Márquez đã từng nói, khi một người phụ nữ quyết định theo đuổi một người đàn ông, không có bức tường nào mà cô ấy không thể vượt qua, không có pháo đài nào mà cô ấy không thể lật đổ, cũng không cần phải lo lắng cô ấy không thể buông tay, vì ngay cả đấng toàn năng cũng không thể kiểm soát cô ấy.
Nếu thế thì bây giờ Trịnh Thư Ý đã gặp phải tường đồng vách sắt ư? Hay là núi đao biển lửa? Hay là cơn phẫn nộ của thượng đế?
Tất cả đều không phải, cô chỉ bị Thời Yến từ chối mà thôi.
OK.
Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì sửa sang lại tóc rồi bước ra ngoài.
Lúc đẩy cánh cửa phòng thay đồ ra, cánh đồng cỏ rộng bát ngát đập vào mắt cô, vài ngọn cỏ lay động trong gió, một vài chú ngựa đang thong dong cúi đầu ăn cỏ.
Trịnh Thư Ý cài xong khuy áo, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy mấy đám mây đã tản đi, mặt trời dần buông xuống dưới đường chân trời, hàng ngàn tia sáng bừng lên cả một góc trời.
Dưới ánh nắng vàng ruộm, Thời Yến đứng bên cạnh một chú ngựa màu nâu đỏ, anh mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen vừa đẹp mắt vừa tràn đầy năng lượng, còn lông ngựa đã được xử lý qua nên óng lánh như sa tanh.
Khung cảnh đẹp như tranh họa, vô cùng hài hòa.
Trịnh Thư Ý không nhịn được mà nhìn lâu thêm một chút.
“Xong rồi hả?” Quan Hướng Thành dắt một chú ngựa đi đến, cánh tay ông tì lên yên ngựa, quan sát Trịnh Thư Ý từ trêи xuống dưới, “Khá hợp đấy nhỉ.”
Nói xong, ông vỗ vào chú ngựa, quay đầu vẫy tay với Thời Yến.
Ba người cách nhau không xa lắm, nên nhất cử nhất động bên này Thời Yến đều có thể nhìn thấy hết.
Anh nới lỏng dây cương, đi qua chỗ bọn họ.
Lúc anh đến gần, Quan Hướng Thành nói, “Con ngựa này ngoan nhất, để Thời Yến dạy cô cưỡi nhé.”
Hả?
Trịnh Thư Ý vội vàng nhìn sang Thời Yến.
Anh dừng bước, cúi đầu chỉnh sửa bao tay chứ không lên tiếng.
Quan Hướng Thành nói xong liền rời đi, trong thoáng chốc, Trịnh Thư Ý đã nghe thấy tiếng móng ngựa lao vút đi.
Còn Thời Yến thì đeo bao tay vào, đi đến bên cạnh con ngựa thoải mái vuốt lông nó, nhưng lại không có hành động tiếp theo.
Thật ra trong đoạn đối thoại ngắn ngủi trước đó, Trịnh Thư Ý đã biết được sơ sơ mối quan hệ giữa Thời Yến và Quan Hướng Thành.
Hai người họ không phải là thân thích, Quan Hướng Thành quen biết với ba của Thời Yến, hôm nay anh đến đây để cùng ông giết thời gian.
Một người như Thời Yến lại đến đây để giết thời gian cùng ông, có thể thấy được địa vị của ông ấy trong lòng Thời Yến.
Không hẳn là thân mật, hơn cả đó chính là kính trọng, cho nên anh sẽ phát huy hết những mặt tốt của mình ra trước mặt ông.
Trịnh Thư Ý giả vờ ho khẽ.
Thời Yến ngẩng đầu nhìn cô.
“Thời tổng.” Trịnh Thư Ý ngại ngùng nở nụ cười, thấp thỏm nhìn anh, “Vậy thì phiền anh dạy tôi rồi.”
“Được thôi.”
Không biết vì sao mà từ giọng điệu của anh Trịnh Thư Ý có thể nhận ra ý đồ bất hảo.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.
Trịnh Thư Ý tự khơi thông tâm lý của mình, anh thì có thể làm gì được cô chứ? Đem cô cho ngựa ăn à?
Thế là cô ngẩng đầu cười nói với anh, “Vậy thì cám ơn Thời tổng nhé.”
Thời Yến đưa tay làm động tác mời.
Trịnh Thư Ý leo lên ngựa một cách nhẹ nhàng nhờ chiếc quần cưỡi ngựa mềm mại, cô hất tóc, nắm lấy yên ngựa cúi đầu nhìn xuống Thời Yến.
Anh nắm chặt dây cương, nhìn cô một cái rồi lùi về sau một bước.
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, không phải anh phải lên trước để dắt ngựa ư? Anh lùi về sau làm gì thế?
Cô chưa kịp nghĩ xong thì một luồng ấm áp kéo đến từ phía sau lưng cô, yên ngựa hơn lún xuống, chú ngựa nhào về phía trước vài bước.
Theo quán tính, Trịnh Thư Ý ngửa về phía sau rồi dựa vào lòng của một người.
Trong chớp mắt, bầu không khí như bị ngừng lại.
Nửa người trêи của Trịnh Thư Ý cứng đờ ra, cô không nhúc nhích, nhưng ngược lại các giác quan càng thêm nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Thời Yến bao quanh người cô.
Thời Yến đưa tay nắm chặt dây cương, vây Trịnh Thư Ý vào lòng mình.
Trịnh Thư Ý, “…”
Hình như dạy học đâu có nhất thiết phải dạy như thế này.
Thời Yến phát hiện ra Trịnh Thư Ý đang mất tự nhiên.
“Sao thế?”
Giọng anh khá hờ hững, nhưng Trịnh Thư Ý lại láng máng nhận ra anh đang châm chọc cô.
Chắc chắn là anh đã biết tỏng cô đang căng thẳng rồi, bây giờ có giấu cũng không ích gì.
“Không có gì.” Trịnh Thư Ý cắn răng, gằn từng chữ một, “Lần đầu cưỡi ngựa nên tôi có hơi căng thẳng.”
Thời Yến “Ừ” một tiếng.
Nhưng không hiểu vì sao mà Trịnh Thư Ý lại cảm thấy sống lưng lành lạnh. Vì sao anh chỉ “Ừ” một tiếng thôi mà lại khiến cô thấy có gì đó sai sai.
Theo động tác của Thời Yến, chú ngựa chậm rãi cất bước.
Ánh chiều tà rải lên lưng ngựa, ánh sáng càng thêm rực rỡ theo từng chuyển động nhấp nhô.
Thời Yến rất thong thả, anh cũng không mở miệng, đi dọc về phía đường đua giống như đang đi tản bộ.
Hơi thở của Trịnh Thư Ý đã không còn bình tĩnh được nữa, thậm chí còn có chút khô nóng, mỗi lần chú ngựa bước đi lộc cộc thì đỉnh đầu cô lại chạm vào cằm Thời Yến.
Nhưng Trịnh Thư Ý luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Dù cô và Thời Yến chỉ mới tiếp xúc với nhau có mấy tiếng, nhưng cô có thể đoán được tính cách của anh không phải thế này.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì Quan Hướng Thành đã chạy bỏ bọn họ một đoạn rõ xa đang quay đầu vẫy tay với hai người, ra hiệu đuổi theo ông.
Trịnh Thư Ý chưa kịp đáp lại thì chú ngựa bỗng run lên một cái rồi vọt như bay.
Cô không nhịn được mà hét lên một tiếng, vội vàng nắm chặt yên ngựa đang xóc nảy.
Ngựa chạy rất nhanh, yên ngựa bên dưới chốc chốc lại ma sát vào giữa hai chân cô vô cùng đau nhức, cộng thêm gia tốc trọng trường khiến Trịnh Thư Ý đầu váng mắt hoa chỉ sau vài cú nhảy.
Thời Yến lại cố ý bảo trì khoảng cách tiếp xúc tay chân với cô, anh không ôm cô cho nên mỗi một lần xóc nảy, Trịnh Thư Ý cứ tưởng như mình đã rơi xuống ngựa mất tiêu rồi.
“Chậm một chút!” Cô siết chặt yên ngựa hét to, “Chậm một chút, chậm một chút!”
Thời Yến giống như không nghe thấy tiếng cô, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mợ nhà anh, biết ngay anh ta không phải là loại người tốt lành gì mà!
Chú ngựa càng lúc càng phấn khích, lúc nhảy qua hàng rào suýt nữa đã xoay một cú 180 độ, khiến Trịnh Thư Ý hoa cả mắt, say sẩm mặt mày.
…
“Anh chậm lại chút đi!”
“Con ngựa này bị điên rồi hay sao thế, mày chậm lại chút a a a!”
Tiếp tục như thế vài vòng, Trịnh Thư Ý không biết mình đã hét lên bao nhiêu lần, cô chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, mái tóc bị gió thổi tán loạn dán sát vào mặt.
Cô dường như sắp mất nửa cái mạng, mà Thời Yến vẫn hô hấp nhịp nhàng như cũ.
Khi nhìn thấy dãy hàng rào ở trước mắt, mà ngựa cứ xông nhanh về phía trước, thần kinh Trịnh Thư Ý căng như dây đàn, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, đôi mắt trợn tròn lên.
“Anh chậm lại một chút!” Cô bắt lấy mu bàn tay của Thời Yến, gào lên nức nở, “Xin anh đấy! Chậm lại! Xin anh mà!”
Trong khoảnh khắc vừa chạm vào lòng bàn tay ấm áp kia, Thời Yến cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệt đang dán vào lòng anh, trắng còn hơn cả viên ngọc trai trêи đôi bông tai của cô, chóp mũi hơi ửng đỏ vì quá kϊƈɦ động, hàng mi dường như vẫn còn ươn ướt.
Trịnh Thư Ý không phát hiện ra ánh mắt phía sau, cô chỉ biết nếu cứ tiếp tục xốc nảy thế này thì cô sẽ biến thành suối phun nước hình người mất thôi, đến lúc đó cô sẽ cho Thời Yến xem trưa nay cô đã ăn gì.
Trong lúc dạ dày cô đang dâng lên một cơn buồn nôn, dây cương trước người bỗng nhiên siết chặt.
– – Chú ngựa đang lao nhanh chợt dừng lại.
Do lực quán tính, cả người Trịnh Thư Ý nhào về phía trước, giây phút sắp đụng vào cổ ngựa, bỗng có người túm chặt quần áo của cô từ phía sau.
Tiếng gió gào thét bên tai biến mất, chú ngựa vừa nãy còn đang phi nước đại bây giờ đã ngoan ngoãn hẳn, ngay cả ánh nắng cũng trở nên dịu dàng hơn.
Trịnh Thư Ý xác nhận lại một lần nữa, đúng vậy, là túm chặt lấy.
Không phải ôm, không phải đỡ, mà là túm chặt.
Nhưng lúc này Trịnh Thư Ý không có tâm trạng mà tức giận động tác này vô lý thế nào, vừa thấy ngựa vừa dừng hẳn, cô vội vàng trèo xuống, mặc kệ động tác trèo xuống ngựa của mình chật vật thế nào. Khi chân vừa chạm đất, cô tựa như được hồi sinh, liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Thời Yến ngồi trêи ngựa, từ trêи cao cúi xuống nhìn cô, ung dung ngắm nhìn dây cương.
“Không học nữa hả?”
“Không, không học nữa.” Ánh mắt Trịnh Thư Ý rã rời, mái tóc thì rối tung, “Trải nghiệm một chút là được rồi.”
Quan Hướng Thành cách đó không xa đã dừng lại, nhìn về phía bên này.
Thời Yến “Ừ” một tiếng, đi xuống dắt ngựa đến chỗ Quan hướng Thành.
Trông anh vô cùng dịu dàng, giống như người mới vừa làm ra chuyện lúc nãy không phải là anh vậy.
Trịnh Thư Ý nhìn bóng lưng anh, không thể nào bình tĩnh lại được.
Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình lần thứ ba.
– – Vài phút trôi qua, điều chỉnh thất bại.
Ác quá, người này đúng là quá độc ác.
Márquez nói sai rồi, ít ra thì ngay cả cái yên ngựa mà cô cũng không thể vượt qua nổi.
Tôi không chơi nổi, bái bai anh nhé.
Cùng lúc đó, hai người ở phía xa không biết nói gì mà Quan Hướng Thành liếc về phía này, gật đầu mỉm cười nhìn Trịnh Thư Ý.
Ngay sau đó, nếu như Trịnh Thư Ý không nhìn lầm thì hình như cô thấy Thời Yến cũng nở nụ cười.
Anh cười.
Cô âm thầm lườm một cái, rồi lại yên lặng lùi về sau vài bước.
Khoảng thời gian sau đó, Thời Yến chỉ lo tiếp chuyện Quan Hướng Thành, hai người không ai nhìn sang đây nữa.
…
Trêи đường trở về, cô vẫn ngồi xe Thời Yến.
Hai người vẫn cùng ngồi ở hàng ghế sau giống như lúc đi.
Bóng ma tâm lý của việc cưỡi ngựa khiến Trịnh Thư Ý không thể nào bình tĩnh lại, cô ngồi sát cửa sổ xe, nắm chặt thành ghế, cách xa Thời Yến tám trăm mét, chỉ sợ ngồi xe cũng bị xốc nảy.
Nhưng sự việc trải qua ngày hôm nay đã hao phí quá nhiều kinh nghiệm của cô, chiếc xe dường như đã biến thành chiếc nôi khi chạy dọc trêи đường núi quanh co mười tám khúc, cô dựa vào cửa sổ xe rồi thϊế͙p͙ đi.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, trong xe chỉ còn có mỗi tài xế, và xe đã dừng dưới lầu nhà cô.
Sau khi xuống xe, Trịnh Thư Ý nói cám ơn với tài xế rồi xoay người đi vào khu nhà.
Nhưng chưa được vài bước, cô sờ lên tai mình thì phát hiện chiếc bông bên tai trái đã không cánh mà bay.
Trước khi rời khỏi trang trại ngựa cô còn kiểm tra bông tai của mình vẫn còn, bây giờ lại mất tiêu, nhất định là cô làm rơi ở trêи xe rồi, thế nên cô vội vàng quay đầu lại.
“Này.”
Chiếc xe đã khuất bóng.
Thôi quên đi.
Trịnh Thư Ý không quan tâm đến đôi bông tai năm mươi tệ mua ở cửa hàng trang sức này nữa. Loading…
…
Sáng hôm sau, Trịnh Thư Ý bước vào công ty với những bước chân liêu xiêu.
Cô vừa đến phòng làm việc, Khổng Nam đã nháy mắt với cô. Đợi đến khi cô ngồi xuống, Khổng Nam vội vàng xoay lại, thấp giọng nói, “Cô không xem điện thoại à? Sao không trả lời tin nhắn Wechat của tôi?”
“Tin nhắn trong nhóm nhiều quá nên trôi mất tiêu.” Trịnh Thư Ý vừa mở máy tính vừa hỏi, “Sao thế?”
Khổng Nam nhìn xung quanh một vòng, hạ giọng thấp xuống, sau đó bắt đầu như súng bắn liên thanh, “Sáng nay tôi vào phòng của chủ biên thì thấy Hứa Vũ Linh nộp bản thảo, tôi thấy mấy bữa nay cô ta đâu có đi phỏng vấn ở đâu đâu mà có bản thảo? Thế là tôi lén xem thử, cô đoán xem? Hôm qua cô ta lại chạy đi phỏng vấn Thời Yến đấy!”
Vừa nghe đến “Thời Yến”, Trịnh Thư Ý liền đau cả đầu, cộng thêm chuyện của Hứa Vũ Linh, đầu cô chỉ muốn nổ tung.
Trịnh Thư Ý xoa xoa hàng chân mày, mở máy lên, “Tôi biết rồi.”
Hôm qua cô cũng đã nói chuyện này với Đường Diệc.
“Tôi cũng đoán ra là cô đã biết rồi.” Khổng Nam lại xích gần thêm một chút, “Nhưng chuyện đáng giận nhất là gì cô có biết không? Tôi từng được cô cho xem đề cương của cô mà nhớ chứ. Thế là tôi xem thử bản thảo của cô ta, đề cương hoàn toàn copy của cô đấy!”
“…?”
Tay đặt lên con chuột của Trịnh Thư Ý nắm chặt, cô trừng to đôi mắt, “Cô chắc chứ?”
“Chắc luôn.” Khổng Nam nghiêm túc đáp, “Tôi có thể lấy chuyện này ra đùa à? Cô từng nhờ tôi xem giúp đề cương của mình, mỗi một câu hỏi đều giống hệt nhau.”
“…”
Hèn gì, hôm qua khi phỏng vấn Thời Yến, anh lại bày ra vẻ mặt đó khi nghe thấy cô hỏi.
Trịnh Thư Ý đập con chuột một cái rầm, ngả người lên ghế dựa, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính như muốn tóe ra lửa.
Dạo gần đây cô gặp hạn hay sao mà toàn bị tiểu nhân chơi thế này?
“Bây giờ chủ biên cũng biết rồi, để xem cô ta nói sao.” Khổng Nam vỗ vỗ lưng Trịnh Thư Ý để cô bình tĩnh lại, “Có phải hôm qua biết chuyện bị người ta nẫng tay trêи nên giận đến ngủ không được không? Nhìn cô tiều tụy chưa kìa.”
Trịnh Thư Ý quay đầu, nhìn Hứa Vũ Linh bên kia, cô ta đang cầm ly cà phê tám chuyện với trưởng phòng hành chính.
Trông cô ta khá phấn chấn, bộ móng mới làm phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời, suýt nữa là chọc mù mắt Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý uống một ngụm nước lớn, sau khi dập tắt lửa giận cô mới trả lời, “Tôi bận viết bản thảo cả đêm.”
Phỏng vấn đã hẹn thời gian đâu vào đấy lại bị nẫng tay trêи, cô không tăng ca chẳng lẽ chờ đến khi bản thảo của đối thủ được đăng lên rồi mới vội vàng nộp bản thảo của mình ư?
“À!” Khổng Nam không hề ngạc nhiên với chuyện Trịnh Thư Ý thức cả đêm viết bản thảo, nhưng cô ấy lại bị sốc bởi tin tức được mang đến thông qua lời nói của Trịnh Thư Ý, “Ý của cô là cô đã phỏng vấn Thời Yến rồi ư?”
“Đúng vậy, hơn nữa sáng nay tôi cũng đã nộp bản thảo.”
“Ôi làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ tưởng cô sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt chứ.” Khổng Nam nở nụ cười, vui vẻ quay lại làm việc của mình. Bỗng nhiên, dường như cô ấy nhớ ra chuyện gì đó, lại quay đầu sang nói với cô, “Nếu thế thì Thời Yến cũng tốt nhỉ.”
Ngón tay đặt trêи con chuột khẽ dừng lại, cô lạnh lùng hừ một tiếng.
…
Vài tiếng sau, Đường Diệc đã trả lời mail, nhưng không hề liên hệ với Trịnh Thư Ý, cửa phòng làm việc vẫn luôn treo bảng báo bận.
Trịnh Thư Ý cũng hiểu rõ, từ trước đến nay, mấy chuyện luật ngầm thế này không hề có quy tắc ràng buộc, nếu mọi chuyện không bị làm rùm beng lên thì Đường Diệc cũng chả muốn tốn thời gian để xử lý ba cái chuyện này.
Đến năm giờ chiều, cuối cùng Trịnh Thư Ý cũng nhận được thư góp ý về bản thảo của Đường Diệc, phong cách ghi lời phê giống hệt với lúc xưa, không có gì khác biệt.
Vấn đề hiện tại chính là, dù Trịnh Thư Ý đã nộp bản thảo, nhưng Hứa Vũ Linh đã sử dụng đề cương của cô, viết nội dung giống hệt cô.
Không bài trừ một khả năng, chính là Đường Diệc hoặc là tổng biên cảm thấy bản thảo của Hứa Vũ Linh hay hơn, cuối cùng vẫn đăng bài phỏng vấn của cô ta.
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn Hứa Vũ Linh, cô ta đang lật xem tạp chí, vẻ mặt nhàn nhã, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng Trịnh Thư Ý không thể bình tĩnh nổi.
Rõ ràng là phỏng vấn của cô, dựa vào cái gì mà bây giờ cô lại lo lắng không biết tạp chí có đăng bài của người khác hay không.
Lại qua nửa tiếng, bên Trịnh Thư Ý vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Hứa Vũ Linh đã đi vào văn phòng của Đường Diệc.
“Tôi đi vệ sinh chút.” Trịnh Thư Ý chỉ vào văn phòng Đường Diệc, nói với Khổng Nam, “Cô để ý giúp tôi, nếu có tình hình thì nhắn tin cho tôi nhé.”
Khổng Nam ra dấu “OK”, Trịnh Thư Ý đứng dậy.
Tuy động tác cô không lớn nhưng chân lại va vào cạnh bàn, đau đến hít hà.
“Sao thế?” Khổng Nam quay sang, “Cô cẩn thận chút chứ.”
“Không sao.”
Tối qua vừa về nhà là cô bắt đầu viết bản thảo đến khi trời hửng sáng, mơ mơ màng màng đi tắm nên không chú ý đến đùi mình.
Bây giờ lại đau như thế, chắc là bị yên ngựa ma sát đến bầm rồi.
Đi vào nhà vệ sinh, Trịnh Thư Ý cúi đầu xem thử, quả đúng là thế.
Trịnh Thư Ý vịn cửa, cắn chặt răng, trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thời Yến.
Lúc cô đang định ra ngoài thì cửa phòng vệ sinh bị người ta mạnh bạo đẩy ra gây ra tiếng động thật lớn, Trịnh Thư Ý vô thức rút lại cánh tay đang định mở cửa.
Ngay sau đó, có người đi vào nói chuyện.
Nếu có thể bình chọn địa điểm thị phi nhất công sở, phòng vệ sinh mà đứng hạng nhất thì không có chỗ nào dám tranh.
Tựa như bây giờ, Trịnh Thư Ý vừa nghe tiếng liền biết đó là ai.
“Chị ta có thật là không thiên vị Trịnh Thư Ý hay không?”
Hứa Vũ Linh cầm điện thoại đứng cạnh bồn rửa tay, không biết cô ta đang nói chuyện với ai, “Từ khi Trịnh Thư Ý nhảy ngang vào tổ tài chính, cô ta đã lấy mất mấy miếng bánh của tôi rồi? Năm kia được lên ba cái tít bìa, năm ngoái được hai cái, còn năm nay e là đến cuối năm cũng không lên nổi lấy một cái! Đường Diệc có dám đặt tay lên ngực tự hỏi xem chị ta có thiên vị Trịnh Thư Ý không?!”
Không biết người bên đầu dây kia nói gì mà Hứa Vũ Linh càng tức giận, “Đừng nói nữa! Là do tôi xui xẻo, lượng tin Trịnh Thư Ý thu được nhiều hơn tôi, so sánh bản thảo của cô ta với tôi là có cảm giác Thời Yến như đang xua đuổi tôi vậy!”
Hả?
Trịnh Thư Ý ngơ ngác, cô cứ tưởng mình nghe lầm.
Vậy là tối qua khi cô chỉnh sửa lại bản thảo, dung lượng não bùng nổ không phải ảo giác của cô.
Bỗng nhiên vết bầm trêи đùi không còn đau như trước nữa, bước chân cũng không còn liêu xiêu.
Hứa Vũ Linh bắt đầu mắng chửi, không hề chú ý đến cánh cửa phía sau bị người khác đẩy ra.
“Ai mà biết cô ta chơi bùa bỏ ngải gì, mấy thông tin quan trọng đều nói với cô ta cả.”
“Tôi có chơi bùa bỏ ngải gì ai.”
Sống lưng Hứa Vũ Linh lạnh toát, khi ngước mắt lên, cô ta nhìn thấy Trịnh Thư Ý đang đứng phía sau híp mắt mỉm cười nhìn cô ta.
Ngay lúc này, Hứa Vũ Linh không những chột dạ vì bị bắt quả tang khi làm việc xấu, mà còn hoảng sợ khϊế͙p͙ vía về mặt tâm linh, mặt cắt không còn một giọt máu.
Tay cô ta run lên, điện thoại rơi xuống đất một cái “cạch”.
Trịnh Thư Ý bước lên trước một bước, nhìn Hứa Vũ Linh trong gương, tiến đến gần sát mặt cô ta, “Chẳng qua là Thời tổng người ta thích tôi mà thôi.”
Nói xong cô còn chớp chớp đôi mắt, sau đó nghênh ngang rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
…
Trêи đường quay về bàn làm việc, Trịnh Thư Ý cứ cười mãi không thôi.
Khổng Nam nhìn cô như đứa bị tâm thần mà cô cũng không thèm quan tâm, tựa như cô vừa mới thăng quan tiến chức.
Nhưng lúc ngồi xuống, bắp đùi cô bỗng nhói lên.
“A –”
Trịnh Thư Ý vịn bàn, cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, ý nghĩ đã bị mình xóa bỏ bỗng chốc ngóc đầu dậy.
Chút đau đớn này có là gì.
Nếm trải đau khổ mới được làm mợ:)
***
Tác giả:
Ngay bây giờ, xin được phép tặng bài hát “Thủy thủ” cho cô Trịnh Thư Ý đây, anh ấy nói chút đau đớn trong mưa gió thì tính cái gì, lau khô nước mắt, đừng hỏi vì sao.