“Tôi thích người thông minh. Vậy thì đi thôi, ở nhà họ Lăng cái gì cũng có, không cần phải dọn đồ gì cho công chúa đâu.”
Vừa nói xong, tin nhắn của Diệp Ân Tuấn cũng gửi tới.
“Lam Dũng ở trong cung điện của nước T, anh nghĩ cách tóm nó mang ra.”
Lăng Thiên Vũ cau mày, nhỏ giọng nói một câu: “Phiền phức.”
Sau khi nói xong, anh ta nhìn Thúy, ánh mắt lập lòe.
Thủy chỉ cảm thấy cổ mình như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, hơi thở khó khăn, nhưng không dám chuyển động.
“Cậu Lăng, cậu muốn tôi làm gì?”
Thúy không biết Lăng Thiên Vũ trước mặt này rốt cuộc có thân phận gì, cho nên đành phải gọi anh ta là cậu Lăng.
Lăng Thiên Vũ mỉm cười, nhìn không hề có sức sát thương nào cả, nhưng Thúy biết đây đều là giả vờ.
Cô ta có hơi sợ.
“Tôi nghĩ, đồ lót, quần áo gì đó của công chúa vẫn nên lấy, dù sao tôi cũng không nắm rõ được kích thước của cô ấy. Cô dẫn tôi đi vào cung điện của cô ấy xem, có thể lấy được gì thì lấy một chút, chúng ta phải về nhà họ Lăng ngay.”
“Nhưng bên quốc chủ vẫn chưa truyền tin tới.”
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thúy biết không thể đắc tội người trước mặt, nhưng cô ta là thị nữ trong cung, muốn đi theo công chúa nhất định phải có lệnh của quốc chủ hoặc chỉ thị viết tay mới được.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!