Diệp Ân Tuấn giội chậu nước lạnh này làm cho Lăng Thiên Vũ có chút buồn bực.
“Tôi sẽ tìm thời điểm nói cho cậu ta biết.”
“Anh không sợ anh ta không chấp nhận à? Tốt xấu gì từ khi sinh ra, anh đã được dì sắp xếp ổn thỏa, nói khó nghe thì từ khi bắt đầu có anh, dì đã thay anh sắp xếp mọi thứ rồi, thậm chí không tiếc bất cứ giá này bảo vệ anh, nhưng còn Phương Nguyên thì sao?
Anh ta bị nuôi thả, mặc dù dì cũng âm thầm bảo vệ anh ta, nhưng so ra thì anh vẫn tốt hơn anh ta. Con người Phương Nguyên có hơi cực đoan, việc một khi đã quyết thì ai nói cũng không được.
Anh là cậu cả nhà họ Lăng, mặc dù đổi thân phận, nhưng anh muốn gì có đó, muốn sống thế nào là sống thế đó, nhưng còn Phương Nguyên thì sao?
Anh ta là vương tử, lại suốt ngày bôn ba vì chuyện sống chết, thậm chí muốn có một cuộc sống an ổn cũng không được.
Bây giờ anh ta bắt đầu tranh quyền không phải vì anh ta muốn, mà vì bất đắc dĩ, là vì muốn sống.
Người như vậy, anh nói với anh ta mình là người anh cùng mẹ khác cha với anh ta, là con của Tiêu Nguyệt, anh cảm thấy Phương Nguyên có thể chấp nhận không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn vấn đề vẫn luôn sắc bén như thế.
Lúc này Thẩm Hạ Lan tỉnh táo lại, mà Lăng Thiên Vũ im lặng không nói gì.
Điểm này đúng là anh không ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!