May mắn thay, cô bình an vô sự.
Về điều này, anh thật sự rất cảm kích Phương Thiến, cũng vì điều này mà anh sẽ đặt bia mộ của Phương Thiến bên cạnh Diệp Quốc Quân, khắc tên mình lên bia mộ của bà.
Giây phút này, anh bằng lòng thừa nhận bà là mẹ của mình.
Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, nghẹn ngào nói: “Em thật sự không thích cái chết, bất kể là ai cũng vậy, em cũng đều rất buồn. Đời người chỉ ngắn ngủi như vây, vốn đã rất khổ sở rồi, giờ lại đột nhiên mất đi, cảm giác này thật sự rất tệ.”
“Hết rồi, sau này sẽ không còn nữa, sự hi sinh của những người này cũng là vì cuộc sống an toàn của càng nhiều người hơn, đây chính là trách nhiệm của quân nhân chúng ta.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan càng hiểu rõ hơn về quân nhân.
Trước kia cô muốn cùng Diệp Ân Tuấn sống cuộc sống hai người, nghĩ quân nhân có nhiều đến vậy, thiếu anh cũng không sao, thậm chí lúc Diệp Ân Tuấn quyết định cởi quân trang xuống cô còn có chút mừng thầm, nhưng giây phút này cô mới cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa và sự thần thánh của quân nhân, mới hiểu được sự vĩ đại và trọng lượng của quân trang.
Giây phút này, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy tự hào khi là vợ của một quân nhân.
Cô ôm chặt, thật chặt Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh”
Cảm ơn anh đã từng bảo vệ nhiều người đến vậy.
Cảm ơn anh vẫn luôn kiên định trên cương vị của bản thân.
Cảm ơn anh khiến em hiểu được hàm ý thật sự của quân nhân, cảm ơn anh đã khiến em biết đươc là người của nhà họ Hoắc, nhà họ Tiêu và là con dâu của nhà họ Diệp là một chuyện đáng tự hào đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thẩm Hạ Lan thầm nói, ánh mắt cũng đã có sự thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!