Nói xong Lăng Thiên Vũ ôm lấy Thanh Loan, đi về phía phòng nghỉ gần đó, còn đi làm cái gì, trong lòng mọi người đều rõ.
Hối hận không?
Thanh Loan không biết.
Cô ta nhìn xung quanh đại sảnh một hồi, ánh mắt mọi người nhìn cô ta hoặc là mang theo vẻ chế giễu, hoặc là thờ ơ, lạnh lùng khiến lòng người lạnh giá.
Đời này, cho tới bây giờ, cô ta mới chỉ yêu một người đàn ông, đáng tiếc bây giờ người đàn ông đó cũng không ở bên cạnh cô ta.
Thanh Loan nghĩ đến thân phận của mình, tình cảnh của mình, cho dù Diệp Ân Tuấn tiếp nhận mình, cũng không thể ở lại đây chung sống lâu dài với cô ta. Huống hồ, người mà Diệp Ân Tuấn lựa chọn vốn không phải là cô ta.
Đã như vậy, chọn ai thì có gì khác biệt đâu? Tóm lại cái cung điện này quá lạnh lẽo, cô ta quá cô quạnh rồi.
Ánh mắt Thanh Loan hiện lên vẻ cô đơn, lập tức uống sạch rượu trong tay Lăng Thiên Vũ, khi Lăng Thiên Vũ còn chưa kịp ngăn cản, môi anh đào của cô ta đã trực tiếp ngăn chặn miệng Lăng Thiên Vũ, rượu vang ngọt ngào thuận tiện trượt vào khoang miệng Lăng Thiên Vũ.
Đôi mắt Lăng Thiên Vũ hơi trầm xuống.
Phương Chính tức đến mức sắp nổ phổi rồi.
“Phương Diên Ly, con xuống đây cho ba!”
Ông ta đối đãi Thanh Loan như thế, nhưng lúc này Thanh Loan dường như không nghe thấy, cùng Lăng Thiên Vũ làm chuyện trắng trợn.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thấy vậy, Phương Chính không thể không nói với thế thân của Lăng Thiên Vũ: “Cậu Lăng, cậu cứ nhìn trợ lý của mình đè đầu mình như vậy sao?”
“Cậu ấy không đơn thuần là trợ lý của tôi, chỉ cần cậu ta vui vẻ, muốn làm gì tôi cũng không có ý kiến.”
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!