Dưới đại đa số tình huống, nhìn người mình yêu vì mình mà ghen chính là một loại tình thú nho nhỏ.
Trong cuộc sống thường ngày, chuyện này giống như là sự minh chứng tốt nhất cho thấy đối phương đang quan tâm đến mình, còn có thể nếm được vị ngọt đặt biệt trong cơn ghen, vì thế có rất nhiều người ghen đến không biết mệt.
Nhưng Thời Yến lại không muốn.
Dù cho đây chỉ là một việc nhỏ, ngay cả hiểu lầm cũng không được tính, nhưng cảm giác tủi thân, và quá trình khi nỗi chua sót lan tràn khắp cơ thể ấy, anh tuyệt đối không muốn để Trịnh Thư Ý trải nghiệm nó.
Có lẽ là bởi vì anh hiểu rất rõ cảm giác này.
Còn Trịnh Thư Ý lại không nghĩ nhiều đến thế.
Khi nghe Thời Yến nói như thế, cơn giận đang bốc khói ngùn ngụt ra bên ngoài bỗng chốc tan biến thành mây khói, hóa thành dòng chảy ngọt ngào chạy thẳng vào đáy lòng cô.
“Anh đừng có nói bậy, ai ghen chứ.” Khóe môi Trịnh Thư Ý cong lên không cách nào ngăn lại được, nhưng cô vẫn còn rất mạnh miệng, “Em là em tiếc cho cái áo anh thôi, nhìn là biết áo đắt tiền rồi, cứ để trơ ra cho người ta phá hư như thế.”
Thời Yến nhìn cô, đang định nói thì điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Thời Yến đảo mắt qua nhìn người gọi đến liền bắt máy.
Là điện thoại của Tống Nhạc Lam.
“Em đang làm gì đấy?”
Thời Yến, “Em ăn cơm.”
Tống Nhạc Lam, “Ăn ở nhà hả?”
Thời Yến, “Ở ngoài.”
Tống Nhạc Lam “À” một tiếng, “Ăn cùng Nguyệt Nguyệt hả?”
Thời Yến, “Em không đi với con bé.”
Tống Nhạc Lam, “Thế em có biết nó đi đâu không? Trong nhà không có ai, cũng không thấy nó trả lời tin nhắn.”
Thời Yến, “Em không biết nữa.”
Đã quen với cách nói chuyện ngắn gọn của Thời Yến, Tống Nhạc Lam tự mình lẩm bẩm, “Ngày nào cũng không thấy mặt mũi nó đâu hết, công việc thì không làm, nhưng mà từ đầu đường đến cuối hẻm toàn là dấu chân của nó, chẳng biết nó lại chạy đi đâu nữa rồi.”
Lúc Tống Nhạc Lam nói chuyện với anh, đúng lúc đồ ăn được mang lên.
Trịnh Thư Ý cầm đũa khuấy mì, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Thời Yến.
Nghe giọng điệu của anh khi nhận điện thoại thì có vẻ như anh đang nói chuyện với người trong nhà, cũng chẳng để ý đến tô mì trước mặt.
Thế là Trịnh Thư Ý bưng tô mì của anh sang, lấy đũa giúp anh trộn đều.
Đầu bên kia điện thoại, Tống Nhạc Lam nghe thấy chỗ Thời Yến có hơi ồn ào bèn hỏi, “Em đi với ai thế?”
Nét mặt của Thời Yến cuối cùng cũng có chút thay đổi, anh nhìn sang Trịnh Thư Ý đang cẩn thận trộn mì, giọng dịu dàng hẳn.
“Bạn gái em.”
Nghe thấy thế, Trịnh Thư Ý dừng tay, ngẩng đầu lên hỏi nhỏ, “Ai gọi cho anh thế?”
Thời Yến như chợt nhớ ra điều gì, anh nhìn vào mắt cô rồi cười nói, “Chị anh.”
“Ồ.” Trịnh Thư Ý gật đầu, “Em biết rồi, hai người cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến em.”
Vừa dứt câu, Thời Yến lại đưa điện thoại đến trước mặt cô, “Em có muốn chào chị ấy một tiếng không?”
Trịnh Thư Ý hốt hoảng, vội vàng lắc đầu lia lịa, đặt đũa xuống rồi tiếp tục khoát tay, nhưng cô không nói một tiếng nào.
“Không muốn à?” Thời Yến vẫn cười, “Em không muốn chào chị anh một tiếng à?”
“Suỵt!”
Trịnh Thư Ý nhíu mày, cô đặt ngón trỏ trước miệng ra hiệu anh im lặng.
Gì mà cứ hở ra là bảo chào chị gái anh, cô chưa chuẩn bị tâm lý gì hết.
Đã vậy anh còn nghênh ngang nói thẳng trước điện thoại, chẳng may chị ấy nghe thấy tưởng cô không muốn chào, lại nghĩ cô kiêu ngạo thì phải làm sao.
Có trời mới biết cô đang rất là căng thẳng.
Ngắt ngang một đoạn, lúc Thời Yến và Tống Nhạc Lam tiếp tục trò chuyện với nhau, Trịnh Thư Ý chỉ yên lặng ăn mì, không nói một câu.
Đến khi anh cúp điện thoại, cô mới hỏi, “À đúng rồi, chị của anh… hình như em ít khi nào nghe nói đến, cũng chưa từng nhìn thấy. Chị ấy không làm việc trong công ty của bọn anh hả?”
“Ừ.” Lúc Thời Yến cúi đầu, anh không kiềm được khẽ cười.
Trịnh Thư Ý, “Anh cười gì thế?”
“Không có gì.” Thời Yến thờ ơ đáp lại, “Chị ấy khá là khiêm tốn.”
“À.”
Trịnh Thư Ý thầm nghĩ, cũng đúng.
Tuy cô không thích hóng hớt chuyện nhà người khác, nhưng giữa các thành viên trong gia đình của những người như Thời Yến luôn có liên quan đến lợi ích khá lớn.
Thỉnh thoảng vợ chồng nhà nào đó xuất hiện vết rạn nứt, thường thì sẽ liên quan đến tranh chấp tài sản. Vì thế những mối quan hệ thế này này luôn thu hút sự chú ý của giới truyền thông.
Nhưng nhà họ Thời lại là trường hợp đặc biệt.
Quan hệ gia đình bọn họ vô cùng đơn giản, chỉ có Thời Văn Quang, Tần Hiếu Minh và Thời Yến là lộ diện trước công chúng.
Mẹ Thời Yến qua đời đã lâu, chuyện này ai cũng biết.
Còn con rể Tần Hiếu Minh thường xuất hiện trong tất cả các trường hợp, nhưng vợ ông lại là một bí mật trong mắt giới truyền thông, ngay cả những bữa tiệc chính thức bà cũng không bao giờ xuất hiện.
Từng có người muốn đào bới tin tức về con gái lớn của Thời Văn Quang, nhưng người ta vốn dĩ không hề xuất hiện trước mặt công chúng, một chút dấu vết cũng không tìm ra.
Cũng từng có người đùa rằng, Thời Hoài Mạn chỉ là một nhân vật hư ảo.
Dần dà, mọi người cũng dần ngầm thừa nhận, Thời Hoài Mạn là một phu nhân nhà giàu thích trốn trong nhà không ra ngoài, bình thường thì thích uống trà, mua sắm, không có giá trị gì đáng để chú ý.
“Nếu không phải anh vừa mới nghe điện thoại của chị ấy, em đã quên mất anh còn có một người chị đấy.”
Trịnh Thư Ý nói, “Chị ấy cũng khiêm tốn quá.”
“Ừ.” Thời Yến đồng ý với cách nói của cô, “Thế hôm nào em gặp chị ấy nhé?”
“…”
Trịnh Thư Ý ngậm sợi mì một hồi lâu mà không nuốt xuống được, có chút mong chờ, nhưng cũng rất căng thẳng, “Vậy, vậy cũng được, nhưng đừng gấp quá, để em chuẩn bị một chút.”
“Ừ.” Thời Yến gật đầu, “Em đừng gấp, từ từ chuẩn bị.”
…
Tuy cô bảo không gấp, nhưng trên suốt đường về, Trịnh Thư Ý luôn nói chuyện về chị gái anh.
“Chị anh không làm trong công ty nhà, thế thì bình thường chị ấy làm gì?”
Trên cửa sổ xe hở một khe nhỏ, gió đêm lành lạnh thổi vào, phần phật lướt qua mấy lọn tóc trên trán Thời Yến.
Dường như tâm trạng của anh hiện giờ rất tốt, bên môi luôn nở nụ cười, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
“Chị ấy à, mỗi ngày ca hát, khiêu vũ, ngoài ra thì không làm gì khác.”
“Ồ, thoải mái thật.”
Trịnh Thư Ý nghe thế cũng có hơi hâm mộ, “Thế trông chị ấy có giống anh không?”
“Bọn anh à…” Thời Yến cười híp mắt, “Rất giống.”
“Thật à?”
Trịnh Thư Ý thấy anh vừa nhắc đến chị gái mình liền cười tươi roi rói, cô nghĩ tình cảm giữa anh và chị ắt hẳn rất tốt, vì thế lại càng tò mò, “Thế anh cho em xem ảnh chị ấy đi, em có hơi tò mò đấy.”
Thời Yến nhếch môi, trong mắt ngập tràn ý cười, nhưng anh lại không trả lời Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý nhanh chóng lấy điện thoại đang đặt trên hộp điều khiển của anh, “Em xem chút thôi mà.”
“Đừng động đậy.” Thời Yến đưa tay bắt lấy tay cô, “Anh không có hình của chị ấy.”
Trịnh Thư Ý không tin, “Anh lừa ai thế?”
“Thật mà.” Thời Yến dễ dàng giật lại điện thoại từ trong tay cô, mở khóa màn hình, rồi đưa sang cho cô, “Không tin thì em xem đi.”
Trịnh Thư Ý sẽ không thật sự lục tìm trong điện thoại anh, cô lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt sang nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không cho xem thì thôi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp.”
“Ừ.”
Trịnh Thư Ý thấy tối nay Thời Yến có gì đó là lạ, ngay cả tiếng “ừ” cũng mang theo ý cười.
“Anh sao thế?”
Trịnh Thư Ý quay đầu lại, tò mò nhìn anh, “Ai làm anh vui thế hả?”
Thời Yến không nhìn cô, anh tập trung nhìn đèn giao thông trước mặt, mặt không đổi sắc, “Đương nhiên là em rồi chứ còn ai nữa.”
“…”
Sao tự dưng lại nói ngọt thế kia.
Trịnh Thư Ý xấu hổ, ngại ngùng sửa sang lại mái tóc, rồi lại vờ hắng giọng một cái, “Em chỉ nói vu vơ với anh vài câu mà anh đã vui như thế, nếu em…”
Cô đang nói, bỗng dưng im bặt.
“Nếu em làm sao?” Thời Yến dừng đèn đỏ, ngắm nhìn gò má của cô, “Hả?”
“Không có gì.”
Trịnh Thư Ý cụp mắt cười cười, bày ra vẻ cái gì cũng không biết, “Anh lái xe đi, đừng nhìn em nữa.”
Nhưng ánh mắt của Thời Yến cứ dán chặt lên gương mặt Trịnh Thư Ý, mang theo một luồng khí nóng rực, quyến luyến lướt trên gò má của cô, làm bừng lên một mảng đỏ ửng.
Gió đêm đã ngừng, nhiệt độ trong xe dần lên cao.
Trịnh Thư Ý biết Thời Yến đang nhìn mình, nhưng cô lại không ngẩng đầu, ngón tay không yên cứ gõ gõ lên đùi.
Cái người Thời Yến này đúng là lạ lùng, rõ là không hề có tiếp xúc tay chân, nhưng chỉ cần một ánh mắt của anh thôi đã khiến cô cảm thấy hai người bọn họ đã làm chuyện thân mật hơn hết.
Đến khi có tiếng còi từ xe phía sau vang lên, Thời Yến cũng chịu thu lại ánh mắt.
Vào khoảnh khắc ấy, hơi nóng lượn lờ xung quanh Trịnh Thư Ý mới dần tản đi.
Cùng lúc đó, điện thoại của Trịnh Thư Ý vang lên.
Cô nhìn tên người gọi đến, ngớ người ra một lát.
Thời Yến liếc sang liền nhìn thấy hai chữ “Dụ Du”.
Biết anh đã nhìn thấy, Trịnh Thư Ý sợ anh lại ghen tuông vô cớ, cô bèn mở loa ngoài lên.
“A lô?”
Dụ Du không vòng vo mà đi thẳng vào chuyện chính, “Bây giờ cô có rảnh không?”
Trịnh Thư Ý len lén liếc sang Thời Yến, thấy sắc mặt anh bình thường mới trả lời, “Có, sao thế ạ?”
“Là chuyện liên quan đến Tần Thời Nguyệt bạn cô.” Dụ Du bình tĩnh đáp, “Cô ấy có liên lạc với cô không?”
Trịnh Thư Ý, “Tần Thời Nguyệt hả? Không có.”
Đầu bên kia điện thoại bỗng im lặng trong chốc lát, ngay sau đó, Dụ Du cười nói với cô, “Vừa nãy cô ấy có gọi cho tôi, bảo rằng cô ấy bị lạc đường trên núi Ngự Lan, ở rừng núi hoang vắng không bắt được xe nên nhờ tôi đến cứu cô ấy.”
Đúng vậy, không sai, Tần Thời Nguyệt dùng đúng là từ “cứu” này.
Trịnh Thư Ý, “…”
Dụ Du nói tiếp, “Mặc dù không tin cho lắm, hơn nữa tôi hiện không có ở Giang Thành. Nhưng để phòng hờ, tôi nghĩ nên nói với cô một tiếng.”
Anh ấy cười, “Không ngờ, quả nhiên là thế.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Im lặng hồi lâu, cô mới đáp lại, “Ừm, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Trịnh Thư Ý quay sang nhìn Thời Yến.
Quả nhiên, mặt anh đã sầm xuống.
“Em gọi điện thoại cho con bé đi.”
Trịnh Thư Ý ngoan ngoãn gọi điện cho Tần Thời Nguyệt.
Thấy người gọi đến là Trịnh Thư Ý, Tần Thời Nguyệt vui vẻ bắt máy ngay.
“Chị Thư Ý, chị tìm em chi vậy?”
“Con đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng Thời Yến, Tần Thời Nguyệt giật cả mình, giọng nói cũng thay đổi hẳn.
“Con… con ở núi Ngự Lan.”
Thời Yến, “Con rảnh lắm đúng không?”
Tần Thời Nguyệt, “…”
Trong suốt quá trình, Trịnh Thư Ý chỉ là công cụ hình người, Thời Yến nói xong hai câu này liền đưa tay cúp điện thoại.
Còn hướng xe chạy vẫn là hướng nhà của Trịnh Thư Ý.
“Anh mặc kệ con bé thật hả?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Núi ngự Lan quả thực rất vắng vẻ, đã tối thế này chẳng may con bé gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
Tuy lúc tắt điện thoại thoạt nhìn Thời Yến rất lạnh lùng, nhưng bây giờ giọng anh vô cùng bình thản, “Em tưởng nó đi núi Ngự Lan thám hiểm hả? Trên đó có vườn trái cây của chú Quan, con nhỏ đó nó đi hái trái cây đấy.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Thời Yến, “Có cả một nhóm người hầu hạ, dù có lạc đường thì cũng là lạc trong biệt thự thôi.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Tuy Tần Thời Nguyệt là cháu gái của Thời Yến, nhưng hiện giờ, Trịnh Thư Ý lại cảm thấy mất mặt trước mặt Dụ Du vì con nhóc này.
Trong xe yên tĩnh một chốc, Trịnh Thư Ý ngượng ngùng lên tiếng, “Cháu gái anh đúng là… đa mưu túc trí.”
Thời Yến nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Nhờ có mợ út của nó dốc sức truyền thụ kinh nghiệm.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Không biết là do cái câu “mợ út” khiến tim Trịnh Thư Ý rung rinh, hay là vì ý chế nhạo trong lời nói của anh khiến cô nghẹn lời.
Tóm lại, cô im lặng rất lâu, lâu đến nỗi khi Thời Yến tưởng đề tài này đã kết thúc, nhưng lại bất ngờ nghe thấy cô tức giận cất giọng hùng hồn.
“Em có dạy con bé cái gì đâu? Hơn nữa, đâu cần phải quan tâm cách này kế kia làm gì, chỉ cần theo đuổi thành công chính là kế tốt nhất.”
Thời Yến cong khóe môi, “Ừ, em nói đúng đấy.”
…
Tuy Thời Yến không quan tâm đến Tần Thời Nguyệt ở trước mặt Trịnh Thư Ý, nhưng không có nghĩa là anh bỏ mặc cô nhóc.
Tần Thời Nguyệt làm chuyện mất mặt như thế, anh không thể mặc kệ như thế được.
Biện pháp giải quyết của anh lại vô cùng đơn giản và thô bạo.
Giữa trưa ngày thứ hai, Trịnh Thư Ý vừa ăn cơm xong thì Tần Thời Nguyệt tìm đến khóc lóc kể lể.
Tần Thời Nguyệt: Cạn lời, đúng là cạn lời rồi!
Tần Thời Nguyệt: Cậu út em bảo em rảnh rỗi quá làm ngứa mắt ổng, ổng bắt em đi làm!
Tần Thời Nguyệt: Em làm ngứa mắt ổng chỗ nào chứ! Một tuần về nhà ông ngoại ăn cơm có một lần, mấy ngày bình thường có gặp được đâu!
Trịnh Thư Ý thảnh thơi đứng trên ban công, vừa nhấm nháp ly đồ uống nóng, vừa gõ chữ.
Trịnh Thư Ý: Quay về tòa soạn làm việc lại hả?
Tần Thời Nguyệt: Đúng vậy, cậu em còn bảo em đi theo chị học hỏi.
Tần Thời Nguyệt: Biết rõ em không học chuyên ngành này mà! Em nghĩ bây giờ ổng chỉ thấy phóng viên Kinh tế và tài chính là nghề nghiệp tốt nhất thôi. [mỉm cười]
Trịnh Thư Ý cười, nhận được công nhận từ Thời Yến đúng là bất ngờ.
Nhưng cô chưa kịp vui vẻ, Tần Thời Nguyệt đã nói thêm một câu: Nhưng ổng còn nhấn mạnh rằng, đi theo chị học cái tốt chứ đừng có mà học cái xấu.
Nụ cười bên môi Trịnh Thư Ý tắt ngúm.
Trịnh Thư Ý: Chị xấu chỗ nào hả? Bảo ổng nói cho rõ ràng. [mỉm cười]
Một lát sau.
Tần Thời Nguyệt: Ổng nói, tự chị không hiểu hả?
Trịnh Thư Ý: Ngại quá, chị không hiểu.
Trịnh Thư Ý: Em đi hỏi cho rõ ràng, bảo ổng hôm nay phải trả lời cho chị.
Tần Thời Nguyệt:…
Tần Thời Nguyệt: Hai người hủy kết bạn rồi hả?!
Tần Thời Nguyệt: Tự chị đi hỏi đi!
Trịnh Thư Ý rời khỏi khung chat với Tần Thời Nguyệt, đang định quấy rầy Thời Yến thì Khổng Nam nhắn tin hỏi cô trên Wechat: Cô đang ở đâu đấy?
Trịnh Thư Ý: Ngoài ban công đây.
Khổng Nam: Cho cô xem cái này.
Khổng Nam: Mấy bữa nay tôi rảnh nên đi hóng hớt, đúng là hóng được vài thứ đấy.
Ngay sau đó, cô ấy gửi sang một tấm ảnh.
Là một ảnh chụp màn hình trong group chat trên Wechat, tên nhóm trên đầu đã bị cắt bỏ, còn nội dung chính là mấy lời Hứa Vũ Linh nói.
Hứa Vũ Linh: Mọi người đoán xem hôm nay tôi nghe thấy gì?
Hứa Vũ Linh: Mấy người còn nhớ thực tập sinh tên Tần Thời Nguyệt chứ? Trịnh Thư Ý và cậu cô ta đang quen nhau.
Mấy người bên dưới liên tục gửi dấu chấm hỏi.
Hứa Vũ Linh: Nếu không phải chính tai tôi nghe Tần Thời Nguyệt nói thế thì tôi cũng chả tin đâu.
Hứa Vũ Linh: Nể thật đấy. Bảo sao tài nguyên dạo này của cô ta bật lên như bị hack ấy.
Hứa Vũ Linh: Cậu của một cô gái hơn hai mươi tuổi, tôi đoán chắc khoảng chừng tuổi của ba tôi.
Hứa Vũ Linh: Qủa nhiên, thả con săn sắt, bắt con cá rô, người bình thường đâu dám chơi liều thế.
Trên ảnh chụp màn hình còn hiện rõ thời gian rõ ràng.
Trịnh Thư Ý, “…”
Trịnh Thư Ý: Cô đào đâu ra cái này thế?
Khổng Nam: Cái này có khó gì? Dạo này tin đồn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tôi chỉ tùy tiện hỏi thăm một cái, Khám Vỹ Nghệ liền lén nói cho tôi biết ngay.
Chuyện này thì Trịnh Thư Ý không bất ngờ mấy.
Lúc trước, mọi người đều nghĩ rằng cô nhất định sẽ giành được vị trí phó chủ biên, hơn nữa mấy hành động của tổng biên và chủ biên dạo này gần như đã xác nhận chuyện này.
Cộng thêm chuyện vừa nghỉ tết xong cô đã sang Mỹ làm phỏng vấn vị học giả Tài chính kia, lại có báo cáo theo dõi IPO độc quyền của Minh Dự Vân Sang. Nhìn bằng mắt thường thôi thì mọi người cũng đã nhìn ra thắng bại giữa cô và Hứa Vũ Linh.
Thậm chí không cần Khổng Nam đi nghe ngóng, thật ra đã có người có ý định muốn mật báo, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.
Cái Trịnh Thư Ý bất ngờ chính là thì ra tin đồn bắt đầu từ đây.
Cô vốn nghĩ là do Thời Yến cho xe đến đón cô bị đồng nghiệp nhìn thấy nên mới đồn bậy bạ.
Đối với tin đồn thất thiệt, nếu không tìm ra nguồn tung tin thì sẽ không thể nào phản bác chính xác được, vì thế cô mới tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Nhưng bây giờ biết kẻ đầu têu là Hứa Vũ Linh ác ý phỏng đoán rồi tung tin, nếu Trịnh Thư Ý mà bỏ qua, có lẽ Hứa Vũ Linh sẽ thật sự coi cô là ninja* chứ không phải là phóng viên nữa rồi.
*Ninja theo nghĩa gốc Hán là nhẫn giả (nhẫn trong kiên nhẫn, nhẫn nhịn; giả: người), nhưng trong tiếng Nhật thì nhẫn này có nghĩa là ẩn nấp, tàng ẩn.
Không trả lời tin nhắn của Khổng Nam, Trịnh Thư Ý đặt ly xuống, đi thẳng đến bàn làm việc của Hứa Vũ Linh.
Cô ta không có ở đây.
Trịnh Thư Ý hỏi người bên cạnh, “Hứa Vũ Linh đi đâu rồi?”
Cô gái kia đang bận việc, thuận miệng đáp, “Hình như ở bên phòng trà nước.”
Trịnh Thư Ý đi về phía phòng trà nước, nhưng lại không thấy Hứa Vũ Linh đâu.
Cô lại đi sang nhà vệ sinh tìm thử, vẫn không thấy ai.
Nhưng khi vừa bước ra, cô lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện ở cầu thang thoát hiểm.
Cầu thang thoát hiểm được trang bị cửa phòng cháy, không những nặng mà còn có sức bật lại rất mạnh. Trịnh Thư Ý phải đẩy hết sức mới đẩy ra được một khe nhỏ, cô lười đẩy tiếp, dứt khoát lách người đi vào.
Động tĩnh vừa rồi làm kinh động đến Hứa Vũ Linh.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Trịnh Thư Ý liền vội vàng cúp điện thoại.
Ngay sau đó, cô ta bắt đầu cười nói giống như mọi ngày, “Cô tìm tôi hả? Có chuyện gì không?”
Trịnh Thư Ý chỉnh vạt áo lại cho ngay ngắn rồi mở miệng, “Cũng chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là nói với cô chuyện về bạn trai tôi thôi.”
Sắc mặt Hứa Vũ Linh thay đổi hẳn, lui về bên tường một bước, nhưng vẫn nở nụ cười, “Ồ? Bạn trai cô thế nào?”
Trịnh Thư Ý, “Thế nào à, cô không biết chuyện bạn trai tôi sao?”
Hứa Vũ Linh ra vẻ ngơ ngác, “Tôi đâu biết.”
Trịnh Thư Ý giận tái mặt, cất giọng lạnh lùng, “Cô không biết bạn trai tôi mà dám đi đồn lung tung hả?”
Hô hấp Hứa Vũ Linh chợt thít lại, đầu ong lên, nhưng vẫn phủ nhận theo bản năng, “Cô đừng có nói nhảm. Tôi chưa thấy bạn trai của cô thì đồn lung tung gì hả?”
“Đúng thế, cũng bởi vì không gặp mặt bạn trai tôi, nên cô tự biên tự diễn nói tôi quen với một ông già ư?”
Trịnh Thư Ý bước đến gần, giọng nghiêm lại, “Hứa Vũ Linh, mọi người làm việc chung một tổ, có cạnh tranh về lợi ích là chuyện bình thường. Nhưng tôi tự nhận bản thân mình chưa từng dùng thủ đoạn nào mà phải giấu giếm cả. Còn cô thì sao? Ăn cắp đề cương của tôi, cướp phỏng vấn của tôi, bây giờ còn tung tin đồn nhảm để phá hoại thanh danh của tôi. Cô phải làm đến mức này hả? Có phải cô nghĩ rằng nếu không có tôi thì sự nghiệp của cô sẽ lên như diều gặp gió đúng không? Nhưng trước khi tôi vào đây làm, tôi thấy cô cũng đâu có xuất sắc mấy, hay chỉ đơn thuần là do cô ghét tôi?”
Trịnh Thư Ý nói hết một hơi, tất cả đều là lời nói đâm vào điểm yếu, bày ra chỗ tối tăm nhất trong lòng Hứa Vũ Linh, đặc biệt là câu “ghét” cuối cùng, hoàn toàn giẫm vào vết đau của cô ta.
Mặt cô ta đỏ bừng bừng, vô cùng chột dạ, nhưng đã giả vờ thì đành bắt buộc phải cứng lên để chống đỡ cục diện này.
Thế là Hứa Vũ Linh hất cằm, giọng cũng cao hơn, “Cô đừng có mà đổ oan cho tôi, ai tung tin đồn nhảm hả? Người người đều đang bàn tán chuyện của cô, dựa vào đâu mà cô bảo là tôi đồn? Đúng, giữa chúng ta có khúc mắc, nhưng chuyện tôi chưa từng làm thì cô đừng có mà quy chụp lên đầu tôi!”
“Ừ, cô chưa từng làm.”
Trịnh Thư Ý lấy điện thoại ra, đọc nội dung tấm ảnh chụp màn hình lên, “Mọi người đoán xem hôm nay tôi nghe được chuyện gì? Mấy người còn nhớ thực tập sinh tên Tần Thời Nguyệt chứ? Trịnh Thư Ý và cậu cô ta đang quen nhau…”
Cô vừa đọc đến đây, Hứa Vũ Linh trợn trừng mắt lên, cô ta đã hiểu rõ hết mọi chuyện.
Cô ta đã bị người khác bán đứng, đây là chứng cứ ván đã đóng thuyền.
Lý trí giờ đây đã bị cơn khủng hoảng quét sạch, Hứa Vũ Linh theo bản năng bước tới giật lấy điện thoại của Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý lập tức giơ tay cao lên, liếc cô ta một cái, sau đó ném điện thoại đến trước mặt cô ta.
“Nè, cô lấy đi, tốt nhất là đập nát nó cho tôi.”
Thấy Hứa Vũ Linh thở hổn hển, trợn mắt nhìn trừng trừng điện thoại của cô, Trịnh Thư Ý nhìn cô ta đầy khó tin, “Có đôi khi tôi phải nghi ngờ cô có não hay không đấy. Đã là thời đại nào rồi, cô còn tưởng đập điện thoại rồi là có thể hủy chứng cứ được à?”
Tuy đến bây giờ Trịnh Thư Ý không giải thích bạn trai mình là ai, nhưng trong mắt Hứa Vũ Linh, bất kể là Trịnh Thư Ý có phải đang cặp với một ông già hay không, nhưng chắc chắn là một người vừa có tiền vừa có quyền.
Trong lòng cô ta biết rõ mình không đắc tội nổi, nhưng hiện giờ cô ta đang ở trong trạng thái kích động, không biết phải làm gì.
Mà Trịnh Thư Ý lại không hề cho cô ta thời gian để giảm xóc suy nghĩ cách đối phó.
“Sao, lại đang nghĩ làm sao để ngụy biện hả?” Trịnh Thư Ý lấy lại điện thoại, nhìn cô ta đe dọa, “Tin đồn truyền đi bao lâu nay, dù gì thì cô cũng phải nói rõ với tôi chứ nhỉ?”
Hai chữ “nói rõ” tràn ngập ý hù dọa, mặc dù Hứa Vũ Linh chưa xác định được bạn trai của Trịnh Thư Ý là ai, nhưng chắc chắn cô sẽ dựa vào ngọn núi lớn này mà báo thù cô ta.Vừa nghĩ đên điều này, Hứa Vũ Linh đã rối loạn đến mất trí.
Một khi con người sợ hãi đến tột cùng, phản ứng đầu tiên chính là trốn.
Thế là Hứa Vũ Linh đẩy Trịnh Thư Ý đang chắn trước mặt mình ra, “Tôi chẳng biết cô đang nói gì cả!”
Cô ta nói xong vội vàng chạy tới đẩy cửa lối thoát hiểm chạy trốn.
“Cô chạy đi đâu!” Trịnh Thư Ý không muốn vạch trần cô ta trước mặt mọi người, vội vã cản cô ta lại.
Khi tay cô đặt lên cánh cửa định đuổi theo, Hứa Vũ Linh càng hoảng hơn, cô ta chỉ muốn chạy trốn, không quan tâm đến mọi thứ, lật đật buông tay ra rồi bỏ chạy. ngôn tình sủng
Ngay khi cánh cửa đóng trở lại, trong lối thoát hiểm vang lên tiếng thét chói tai của Trịnh Thư Ý.
Hứa Vũ Linh đang cắm đầu chạy đằng trước, hai ba giây sau mới tỉnh táo lại, cô ta xoay người quay trở lại.
Cô ta kéo cánh cửa ở lối thoát hiểm ra một khe nhỏ, thấy cánh tay phải của Trịnh Thư Ý đang run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt, nước mắt ào ào rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt.
…
Từ bệnh viện đi ra, đã ba tiếng trôi qua.
Khổng Nam cầm thuốc thoa theo đơn bác sĩ trên tay, tay kia mở nắp chai nước, đưa cho Trịnh Thư Ý.
“Cô uống chút đi.”
“Tôi không muốn uống.”
Trịnh Thư Ý nhìn bàn tay bị băng như tay gấu của mình, vẻ mặt thảm thiết, “Cô nói xem chẳng may tay của tôi không hồi phục được như cũ thì phải làm sao? Xấu chết mất.”
“Không đâu, bác sĩ đã nói rồi, cô cứ yên tâm.”
Tuy Khổng Nam giận không có chỗ trút, nhưng lại thấy Trịnh Thư Ý khá may mắn. Nếu không, cái cánh cửa ở lối thoát hiểm nặng như thế mà đè xuống thì chỉ có thúi hẻo, gãy xương từ lâu rồi ấy.
Mà cô chỉ bị dập ba móng tay, sau khi làm sạch vết thương, cẩn thận không để nhiễm trùng thì không có ảnh hưởng gì về sau.
Trịnh Thư Ý cúi đầu không nói gì.
Lúc nãy khi bị kẹt tay, cô đau đến nổi đom đóm mắt, thậm chí còn tưởng ngón tay của mình bị gãy luôn rồi.
Làm cô không nhịn được nước mắt, dọa nhóm người trong công ty sợ hãi không thôi.
Khi chuyện này xảy ra, Đường Diệc lập tức để cho Khổng Nam đi theo cô đến bệnh viện, còn về phần xảy ra chuyện gì thì phải chờ mọi người quay về.
…
Từ bệnh viện trở về, Trịnh Thư Ý đi thẳng đến văn phòng Đường Diệc, dọc đường đi, mọi người đều ló đầu ra nhìn.
Sau khi đáp lại mấy lời hỏi thăm từ đồng nghiệp, Trịnh Thư Ý đẩy cửa phòng Đường Diệc bước vào.
Hứa Vũ Linh đã ngồi chờ ở bên trong, cô ta căng thẳng nhìn bàn tay của Trịnh Thư Ý, nhưng không dám nói gì.
“Bác sĩ nói sao?” Đường Diệc hỏi thăm.
“Không sao cả.” Trịnh Thư Ý ngồi xuống sofa, vẻ mặt lạnh lùng, “Không có gì, chúng ta nói chuyện chính trước đi.”
Chuyện chính chính là tranh chấp giữa Trịnh Thư Ý và Hứa Vũ Linh.
Biết thái độ của Đường Diệc luôn ba phải, Trịnh Thư Ý chẳng muốn nói nhảm nhiều, “Đường chủ biên, lúc trước Hứa Vũ Linh sao chép đề cương của tôi, cướp phỏng vấn của tôi chị đều biết. Tôi nghe chị, không so đo với cô ta, nhưng bây giờ cô ta dám tung tin đồn nhảm về cuộc sống cá nhân của tôi, chuyện này tôi không nhịn được.”
“Cô ta là nhân viên lâu năm, nhưng tôi cũng đã cống hiến cho tòa soạn mình không ít, chuyện này nhất định phải cho tôi một câu trả lời.”
Trịnh Thư Ý đã bày ra thái độ mạnh mẽ, Đường Diệc cũng hết cách, đành phải hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì, vẫn chuyện cũ, tôi và bạn trai tôi quen nhau đàng hoàng, nhưng cô ta ác ý tung tin đồn nhảm. Tin đồn đó chị cũng nghe thấy rồi đấy, tôi không muốn nhắc lại nữa.”
Đường Diệc nhíu mày nhìn Hứa Vũ Linh, chị ta hỏi Trịnh Thư Ý, “Thế rốt cuộc cô và bạn trai cô là thế nào?”
Tin đồn chị ta nghe được đã truyền qua tai biết bao nhiêu người, chị ta không biết nguyên văn thế nào.
“Tôi và bạn trai thế nào không quan trọng, tôi đã nói với chị rồi, là mối quan hệ nam nữ bình thường. Người ta cũng chẳng phải là lão già gì, là một người đàn ông trẻ tuổi chưa lập gia đình, có vấn đề gì không?”
Lúc trước Trịnh Thư Ý có thể mặt dày nói với Đường Diệc rằng “Thời Yến thích tôi”, nhưng vào lúc này, cô không muốn kéo Thời Yến ra.
Cô đang có lý, nếu lãnh đạo vì Thời Yến mà cố ý quan tâm cô, thế thì cô chính là người dựa vào quan hệ.
Còn Hứa Vũ Linh, xuyên suốt quá trình cô ta không hề nói gì.
Đường Diệc hít sâu một hơi, “Như vầy đi, Thư Ý cô bị thương rồi nên về nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi sẽ bàn với tổng biên.”
Thấy Trịnh Thư Ý bất động, chị ta nói tiếp, “Cô yên tâm, lần này dù thế nào thì cũng sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”
Đường Diệc đã nói thế, Trịnh Thư Ý cũng chẳng muốn dây dưa với chị ta, đứng dậy nói, “Thế thì tôi về đây.”
Đi được hai bước, cô lại quay đầu, “Đây không tính là tôi xin nghỉ chứ?”
Đường Diệc, “…”
“Không tính.”
…
Sự thật chứng minh, Đường Diệc để Trịnh Thư Ý về nghỉ ngơi là quyết định đúng đắn.
Khổng cần phải đối mặt với ánh mắt tò mò của những đồng nghiệp xung quanh, Trịnh Thư Ý không có cách nào để tập trung làm việc.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu, nhưng lại không muốn về nhà.
Ngón tay vẫn còn đau âm ỉ.
Hơn nữa là do Hứa Vũ Linh bất cẩn làm bị kẹp, nghĩ tới người này, Trịnh Thư Ý lại thấy cơn đau tăng lên gấp bội.
Cô ngồi trên một băng ghế ở quảng trường ngoài văn phòng một lát, sau đó đứng dậy bắt một chiếc taxi.
“Đi đâu đây cô gái?”
Trịnh Thư Ý, “Đến trụ sở chính ngân hàng Minh Dự ạ.”
Bác tài, “Được.”
Trịnh Thư Ý không biết mình sang đó làm gì, nhưng trong vô thức cô lại bật ra cái tên ấy.
…
Đã lâu lắm rồi Trịnh Thư Ý không đến trụ sở chính của Minh Dự.
Không có thẻ nhân viên, cũng không có lịch hẹn trước, người mà cô muốn gặp lại là Thời Yến, vì thế phải chờ từng bộ phận thông báo lên trên.
Lúc Thời Yến nhận điện thoại nội tuyến, anh có hơi bất ngờ. Vì không có chuyện gì quan trọng thì Trịnh Thư Ý sẽ không đến tìm anh trong giờ làm thế này.
“Đưa cô ấy lên đi.”
Mấy phút sau, cửa phòng làm việc mở ra, Trịnh Thư Ý cúi đầu bước vào.
Thời Yến bỏ đồ trong tay xuống, đứng dậy đi đón cô.
“Sao thế?”
Trịnh Thư Ý không nói gì, nhưng mắt thường có thể nhìn ra cô không được vui.
Cô hít mũi, giang hai tay về phía Thời Yến.
“Ôm cái đi.”
Thời Yến đã đưa tay ra, nhưng liếc mắt liền nhìn thấy bàn tay bị băng bó của cô.
“Tay em bị sao thế?”
Thời Yến nhíu mày, vội vàng bắt lấy cổ tay của cô, nét mặt nghiêm lại, đôi mắt ánh lên vẻ hốt hoảng hiếm thấy, “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, lúc đồng nghiệp đóng cửa không nhìn thấy em nên bị kẹp tay thôi.”
Cô vẫn cúi đầu, vùi vào lòng Thời Yến.
Khi áp sát vào, cô cảm nhận được Thời Yến hít vào một hơi thật sâu.
“Sao em lại bất cẩn thế hả?”
Trịnh Thư Ý buồn bã không nói gì.
Một lát sau, Thời Yến buông tay cô ta, chầm chậm ôm cô vào lòng.
“Em còn đau không?”
“Đau chết mất.” Trịnh Thư Ý oang oang, “Em thấy em sắp tàn phế tới nơi rồi ấy.”
Cánh tay Thời Yến khẽ siết chặt, anh đưa tay vuốt ve gáy cô.
“Không đến nỗi thế đâu.”
“Thật đấy, tay phải em hiện giờ không dùng được nữa rồi.”
Trịnh Thư Ý cọ cọ mặt lên lồng ngực anh, “Chỉ dùng được tay trái mà thôi, cái này không gọi là tàn phế chứ là gì?”
Thời Yến nghe thế lại nâng cổ tay cô lên xem lần nữa.
Hàng mày anh vẫn nhíu chặt, “Bác sĩ nói sao?”
Trịnh Thư Ý thảm thương nói, “Bác sĩ nói, sau này ăn cơm phải có người đút.”
Thời Yến, “…”
“Ừ.”
Nghe Thời Yến đáp lại, Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, gương mặt càng thêm thảm thương.
“Uống nước cũng phải có người đút.”
Thời Yến không nhìn thấy vẻ mặt của cô, ánh mắt anh đều tập trung trên tay cô.
Anh muốn sờ chỗ băng bó, nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến băng gạc, anh lại sợ làm đau cô, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lướt qua.
“Anh có nghe em nói không đấy?” Trịnh Thư Ý lặp lại, “Bác sĩ nói uống nước cũng phải có người đút.”
Thời Yến cụp mắt “ừ” một tiếng.
Trịnh Thư Ý biết anh không nhìn mình, khóe môi lại cong lên.
“Túi xách cũng phải có người xách dùm.”
Thời Yến, “Ừ.”
Trịnh Thư Ý, “Tóc cũng cần có người chải.”
Thời Yến, “Ừ.”
Cơn đau ở tay dường như từ từ tan biến.
Trịnh Thư Ý nhếch môi không giấu được nụ cười.
“Lên lầu phải có người bế.”
“…”
“Bế công chúa.”
“…”
Người không biết còn tưởng cô bị thương ở chân ấy chứ.
Thời Yến thở dài, nhưng vẫn đồng ý.
“Ừ.”
Trịnh Thư Ý cười tít cả mắt, đưa tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao anh tốt thế?”
Thời Yến cúi đầu, hai người nhìn nhau, hai đôi môi chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
Trịnh Thư Ý nghĩ Thời Yến sẽ hôn mình, cô vội vàng nhắm mắt lại.
Hai giây sau, trên môi không có động tĩnh gì cả. Trịnh Thư Ý mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Thời Yến.
Nét mặt anh vẫn chưa thả lỏng, trông rất là nghiêm túc.
“Em dọn sang nhà anh đi, chuyện anh đã đồng ý thì anh sẽ làm.”
Trịnh Thư Ý, “… Hả?”
***
Chương này dài kỉ lục luôn ấy =(((
Tính ra còn 10 chương nữa là hoàn chính văn rồi á huhu.