẽ tay rơi xuống váy.
Cô là đồ nhát gan, đồ nhu nhược, cô chỉ biết khư khư bảo vệ bản thân.
Cô sợ ánh mắt mang đến cảm giác cả trái tim bị khoét mất giống như ánh mắt ấy của Thời Yến.
Cô không muốn lại trải qua cảm giác đó một lần nào nữa.
…
Cùng lúc đó, đêm tiệc từ thiện thường niên của tài chính EM đã được mở màn trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hơn ngàn cái tên nổi tiếng trong giới trêи toàn thế giới tề tụ về đây, cả căn phòng rực rỡ ánh đèn, người người quần là áo lượt. Loading…
Trong lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, nâng ly cạn chén với nhau, khóe mắt Thời Yến lại chợt lướt qua một bóng người.
Khi mọi sự chú ý của tất mọi người đều tập trung lên người Thời Yến, ánh mắt anh lại khóa chặt và di chuyển theo bóng lưng mảnh mai của cô gái ấy.
Cô mặc áo sơ mi màu xanh nhạt phối với váy bút chì màu trắng, mái tóc dài buông xõa bên vai. Cô cầm ly rượu đế cao, đi đến bên cạnh tháp rượu champagne, nhấp một ngụm rượu.
Động tác nhỏ này lại bị Quan Tế phát hiện, anh ta nhìn theo ánh mắt Thời Yến, sau khi xác nhận thì cất giọng trêu chọc, “Sao, có ý với người ta hả? Cô ấy là trader* của EM, Fiona, để tôi giới thiệu hai người với nhau nhé?”
*Trader: Trêи thị trường tài chính, Trader là một cá nhân thực hiện các giao dịch mua/bán các sản phẩm tài chính như các cặp tiền tệ trêи thị trường forex, các loại chứng khoán, chỉ số, vàng, bạc, cryptocurrency v.v. với danh nghĩa bản thân hoặc đại diện cho tổ chức/cá nhân khác. (fxnews.exness.com)
“Không cần.” Thời Yến thu hồi tầm mắt, nhìn về khu nghỉ ngơi đằng trước, nói với Quan Tế, “Tôi qua đó tìm chú Quan.”
Lúc cất bước sang đó, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, hàng chân mày nhíu chặt, bước chân nhanh hơn, giống như muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cái cô gái Trịnh Thư Ý này, mấy ngày trước chưa gặp mặt thì anh vẫn còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc ở trong lòng.
Nhưng hôm nay, khi cô đột ngột xuất hiện trước mặt anh, những cơn sóng ngầm như cuồn cuộn ập tới, gần như nhấn chìm lý trí của anh.
Mà giờ phút này, chỉ nhìn thấy một cô gái có bóng lưng giống cô thôi mà Thời Yến đã bồn chồn không yên.
Suốt đêm tiệc từ thiện sau đó, trong lòng Thời Yến như có một cây gai, muốn nhổ, nhưng lại không tìm được chỗ để nhổ.
…
Đêm khuya, tại Bác Cảng Vân Loan.
Ánh đèn trong bầu trời đêm như những hạt đậu nhỏ ở bên ngoài cửa sổ, dọc theo cây cầu Giang Thành, nối lại thành một chuỗi hạt châu kéo dài không dứt.
Thời Yến cầm ly rượu rỗng trong tay, trêи người nồng nặc mùi rượu mặc gió thổi cũng không sao tan hết, nhưng gương mặt anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trước sau như một.
Hai ngọn đèn treo trêи đỉnh đầu nhẹ nhàng lắc lư theo gió khiến ánh đèn hắt vào ly rượu.
Nếu không để ý có thể nhìn ra thành một đôi mắt đang cong cong biết cười.
Có lẽ là do hơi cồn, cảnh tượng trước mắt Thời Yến có hơi mơ màng.
Anh lấy điện thoại ra, kéo Trịnh Thư Ý ra khỏi danh sách chặn.
Lịch sử trò chuyện lúc trước vẫn còn đang ở đó.
Anh xem lại từng tin nhắn, nội dung trò chuyện cũng không nhiều, anh lại xem mất một tiếng đồng hồ, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Chờ sau khi anh xem hết toàn bộ tin nhắn cũ, trong men say, cuối cùng anh cũng nhận ra một điều rằng…
Anh đang tìm xem Trịnh Thư Ý có từng để lộ chút thật lòng với anh hay không.
Dù chỉ là một chút thôi.
Trong cơn say, anh đã nghĩ đến, chỉ cần có một chút thôi, anh có thể giả vờ như cái gì cũng không biết.
Nhưng trêи màn hình chỉ toàn là những lời dỗ ngọt của cô, bây giờ đọc lại giống như đang xem chuyện cười vậy.
Thời Yến đặt điện thoại xuống, đưa tay hất đổ chai rượu vô tội ở trêи bàn.
Sau khi trưởng thành, anh luôn cẩn thận bước từng bước, rất ít khi có những hành động phát tiết thế này.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ phát tiết vô cớ ra thì dường như anh chẳng tìm được cách giải quyết nào khác.
Mảnh thủy tinh văng tứ tung, tiếng vang lanh lảnh cứ vang vọng trong căn phòng vắng lặng.
Trịnh Thư Ý lại im lặng quay về danh sách bị chặn của Thời Yến.
Lúc mở mắt ra, ánh sáng vàng óng ảnh của buổi bình minh trang trí cây cầu Giang Thành càng thêm lấp lánh.
Điện thoại vang lên tiếng chuông báo có email quan trọng từ nước ngoài gửi đến, Thời Yến liếc mắt nhìn sang, ánh mắt khẽ lóe sáng.
Trong hộp thư đến, có một email do Trịnh Thư Ý gửi.
Không có quy tắc gửi mail cơ bản, không có lời chào mở đầu, chỉ có một đoạn nội dung ngắn ngủi:
Xin lỗi anh.
Em không có gì để giải thích, cũng không dám đòi hỏi anh tha thứ.
Hy vọng sau này anh sẽ không gặp người nào như em.
Chúc anh luôn mạnh khỏe.
Cảm xúc vốn dĩ đã trở nên êm dịu lại bị email này đập nát.
Thời Yến đọc đi đọc lại mấy dòng tin ngắn ngủi này, bất chợt nở nụ cười tự giễu.
Mấy cái gọi là hồn nhiên đáng yêu kia, chẳng qua chỉ là do cô muốn đạt được mục đích nên mới diễn mà thôi.
Là một phóng viên kinh tế tài chính, đây mới là giọng điệu chân thật của cô.
Dỗ dành ngon ngọt chỉ là chơi chiêu mà thôi, nếu thật sự thích sẽ không giấu được sự vụng về.
Thời Yến nghĩ, nếu anh nhận ra chuyện này từ sớm thì sẽ không khiến bản thân lưu lạc đến bước này.
Nhưng dù là vậy, trong đầu Thời Yến vẫn hiện lên hình ảnh cô rưng rưng nước mắt, nắm chặt góc áo của anh.
Mặc dù lí trí mách bảo anh rằng, sẽ không có chuyện cô rơi nước mắt.
Nhưng men rượu luôn có tác dụng gây tê liệt.
Thời Yến lại kéo Trịnh Thư Ý ra khỏi danh sách bị chặn, sau đó gõ một dòng tin nhắn:
Thế em đã từng có một chút thực lòng nào không?
Nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cô một lúc, Thời Yến thở dài một hơi, bấm nút gửi đi.
Một giây sau, giao diện hiện lên thông báo:
“Bạn không phải là bạn bè của cô ấy, mời bạn gửi lời mời kết bạn.”
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời của Thời Yến, ở chốn không người, lần đầu tiên anh tức đến mức muốn chửi bậy.