Thẩm Hạ Lan cũng có cảm giác này.
Lần này, cô không tranh cãi với Diệp Ân Tuấn nữa, mà ngoan ngoãn biến mất nhanh chóng khi đến khúc cua.
Vu Phong khẽ cau mày trước sự biến mất của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng anh ta cũng dừng lại ở khu đất trống cách đó không xa.
Nơi này vô cùng trống trải, chẳng có chỗ nào để trốn cả, Diệp Ân Tuấn theo bản năng trốn ở sau cây cột, nghe được Vu Phong cười nhạo: “Xuất hiện đi.”
Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì bình tĩnh bước ra.
“Tôi nên nói gì nhỉ? Lâu không gặp hay là hy vọng anh vẫn khỏe kể từ ngày chúng ta chia ra?”
Vu Phong cùng Diệp Ân Tuấn đã âm thầm giao đấu với nhau một thời gian. Bây giờ họ có thể nói chuyện trực tiếp với nhau như vậy cũng hợp với câu nói đã lâu không gặp.
“Anh phát hiện ra chúng tôi từ khi nào?”
Diệp Ân Tuấn bình tĩnh hỏi, không chút kích động.
Vu Phong nhìn anh, nhìn người đàn ông đã trổ hết tài năng khi bị ba và bác mình tính kế, không thể không thừa nhận anh là một người ưu tú.
Nhưng tệ ở chỗ, người đàn ông này xuất sắc này lại là kẻ thù của anh ta.
“Tôi đã biết từ khi hai người vào phòng của thằng ba rồi. Hoặc là Mặc Vân Thanh cũng được các người cứu đi?”
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Thế thì sao?”
Quả nhiên là khi đó.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!